Chàng rể chiến thần

Chương 448 : Từ Chức Để Người Tài

Ông ta không phải ai khác, mà chính là ba ruột của Dương Chấn, Vũ Văn Cao Dương, chủ nhà Vũ Văn, một trong Yên Đô Bát Môn. Lúc này, trên mặt ông ta là sự đau thương vô bờ. Ông ta chỉ mới hơn năm mươi nhưng tóc đã hoa râm, khóe mắt cũng đầy nếp nhăn. “Gia chủ, tôi cho rằng cậu chủ nhỏ vẫn còn tình cảm với ông, nếu không thì với thực lực và địa vị của cậu ấy lúc này thì đã đến Yên Đô tìm ông từ lâu rồi.” “Nhưng cậu ấy cũng không làm thế, theo tôi biết thì lần này cậu ấy đến Yên Đô cũng không phải nhằm vào nhà Vũ Văn.” “Mà là đi thẳng đến nhà họ Hoàng, trùng hợp đó là, ban nãy Hoàng Thiên Thành và con trai của ông ta đã bị giết ở bệnh viên Nhân dân Yên Đô.” Ông cụ mặc đồ Đường nói, trên mặt hơi ngạc nhiên. “Hoàng Thiên Thành chết có liên quan đến Chấn Nhi sao?” Vũ Văn Cao Dương ngạc nhiên hỏi. Hoàng Thiên Thành là ai, ông ta thân là chủ nhà Vũ Văn nên rất rõ ràng. Cả xã hội thượng lưu đều truyền tai rằng, nếu Hoàng Thiên Thành không có một Cao Hùng bên cạnh thì ông ta chẳng có tư cách thành gia chủ. Bàn về mưu trí và thủ đoạn, Hoàng Thiên Thành hơn xa Hoàng Thiên Hành. Có thể tưởng tượng được, Hoàng Thiên Thành chết là sự kinh hãi đối với các nhà quyền thế ở Yên Đô. Ông cụ mặc trang phục thời Đường trầm giọng nói: “Hoàng Thiên Thành là người khéo đưa đẩy, thủ đoạn tàn nhẫn, phàm là kẻ thù đều đuổi tận giết tuyệt, thứ người như thế có rất ít kẻ thù, dù Hoàng Thiên Hành muốn giết ông ta thì cũng không làm được.” “Mười phút trước khi Hoàng Thiên Thành bị giết, cậu chủ nhỏ vừa rời khỏi nhà họ Hoàng, thế nên tôi đoán rằng chắc chắn là giữa cậu chủ nhỏ và Hoàng Thiên Hành đã thỏa thuận gì đó, thế nên cậu chủ nhỏ mới cho người giết Hoàng Thiên Thành.” Ông cụ mặc đồ thời Đường nói, nếu Dương Chấn ở đây thì chắc chắn nhận ra ông ta. Khi trước, ngày đầu tiên Dương Chấn vừa từ biên giới phía Bắc về lại Giang Châu, người tự xưng là quản gia của gia tộc Vũ Văn mà anh gặp ở sân bay, chính là ông cụ mặc đồ thời Đường này. Bên cạnh mỗi một gia chủ của một hào môn ở Yên Đô đều có một quản gia giúp đỡ gia chủ, mà thân phận của ông cụ mặc đồ Đương này chính là quản gia của nhà Vũ Văn, dù là thân phận hay địa vị đều rất cao. Dù là con cháu chi trưởng của gia tộc Vũ Văn thì khi thấy ông ta cũng phải gọi bằng cách gọi kính trọng chứ chẳng dám coi thường. Sau khi Vũ Văn Cao Dương nghe ông cụ mặc đồ thời Đường phân tích xong thì sắc mặt rất nghiêm trọng, ông ta biết thân phân và địa vị của Dương Chấn hiện nay rất là cao, nên rất coi thường cái ghế gia chủ gia tộc Vũ Văn. Nhưng Dương Chấn có thể khiến cho cục diện hai phe phái nhà họ Hoàng đang tranh nhau lập tức tay đổi chỉ trong một ngày ngắn ngủi, chuyện này vẫn nằm ngoài dự tính của Vũ Văn Cao Dương. Trong Yên Đô Bát Môn, rất nhiều nhà quyền thế đều có sự tranh chấp giữa các phe phái, nhưng chỉ có nhà họ Hoàng là thực lực của bè cánh của gia chủ và một bè cánh khác là tương đương nhau. Một khi chỉ có một phe phái nắm giữ nhà họ Hoàng trong tay thì có thể đoán được, thực lực của nhà họ Hoàng sẽ lại tăng mạnh rất nhiều. Đã thế, giữa hai nhà Vũ Văn và nhà họ Hoàng lại có ân oán. Hôm nay Dương Chấn giúp Hoàng Thiên Hành triệt để nắm giữ nhà họ Hoàng trong tay, có phải là bước chuẩn bị đầu tiên để đối phó nhà Vũ Văn không? Sự lo lắng của Vũ Văn Cao Dương là có lý. Ông ta ngồi lên cái ghế này nên tầm mắt cũng xa hơn. Ông ta cũng chẳng mong có bất kì xung đột nào với Dương Chấn, chỉ cần Dương Chấn sẵn lòng, bây giờ ông ta có thể lập tức nhường chức gia chủ cho Dương Chấn. “Chấn Nhi, ba không xin con tha thứ, mà chỉ xin con đừng hành hạ ba, nếu có thể lấy cái chết của ba để đối lấy sự hòa thuận ngắn ngủi giữa hai ba con chúng ta, thì ba tuyệt đối không chớp mắt.” Hai mắt Vũ Văn Cao Dương đỏ hoe, giọng nói hơi nghẹn ngào. Ông cụ mặc đồ Đường nhìn bóng lưng của Vũ Văn Cao Dương, âm thầm thở dài, im lặng rời đi. Người đàn ông ưu buồn này, trong mắt người khác thì chính là người đứng đầu nhà Vũ Văn, một trong Yên Đô Bát Môn, vô cùng oai phong. Nhưng ông ta biết, những cái này chẳng phải là mong muốn của người đàn ông này. Ở nơi khác, sau khi Dương Chấn rời khỏi nhà họ Hoàng thì đi thẳng đến nhà họ Ngải. Ở Yên Đô, trừ Yên Đô Bát Môn ra thì vẫn còn rất nhiều nhà quyền thế, giống như nhà họ Ngải chính là một trong số đó nhà quyền thế đó, đã có lịch sử trăm năm. Khi Dương Chấn đi đến nhà họ Ngải thì trời đã tối. Lúc này, nhà họ Ngải đèn đuốc sáng trưng, bên trong căn biệt thự sang trọng to rộng này, con cháu chi trưởng của nhà họ Ngải đã ngồi chật cả rồi. Ngải Lâm mặc một bộ đồ ở nhà rất giản dị, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, trong nụ cười còn ánh lên sự tự tin. “Anh Chấn, anh đến rồi!” Thấy Dương Chấn, Ngải Lâm cười đứng dậy chào đón. Mã Tuân đứng bên cạnh Ngải Lâm mà cứ như ngồi trên bàn chông đã lâu, thấy Dương Chấn đến mới thả lỏng đi nhiều, vội vàng đứng lên: “Anh Chấn!” “Anh Dương, mau ngồi!” Ba của Ngải Lâm là Ngải Minh Húc, thấy Dương Chấn đến bèn vội vàng đứng dậy. Ở nhà họ Vương đã thấy được thực lực kinh khủng của Mã Tuân, cũng thấy được sự bình tĩnh của Dương Chấn, Ngải Minh Húc nào dám lạnh nhạt như khi vừa thấy Dương Chấn và Mã Tuân nữa? Một chàng trai trẻ tiện tay là tiêu diệt một nhà quyền thế ngang ngửa nhà họ Ngải, lại bằng lòng tạo mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Ngải, đây chính là phúc phận mà nhà họ Ngải đã tu mấy đời. Dưới sự nhiệt tình mời mọc của Ngải Minh Húc, Dương Chấn ngồi ở ghế đầu tiên của hàng ghế dành cho khách. Người nhà họ Ngải, lúc này đều tò mò nhìn Dương Chấn, bọn họ chỉ nhận được thông báo là tối nay có khách quý đến nhà, tất cả con cháu chi trưởng nhà họ Ngải đều phải có mặt. Trước khi Dương Chấn đến, bọn họ đều đang đoán, rốt cuộc là ai mà lại khiến nhà họ Ngải coi trọng đến thế. Đến tận khi Dương Chấn xuất hiện, thông qua sự đối xử nhiệt tình của Ngải Minh Húc, bọn họ mới biết, thì ra khách quý của nhà họ Ngải chính là một chàng trai trẻ chưa đến ba mươi. “Anh Dương!” Ngải Xuyên chủ nhà họ Ngải, sau khi thấy Dương Chấn ngồi xuống thì gật đầu, xem như chào hỏi. “Cơm canh đạm bạc có hợp với khẩu vị của anh Dương không?” Ngải Xuyên nói. Dương Chấn cười mỉm: “Nếu cái bàn sơn hào hải vị này mà bị coi là cơm canh đạm bạc, vậy trần đời này chẳng còn gì mĩ vị nữa.” Nghe thế, Ngải Xuyên cười haha. Ban nãy ông ta hỏi thức ăn có hợp miệng Dương Chấn hay không cũng chỉ là để thăm dò thôi, nhìn xem Dương Chấn có ân oán gì với nhà họ Ngải hay không. Dù sao thì nhà họ Hoàng gài bẫy, lấy hôn lễ của Ngải Lâm để dụ Dương Chấn xuất hiện. Tính ra, nhà họ Ngải cũng coi như là đồng lõa của nhà họ Hoàng. Nhưng giờ xem ra, Dương Chấn cũng không có ý định truy cứu, mặt sắc mặt tươi cười rạng rỡ, cũng không thấy sự bất mãn nào trong mắt. Bữa tiệc linh đình, nâng cốc với nhau, Dương Chấn và người nhà họ Ngải coi như đã quen biết. Ở đây là mấy cô gái trẻ là con cháu nhà họ Ngải, hơn nữa còn là mấy người có ngoại hình rất đẹp, liên tục liếc mắt đưa tình với Dương Chấn. Tất nhiên là do Ngải Xuyên bày mưu đặt kế. Chính Dương Chấn dáng người cao ráo, ngũ quan sắc nét rõ ràng, cả người chính trực, đương nhiên rất hấp dẫn các cô gái trẻ. Nhưng đối với mấy cái liếc mắt đưa tình của những mỹ nữ nhà họ Ngải, Dương Chấn lại hoàn toàn coi khinh, chẳng thèm nhìn. Chuyện này khiến con gái nhà họ Ngải đều vô cùng thất vọng. Một người đàn ông trẻ tuổi khiến chủ nhà họ Ngải đối xử có lễ nghĩa, đủ để biết được thân phận và bối cảnh mạnh mẽ của anh, nếu có thể bám lấy người như anh thì đủ để thành phượng thành hoàng. “Anh Dương, tôi xinh lỗi anh vì chuyện ngày hôm nay!” Ăn uống xong xuôi, Ngải Xuyên đột nhiên tự mình nâng ly rồi đứng dậy, nhìn Dương Chấn và thần sắc cung kính nói. Ngải Minh Húc cũng vội vàng đứng dậy theo ba, nâng ly lên nói: “Ba nói không sai, chuyện hôm nay, nhà họ Ngải cần phải xin lỗi anh Dương!” Dương Chấn vẫn ngồi ở vị trí của mình chứ không đứng dậy, mà khóe môi nhếch lên, nhìn hai ba con sắc mặt rất cung kính, sau đó nói: “Chẳng lẽ mấy người cho rằng chỉ với một câu xin lỗi, thì chuyện hôm nay qua như bỏ qua sao?” Nghe thế, sắc mặt của Ngải Xuyên và Ngải Minh Húc lập tức thay đổi hẳn, người nhà họ Ngải, ai cũng rất kinh hãi. Tuy người nhà họ Ngải không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ biết đại khái, biết là Dương Chấn đến nhà họ Ngải là vì hôn sự giữa Mã Tuân và Ngải Lâm. Nếu hai ngươi đã nói đến chuyện cưới gả rồi mà Dương Chấn còn không muốn bỏ qua cho nhà họ Ngải sao?” “Chẳng hay anh Dương muốn thế nào?” Ngải Xuyên vẫn nâng ly như cũ, đứng đó mà nhìn Dương Chấn, mặt đầy nghiêm trọng hỏi. Trở mặt với Dương Chấn, ông ta vẫn chưa dám. Hôm nay dù Dương Chấn khiến ông ta mất mặt tại đây, ông ta cũng chỉ có thể chọn khoan nhượng. Một người trẻ tuổi chẳng thèm để ý gì nhà họ Hoàng, thì trong mắt anh, nhà họ Ngải là cái thá gì? Ngải Xuyên thân là chủ nhà họ Ngải, tự nhiên biết nhìn xa hơn người khác. Ông ta biết sau khi Dương Chấn rời khỏi hôn lễ thì lập tức đến nhà họ Hoàng, sau đó chuyện Hoàng Thiên Thành bị giết đã truyền khắp Yên Đô. Rồi sau đó, Dương Chấn bình yên vô sự đi đến nhà họ Ngải. Tất cả những chuyện này đều nói rằng, nhà họ Hoàng chẳng làm gì Dương Chấn được. Người trẻ tuổi mà ngay cả nhà họ Hoàng cũng không làm gì được thì nhà họ Ngải có thể làm gì?” “Tôi chỉ cần nhà họ Ngải ông nhớ một chuyện, tôi đích thân đến nhà họ Ngải không phải vì nhà họ Ngải có tư cách mời tôi đến, mà là tôi nể mặt Ngải Lâm.” Dương Chấn bình tĩnh nói. Một câu nói đơn giản lại khiến cho người nhà họ Ngải cảm thấy áp lực vô cùng. Ban nãy con cháu chi trưởng nhà họ Ngải mời rượu, Dương Chấn không từ chối ai, vẫn luôn vui vẻ tiếp rượu. Đã khiến bọn họ suýt quên, Dương Chấn là người có thể tùy tiện tiêu diệt nhà họ Vương, ngay cả nhà họ Hoàng cũng không làm gì được. Cho đến lúc này, Dương Chấn nói câu đơn giản mới khiến bọn họ nhanh chóng tỉnh ngộ. Người như anh, nhà họ Ngải làm gì có tư cách mời, giống như lời anh đã nói, nếu không nể mặt Ngải Lâm thì sao anh lại tới? “Anh Dương nói chí phải, nhà họ Ngải đúng là không có tư cách mời anh Dương.” Ngải Xuyên nói. Người nhà họ Ngải đều cảm thấy thê lương. Ngải Xuyên thân là chủ nhà họ Ngải, là người có bối phận to nhất, nhưng giờ lại ăn nói nhỏ nhẹ trước mặt một người trẻ tuổi, chắc hẳn trong lòng khó chịu lắm nhỉ? Nhưng người trẻ tuổi này, nhà họ Ngải không thể đắc tội được. “Tiếp theo, tôi tuyến bố một chuyện!” Ngay lúc này, ánh mắt của Ngải Xuyên bỗng nhìn tất cả con cháu chi trưởng nhà họ Ngải, sắc mặt nghiêm túc nói: “Từ hôm nay, tôi từ chức gia chủ.” Ầm! Ông ta vừa nói ta câu này, mọi người đều sợ ngây người. Ngải Xuyên đã hơn bảy mươi và vẫn là chủ nhà họ Ngải, chính là để nhà họ Ngải càng huy hoàng hơn. Nhưng lúc này, lại tuyên bố từ chức ngay trước mặt mọi người. Chẳng có dấu hiệu trước nào. “Ba, không có ba thì làm gì có nhà họ Ngải như hôm nay, sao ba lại từ chức chứ?” “Đúng thế đó ba, ba mới là trụ cột tinh thần của nhà họ Ngải, chỉ có ba mới có tư cách làm gia chủ của nhà họ Ngải chúng ta.” “Ông nội, có ông thì nhà họ Ngải mới càng thêm hùng mạnh, ông đừng từ chức chứ!” ...! Nhất thời, con cháu chi trưởng nhà họ Ngải, ai cũng mặt đầy bi thương, liên tiếp khuyên nhủ. Nhà họ Ngải không giống mấy nhà quyền thế siêu cấp như Yên Đô Bát Môn, nên chuyện nhà cũng không phức tạp như thế. Ở nhà họ Ngải chẳng có ai tranh chức gia chủ với Ngải Xuyên. Thế nên người nhà họ Ngải đều thật lòng muốn Ngải Xuyên tiếp tục đảm nhiệm chức gia chủ. Nhưng Ngải Xuyên lại lắc đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn lên người Ngải Lâm, dưới sự khiếp sợ của mọi người, ông ta nói: “Từ hôm nay trở đi, Ngải Lâm chính là chủ nhà họ Ngải, mọi chuyện đều do con bé làm chủ!”.