Chàng rể chiến thần
Chương 555 : Điều Tra Dương Chấn
Dương Chấn khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
“Mọi người, đây là anh Dương – cao thủ mà tôi định giới thiệu với mọi người.”
Tống Hoa Nghĩa mỉm cười giới thiệu với mấy nam nữ trẻ đó.
“Cậu Nghĩa, trong thế hệ trẻ tuổi ở Yên Đô, anh là người có thực lực mạnh nhất, ai dám xưng là cao thủ trước mặt anh?”
Một thanh niên để tóc tết bện thừng cười nói.
“Đúng vậy, với thực lực của cậu Nghĩa, ai dám xưng là cao thủ chứ?” Mấy người khác cũng lần lượt nịnh bợ.
Tống Hoa Nghĩa cười lắc đầu: “Mấy người đúng là ếch ngồi đáy giếng, nếu so với anh Dương, tôi thật sự chẳng là cái thá gì cả.”
Dứt lời, anh ta lại nói tiếp: “Được rồi, đừng đứng đây nữa, chúng ta mau vào trong trò chuyện thôi.”
Dưới sự dẫn dắt của Tống Hoa Nghĩa, một nhóm người bước vào nhà hàng.
Trong phòng bao rộng lớn, trước bàn xoay cỡ lớn, nếu tính cả Dương Chấn và Tần Nhã, thì tổng cộng có tám người.
Rõ ràng, mấy người mà Tống Hoa Nghĩa dẫn tới đều có quan hệ thân thiết với anh ta, bằng không làm sao được anh ta dẫn đi ăn?
“Nào, tôi kính mọi người một ly trước!”
Tống Hoa Nghĩa rất hoạt bát, là cậu cả nhà họ Tống, nhưng anh ta không hề tự đại, mà chủ động đứng dậy rót rượu.
Hình như mấy nam nữ trẻ kia cũng đã quen rồi, nên chẳng ai tranh giành.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Chấn đã thay đổi cái nhìn về Tống Hoa Nghĩa.
Lần trước trong hội trường đấu giá, ngoài lúc bọn họ bắt tay, Tống Hoa Nghĩa đã dùng sức thăm dò anh, thì anh ta chẳng làm chuyện gì quá đáng cả, ngược lại biểu hiện rất nho nhã lễ độ.
Sau khi uống ba chén rượu, mọi người cũng trò chuyện nhiều hơn.
Dương Chấn vốn tưởng, người mà Tống Hoa Nghĩa dẫn tới đều là cậu chủ nhà quyền thế, ai ngờ từ cuộc đối thoại của họ, anh mới biết, bọn họ hoàn toàn không phải cô cậu chủ nhà giàu có, thậm chí còn có người là cô nhi.
Điều này đã nằm ngoài dự đoán của Dương Chấn.
Như thể đây thật sự chỉ là một bữa cơm bình thường, ngoài việc ăn uống thì không còn mục đích nào khác.
Dương Chấn vốn định ra sức phát triển tập đoàn Nhạn Chấn, Tống Hoa Nghĩa là cậu chủ nhà họ Tống, nếu thật sự có thể làm bạn, chắc chắn nhà họ Tống sẽ là đối tượng hợp tác rất tốt.
Nên anh mới đích thân tham dự theo lời mời của Tống Hoa Nghĩa, nhưng hình như anh đã nghĩ nhầm, đây chỉ là một bữa cơm đơn thuần.
“Anh Dương, cô Tần, tôi rất vui khi hôm nay có thể quen biết hai người, nào, tôi kính vợ chồng hai người một ly.”
Tống Hoa Nghĩa đứng dậy, cầm ly rượu đi tới trước mặt Dương Chấn và Tần Nhã, rồi cười nói.
“Lát nữa vợ tôi còn phải lái xe, nên tôi sẽ uống thay cô ấy.”
Dương Chấn cười nói.
Tống Hoa Nghĩa cười sảng khoái: “Vậy tôi phải kính anh Dương hai ly rồi.”
Dương Chấn chưa kịp nói gì, Tống Hoa Nghĩa đã uống cạn một hơi, rồi rót đầy một ly nữa cho mình.
Uống xong với Dương Chấn, anh ta mới quay về chỗ của mình, tiếp tục tán gẫu với bạn bè.
“Cậu Nghĩa, để tôi nói, anh mới là người có tư cách trở thành người thừa kế nhất nhà họ Tống, tôi thật sự cảm thấy không phục thay anh.”
Đúng lúc này, thanh niên để tóc dài tên là Lý Vạn Phúc, bỗng nổi giận nói.
“Lý Vạn Phúc, cậu im miệng đi! Cậu Nghĩa đã sớm căn dặn, đừng nhắc chuyện này, mà cậu vẫn nhắc tới?”
Một người tên là Vương Siêu chỉ vào Lý Vạn Phúc quát.
“Chẳng phải tôi đang cảm thấy không đáng thay cậu Nghĩa à?”
Lý Vạn Phúc hơi kích động nói: “Mấy năm nay, cậu Nghĩa đã làm bao nhiêu chuyện cho nhà họ Tống? Cuối cùng lại bị bọn họ gạt ra khỏi quyền lợi trung tâm nhà họ Tống.”
“Cậu phải để tôi nói, mấy người nhà họ Tống là mắt chó khinh thường người khác, bọn họ thấy xuất thân cậu Nghĩa không tốt, nên muốn chôn vui anh ấy, bọn họ dựa vào cái gì?”
“Cậu Nghĩa, nếu nhà họ Tống đã bất nhân, thì anh đừng làm gì cho họ nữa, với tài năng của anh, nếu rời khỏi nhà họ Tống, nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn, mấy anh em chúng tôi đều ủng hộ anh.”
Tống Hoa Nghĩa gượng cười lắc đầu: “Tôi là người nhà họ Tống, dù bị bọn họ gạt khỏi quyền lợi trung tâm, nhưng cũng không thể thay đổi được gì.”
“Hơn nữa, dù tôi thật sự rời khỏi nhà họ Tống, thì liệu bọn họ có để tôi rời đi không?”
“Là con cháu nhà quyền thế hàng đầu, nếu đã được hưởng sự che chở từ gia tộc, thì phải phục tùng theo sự sắp xếp của họ.”
Lý Vạn Phúc định nói gì đó, nhưng bị Vương Siêu chuyển đề tài ngay: “Lý Vạn Phúc, cậu vẫn còn nợ tôi 900 triệu đấy, cậu định khi nào trả đây?”
“Mẹ kiếp! Chẳng phải chỉ 900 triệu thôi à? Ông đây giống người thiếu nợ 900 triệu không?”
Rõ ràng Lý Vạn Phúc đã uống nhiều rồi, nên giọng điệu cũng thay đổi.
“Nếu cậu không thiếu thì mau trả tiền đây.” Vương Siêu giơ tay đòi tiền.
“Ông đây có tiền cũng không trả cho cậu, cho tên khốn hẹp hòi như cậu tức chết.” Lý Vạn Phúc vô lại nói.
Vương Siêu rất tức giận, quay đầu nói với Tống Hoa Nghĩa: “Cậu Nghĩa, cậu nhìn tên khốn này đi, cậu ta có tiền vẫn không chịu trả cho tôi.
Cậu phải làm chủ cho tôi!”
Tống Hoa Nghĩa bất đắc dĩ nói: “Vạn Phúc, ngày mai cậu hãy trả tiền cho cậu ta đi.”
“Cậu Nghĩa, tôi không có tiền.”
Lúc nãy Lý Vạn Phúc còn nói mình có tiền, nhưng giờ mặt lại đưa đám nói.
“Ha ha ha…”
Mấy người khác bắt đầu cười lớn.
Tống Hoa Nghĩa cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Thấy mọi người cười nói vui vẻ như vậy, trên mặt Dương Chấn cũng nở nụ cười đã biến mất một thời gian dài.
Anh rất thích cảm giác này, như lúc anh ở biên giới phía Bắc, các anh em luôn chơi xấu lẫn nhau, nhưng lại đặt tình cảm hơn cả tính mạng.
Bữa cơm bắt đầu từ bảy giờ tối, đến hơn 10 giờ mới kết thúc.
Tống Hoa Nghĩa đích thân đưa mọi người lên xe rời đi, rồi mới gượng cười nói: “Chỉ khi nào ở cùng bọn họ, tôi mới có thể quên đi phiền muộn.”
Dứt lời, anh đưa cho Dương Chấn một điếu thuốc.
Dương Chấn khẽ lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.”
Tống Hoa Nghĩa kỳ lạ nhìn Dương Chấn: “Anh đúng là người khác thường.”
Thấy Dương Chấn không hút thuốc, anh cũng cất điếu thuốc đi.
“Anh Dương, hôm nay đến đây thôi, hôm khác chúng ta lại tụ tập.”
Tống Hoa Nghĩa cười nói: “Tôi cũng phải về nhà ngủ một giấc đây.”
Dứt lời, không đợi Dương Chấn mở miệng, anh đã vẫy tay với Dương Chấn, rồi xoay người đi về phía xe của mình.
“Người này thật thú vị.” Dương Chấn cười nói.
Tần Nhã gật đầu nói: “Em vốn tưởng rằng, anh ta hẹn anh ăn cơm là có chuyện cầu xin, ai ngờ thật sự chỉ là bữa cơm đơn thuần.”
Dương Chấn gật đầu: “Anh cũng tưởng thế, xem ra, anh ta chỉ muốn làm quen với anh, được rồi, chúng ta cũng về thôi.”
Bên này, Tống Hoa Nghĩa ngồi vào xe sang, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên bỗng lên tiếng: “Cậu Nghĩa, cậu ta đã đồng ý giúp cậu chưa?”
“Hạng người này chỉ có thể dùng trí, chứ không thể dùng sức mạnh.”
Lúc nãy Tống Hoa Nghĩa vẫn hơi ngà say, nhưng giờ đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt thoáng qua tia sáng màu vàng.
Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Cậu ta chỉ là một đứa con riêng bị gia tộc Vũ Văn bỏ rơi thôi, cậu Nghĩa cần gì phải thận trọng như vậy?”
Tống Hoa Nghĩa gật đầu: “Một đứa con riêng bị bỏ rơi, nhưng giờ lại nắm giữ toàn bộ tập đoàn Nhạn Chấn từ tay gia tộc Vũ Văn, bản thân anh ta còn là cao thủ, ông nghĩ liệu người như vậy có thể đơn giản không?”
Nghe Tống Hoa Nghĩa phân tích, giữa hai hàng lông mày của người đàn ông trung niên đầy nghiêm nghị: “Chẳng lẽ cậu Nghĩa cũng không phải là đối thủ của cậu ta?”
Có lẽ người khác không biết rõ thực lực của Tống Hoa Nghĩa đáng sợ đến cỡ nào, thì ông thì khác?
Tống Hoa Nghĩa là thiên tài võ đạo nổi tiếng ở Yên Đô, không ai trong thế hệ trẻ tuổi có thể địch lại anh ta, nhưng giờ một đứa con riêng lại có thực lực mạnh hơn Tống Hoa Nghĩa.
Có thể tưởng tượng được, ông ngạc nhiên đến cỡ nào.
“Trong 5 năm anh ta mất tích, chẳng hề có tin tức gì, nếu tôi đoán không lầm, anh ta đã đi chiến trường trong khoảng thời gian đó, chỉ có chiến trường, mới có thể biến một người bình thường thành cường giả hàng đầu như vậy.”
Tống Hoa Nghĩa nghiêm mặt nói: “Với thực lực mà anh ta biểu hiện, chắc chắn sẽ không vô danh trong quân đội, chẳng phải ông có quen biết người ở trong đó à?”
“Ông hãy nghĩ cách điều tra rõ mọi thứ về Dương Chấn cho tôi.”.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
92 chương
43 chương