Chàng rể chiến thần
Chương 459 : Đòi Mạng Mày
Ngay khi nhân viên cơ quan điều tra vừa xuất hiện, mọi người đều choáng váng.
Nhất là khi bọn họ nói ra, bộ phận lãnh đạo cấp cao tập đoàn Nhạn Chấn phải tiếp nhận điều tra, từng người phía sau Vũ Văn Bân không khỏi toàn thân run rẩy.
Vũ Văn Bân cũng nhíu chặt mày lại, cuối cùng trên gương mặt gặp biến không sợ hãi cũng trở nên hơi cứng lại.
Lúc này, dù là Lạc Khải cũng có chút kinh ngạc.
Ông ta chỉ phô trương thanh thế, không ngờ thật sẽ có nhân viên cơ quan điều tra đến đây điều tra những chuyện này.
Lẽ nào là Dương Chấn làm?
Nghĩ vậy, Lạc Khải bất giác nhìn sang Dương Chấn bên cạnh, chỉ thấy Dương Chấn vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở đó, cầm điện thoại soi gương.
Ánh mắt Vũ Văn Bân lóe lên vẻ sắc lạnh, lặng lẽ đảo qua người Dương Chấn.
Nhân viên cơ quan điều tra dẫn đầu liên tiếp gọi mười cái tên mới kết thúc, nhưng khiến tất cả mọi người khiếp sợ là những cái tên bị gọi này đều là những lãnh đạo cấp cao không đến tham gia cuộc họp.
Cũng chính là những người đang sau lưng Vũ Văn Bân lúc này.
“Toàn bộ tài khoản Ngân hàng của các vị đã bị đóng băng, còn có bất động sản và xe, tài sản dưới tên các vị đều đã bị Tòa án niêm phong.”
“Bây giờ mọi người hãy đi cùng chúng tôi để tiếp nhận điều tra.”
Nhân viên cơ quan điều tra lạnh lùng nói, vẻ mặt không có một chút cảm xúc.
Từng lãnh đạo cấp cao bị gọi tên sắc mặt trắng bệch, cả người mềm nhũn.
Ngay sau đó, lại là một đoàn cán bộ điều tra mặc đồng phục ngành vọt vào phòng họp, dẫn những lãnh đạo cấp cao đó đi.
“Làm phiền rồi!”
Làm xong tất cả, nhân viên cơ quan điều tra dẫn đầu nhìn về phía Lạc Khải khẽ gật đầu nói, trong ánh mắt còn mang theo vài phần cung kính.
Dứt lời, anh ta trực tiếp dẫn người quay người rời đi.
Lạc Khải vẻ mặt ngơ ngác, vừa rồi, nhân viên cơ quan điều tra dẫn đầu đang chào hỏi mình sao?
Chỉ là, dù anh ta chào hỏi mình, vì sao trong ánh mắt anh ta lại tràn đầy cung kính?
Lạc Khải chợt nghĩ tới điều gì, lập tức hết sức kinh hãi.
Ông ta căn bản cũng không quen nhân viên cơ quan điều tra dẫn đầu vừa rồi, hơn nữa với thân phận của mình, nhân viên cơ quan điều tra dẫn đầu căn bản không cần chào hỏi ông ta.
Đây chỉ có một khả năng, người đó chào hỏi Dương Chấn bên cạnh ông ta, biểu hiện cung kính, cũng là vì Dương Chấn.
Nghĩ tới đây, Lạc Khải càng thầm sợ hãi.
Nhất thời, trong phòng họp lớn như vậy, lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Phía sau Vũ Văn Bân không có một ai, vẻ mặt anh ta trở nên cực kỳ khó coi.
Anh ta vốn định mang người ra oai với Dương Chấn, thật không ngờ, không những không thể ra oai phủ đầu mà còn khiến toàn bộ người của mình sa bẫy.
Anh ta thừa biết những lãnh đạo cao cấp đó là đức hạnh gì, lần này bị cơ quan điều tra mang đi, e là đã chắc chắn có tội, căn bản không có hi vọng sẽ được thả ra.
Đây chẳng phải là nói, sau này anh ta hoàn toàn mất quyền kiểm soát tập đoàn Nhạn Chấn sao?
Nghĩ vậy, nội tâm anh ta cực kỳ nóng nảy, nhưng thân là người thừa kế gia tộc Vũ Văn, vào thời điểm như thế này, nhất định phải tỉnh táo.
Khi đang tức giận, người ta dễ phạm sai lầm nhất.
Vũ Văn Bân không ngừng nhắc đi nhắc lại câu này ở trong lòng.
“Tổng giám đốc Lạc, chúng ta sau này còn gặp lại.”
Vũ Văn Bân nhìn chằm chằm Lạc Khải, cười híp mắt nói.
Dứt lời, anh ta quay người rời đi.
Biết Vũ Văn Bân rời đi, Lạc Khải mới như trút được gánh nặng, nhưng áp lực của Vũ Văn Bân cho ông ta không hề giảm bớt.
Nhất là câu nói “sau này còn gặp lại” mà anh ta nói trước khi đi, rõ ràng đang nói với Lạc Khải, chuyện này sẽ không bỏ qua như vậy.
“Tan họp!”
Lạc Khải lúc này tuyên bố tan họp.
Sau khi dẫn Dương Chấn trở lại văn phòng giám đốc, Lạc Khải đặt mông ngồi ở trên ghế làm việc, hồng hộc thở dốc.
Từ sau khi Vũ Văn Bân xuất hiện, ông ta luôn cố giả vờ bình tĩnh, bây giờ đến văn phòng, ông ta hoàn toàn thả lỏng.
Lúc lâu sau, ông ta mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt áy náy nhìn Dương Chấn nói: “Chủ tịch, khiến ngài thất vọng rồi.”
Dương Chấn lắc đầu, mỉm cười nói: “Ông có thể chịu được áp lực của Vũ Văn Bân nghênh lưỡi đao mà lên, đã ngoài dự liệu của tôi, ít nhất không để cho tôi ra mặt, tôi đã rất hài lòng.”
Lạc Khải cười chua xót nói: “Nếu không phải chủ tịch có chuẩn bị, chỉ sợ tôi thật không cách nào đối phó Vũ Văn Bân.”
Dương Chấn cười không nói, rõ ràng đã ngầm thừa nhận việc nhân viên cơ quan điều tra là hậu chiêu do anh chuẩn bị.
Trước đó khi bức phó tổng giám đốc tập đoàn Tống Húc Dương đi, Dương Chấn đã sắp xếp Mã Tuấn đi theo dõi ông ta.
Tống Húc Dương thân là phó tổng giám đốc tập đoàn, là người trực tiếp kết nối với gia tộc Vũ Văn, tiến hành vận chuyển lợi ích.
Trong tay ông ta nắm chứng cứ, đủ để hốt gọn một mẻ những lãnh đạo cấp cao thuộc phe Vũ Văn Bân.
Dưới sự uy hiếp của Mã Tuấn, Tống Húc Dương căn bản không hề có sức phản kháng, ngoan ngoãn đi theo Mã Tuấn đi tự thú, đồng thời giao hết chứng cứ phạm tội của những lãnh đạo cấp cao đó cho cơ quan điều tra.
Sau đó, lập tức có cảnh tượng nhân viên cơ quan điều tra dẫn người đến phòng họp.
Cùng lúc đó, cổng tập đoàn Nhạn Chấn một cỗ xe Bentley màu đen chậm rãi rời đi.
Thanh nhiên ngồi hàng ghế sau xe Bentley vẻ mặt hết sức dữ tợn.
“Khốn kiếp! Mày là người đầu tiên dám bắt toàn bộ người của tao! Em trai ngoan của tao!”
Vũ Văn Bân nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt ánh lên vẻ giết chóc.
“Cậu Bân, cần tôi ra tay không?”
Lúc này, một vệ sĩ dáng người cường tráng ngồi ở vị trí kế bên tài xế bỗng trầm giọng nói.
Vũ Văn Bân nhìn anh ta một cái, vẻ mặt dần khôi phục bình thường, nhìn chằm chằm anh ta nói: “Hắc Tháp, chắc anh hiểu rõ, nếu ra tay sẽ phải trả giá thế nào.”
Nghe vậy, Hắc Tháp vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cậu Bân yên tâm, tôi hiểu rõ cái giá phải trả khi ra tay, nhưng dù thế nào, chảy trong người anh ta cũng là dóng máu của gia tộc Vũ Văn, nếu như muốn ra tay, nhất định phải làm được một đòn giết chết, nếu không một khi chuyện bại lộ, sẽ liên lụy cậu Bân.”
“Nếu đã biết, anh còn kiên quyết ra tay sao?” Vũ Văn Bân mở miệng hỏi.
Hắc Tháp cả người toát lên chiến ý, ánh mắt kiên định nói ra: “Đương nhiên kiên quyết.”
“Được, nếu đã như vậy, thì anh hãy ra tay đi.”Vẻ mặt Vũ Văn Bân dần dần dữ tợn.
“Thề sống chết cống hiến sức lực cho cậu Bân!”
Âm thanh Hắc Tháp bỗng nhiên vang lên như sấm nổ.
Thân là người thừa kế gia tộc Vũ Văn, vệ sĩ bên cạnh anh ta, thực lực có thể kinh khủng cỡ nào?
Vũ Văn Bân cũng không phải là không muốn ra tay với Dương Chấn, mà là nếu sự tình bại lộ thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Một nơi khác, Dương Chấn đã rời khỏi Tập đoàn Nhạn Chấn.
Bây giờ đã hoàn toàn quét dọn sạch sẽ chướng ngại trong nội bộ tập đoàn Nhạn Chấn, mặc dù tạm thời có chút cản trở phát triển, nhưng ngoài danh tiếng, Tập đoàn Nhạn Chấn còn có kỳ tài kinh doanh Lạc Khải, tin tưởng không bao lâu, tập đoàn Nhạn Chấn sẽ lại phát triển rực rỡ.
Sáu giờ chiều, Dương Chấn nhận được điện thoại của Hàn Phi Phi, hẹn nhau cùng ăn cơm.
“Anh Dương, nói cho anh một tin tốt, tôi đã nhận lời mời thành công, sau này sẽ là nhân viên tập đoàn Nhạn Chấn.”
Vừa nhìn thấy Dương Chấn, Hàn Phi Phi đã kích động nói.
Dương Chấn cười nói: “Vậy thì chúc mừng cô.”
Anh đương nhiên sẽ không nói cho Hàn Phi Phi, Hàn Phi Phi nhận lời mời thành công, nhưng không làm nhân viên cấp thấp mà là thư ký giám đốc tập đoàn Nhạn Chấn.
Người đáng tin cậy bên cạnh Dương Chấn không nhiều, nhà họ Hàn ở Giang Bình xem như là một gia tộc đáng tín nhiệm, bản thân Dương Chấn cũng có quan hệ rất tốt với Hàn Khiếu Thiên.
Hàn Phi Phi lại là cháu gái được Hàn Khiếu Thiên yêu quý nhất, tất nhiên đáng tin.
Nếu có thể bồi dưỡng Hàn Phi Phi, thì sẽ có thể trở thành một sự giúp đỡ lớn cho mình.
Sau khi hai người ăn cơm xong, sắc trời đã tối đen.
Dương Chấn khăng khăng tiễn Hàn Phi Phi đến cổng đại học Yên Đô, cười nói: “Cô đi đi, tôi cũng nên đi rồi.”
Đúng lúc này, một sát ý kinh người bỗng nhiên phủ xuống.
Dương Chấn chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, anh không hề do dự, gần như là phản xạ có điều kiện, bỗng vươn cánh tay, ôm Hàn Phi Phi vào lòng.
Hàn Phi Phi chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, ngay sau đó mình bị một thân thể cường tráng ôm vào trong ngực, tiếp đó, hai chân mình nâng khỏi mặt đất, lập tức rời khỏi chỗ.
“Ầm!”
Ngay khoảng khắc hai người vừa rời đi, chỗ vừa rồi Hàn Phi Phi đứng xuất hiện bóng dáng cao lớn như cột điện.
Mà nền đá thạch anh dưới chân anh ta lại yếu ớt như thủy tinh, lập tức vỡ vụn.
Lúc này, hai mắt anh ta đỏ ngầu như dã thú, nhìn chằm chằm Dương Chấn.
“Mày là ai?” Dương Chấn nhíu mày hỏi.
“Tao là người đòi mạng mày.”
Đối phương liếm liếm bờ môi đỏ tươi, một giây sau, dưới chân bỗng nhiên khẽ động, mặt đất lập tức vỡ nát, bụi đất tung bay.
Mà bóng dáng anh ta đã biến mất tại chỗ, vọt thẳng về phía Dương Chấn..
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
92 chương
43 chương