Chàng rể chiến thần
Chương 445 : Có Chút Tán Thưởng
Ngay lúc Dương Chấn ngẩng đầu lên, một áp lực mạnh mẽ ập vào mặt ông ta.
Toàn thân Hoàng Thiên Hành không khỏi run lên, trong chớp mắt này, ông ta như đang đối mặt với một con quỷ đến từ địa ngục chứ không phải một con người.
Chỉ cần ông ta động đậy, giờ chết của ông ta sẽ đến!
Dưới áp lực mạnh mẽ như vậy, cuối cùng Hoàng Thiên Hành cũng thỏa hiệp, nghiến răng nói: “Dẫn người ra đây.”
Lúc thét lên câu này, Hoàng Thiên Hành chợt có cảm giác như trút được gánh nặng, áp lực trên vai hoàn toàn biến mất.
Dương Chấn nở nụ cười dịu dàng, chậm rãi lên tiếng: “Gia chủ Hoàng, ông đã cứu được bản thân, cũng cứu được nhà họ Hoàng rồi đấy!”
Hoàng Thiên Hành không nói, chỉ “hừ” một tiếng rồi lạnh nhạt bảo: “Tôi chỉ không muốn gây thêm chuyện, cậu đừng cho rằng tôi sợ cậu nên mới thỏa hiệp với cậu.”
Dương Chấn cười không nói gì, đây là cái cớ mà kẻ thất bại tự tìm ra cho mình.
Không lâu sau, một bóng dáng gầy yếu được dẫn ra ngoài.
“Ngải Lâm!”
Khi nhìn thấy cô ta, Mã Tuân lập tức kích động đầy mặt, vội vàng chạy tới.
Sau đó ôm chặt Ngải Lâm vào lòng mình ngay trước mặt mọi người.
Trước cái ôm của Mã Tuân, Ngải Lâm chỉ sững sờ trong phút chốc, cô ta cũng không đẩy ra mà để mặc cho Mã Tuân ôm mình, nhưng khóe miệng lại cong lên thành một nụ cười khổ sở.
Một lát sau, Ngải Lâm bị Mã Tuân ôm cảm thấy hơi khó thở, cô ta mới hờn dỗi đẩy Mã Tuân ra, tức giận nói: “Em chỉ chơi một lát ở nhà họ Hoàng thôi, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của anh kìa.”
“Hì hì!”
Mã Tuân cười khúc khích, day đôi mắt hơi đỏ hoe của mình, kích động nói: “Anh Chấn đã giúp anh đưa ra lời cầu hôn với ba em rồi.
Anh nghĩ lần này chắc chắn ba em sẽ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau!”
Ngải Lâm tức giận bảo: “Anh vẫn chưa theo đuổi em mà đã muốn kết hôn với em một cách dễ dàng như thế rồi à?”
Mã Tuân sờ đầu, nói với vẻ mặt lúng túng: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ không để em thất vọng!”
“Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh kìa!”
Ngải Lâm trừng mắt nhìn Mã Tuân, nhưng trong mắt lại tràn đầy cảm động.
Cô ta đột nhiên nhìn về phía Dương Chấn rồi mỉm cười, bên khóe miệng hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu: “Anh Chấn, làm phiền anh rồi!”
Dương Chấn cười bảo: “Nếu em không sao thì mau dẫn Mã Tuân về nhà họ Ngải đi! Anh nghĩ lần này nhà họ Ngải hẳn sẽ không từ chối cả hai ở bên nhau nữa đâu.”
“Anh Chấn, còn anh thì sao?” Mã Tuân hỏi.
Dương Chấn nhìn vào Hoàng Thiên Hành đang có vẻ mặt khó coi, lại nói với Mã Tuân: “Tôi tìm gia chủ Hoàng nói vài chuyện, hai người đi trước đi!”
Mã Tuân như nghĩ tới điều gì đó bèn vội vàng gật đầu.
Trên đời này, anh ta chưa gặp được người nào có thể đe dọa Dương Chấn.
Kẻ hoàn nhà họ Hoàng hoàn toàn không có tư cách đe dọa tới tính mạng của Dương Chấn, Mã Tuân cũng không cần lo lắng cho Dương Chấn.
“Gia chủ Hoàng, chúng ta nói chuyện chứ?”
Sau khi Mã Tuân và Ngải Lâm dắt tay nhau rời đi, Dương Chấn mỉm cười nói với Hoàng Thiên Hành.
Hoàng Thiên Hành “hừ” một tiếng: “Cậu nghĩ giữa chúng ta có chuyện gì để nói à?”
“Đương nhiên!”
Dương Chấn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Thân là nhà họ Hoàng trong Yên Đô Bát Môn, nắm quyền thế tối cao ở Yên Đô, sao lại không có chuyện gì để nói?”
Hoàng Thiên Hành căm ghét dáng vẻ không sợ sệt của Dương Chấn tới mức phải nghiến răng, nhưng ông ta cũng biết nếu đã lựa chọn thỏa hiệp, cho dù ông ta có cảm thấy khó chịu với Dương Chấn cũng phải nhịn.
“Đi theo tôi!”
Sau một lúc do dự, Hoàng Thiên Hành nói.
Dương Chấn đi theo Hoàng Thiên Hành thẳng vào một căn biệt thự bên trong cùng.
“Đây là bản gốc ‘La Vie’ của Picasso.”
“Đây là tác phẩm của Joan Miró, một trong những thiên tài hội họa theo chủ nghĩa siêu thực vĩ đại, bậc thầy hội họa của thế kỷ hai mươi.”
“Còn bức tranh này là bản gốc của Paul Cézanne!”
“Thật không ngờ nhiều tác phẩm như vậy đều nằm trong tay ông, gia chủ Hoàng quả nhiên lợi hại!”
Sau khi vào biệt thự, Dương Chấn quan sát xung quanh, đặc biệt là những tác phẩm của các bậc thầy hội họa càng khiến anh không thể không thán phục.
Hoàng Thiên Hành hơi kinh ngạc, trong những tác phẩm mà ông ta sưu tầm đều không có ghi chú gì cả, nhưng Dương Chấn lại có thể nói ra tên của tác phẩm và họa sĩ.
Điều này khiến ông ta càng tò mò về Dương Chấn hơn, một người trẻ tuổi chưa tới ba mươi tuổi có thực lực vô cùng mạnh mẽ, còn có trí tuệ siêu phàm và am hiểu về hội họa.
Vừa nhìn là có thể nhận ra nhiều tác phẩm như vậy, nếu không phải có chuyên môn thì chắc chắn sẽ không biết.
“Đây là Vân Mộng Tần Giản, thẻ tre đời Tần trong một ngôi mộ ở Thụy Hổ Địa.”
“Đây là chén Thố Hào sứ đen được làm từ lò nung nhà Tống.”
“Còn thứ này nữa, không ngờ lại là sứ thanh hoa của Cảnh Đức Trấn nhà Nguyên.”
Dương Chấn đi vài bước lại dừng, mỗi khi đi ngang qua những món đồ cổ hay tranh chữ đều không thể không cảm thán một tiếng.
Nhưng chính vì mắt nhìn hơn người của anh đã khiến Hoàng Thiên Hành sững sờ.
Ông ta thực sự không thể tưởng tượng được một người trẻ tuổi lại có cả sức mạnh và tri thức.
Nếu một người như vậy đặt ở cổ đại, chắc chắn sẽ là đại tướng quân văn võ song toàn nhỉ?
Nhưng làm sao ông ta biết được Dương Chấn cũng không khác với đại tướng quân ở cổ đại là bao, ngược lại càng giỏi hơn.
Người thủ hộ canh giữ biên giới, thân phận và địa vị ngang bằng với người tai to mặt lớn của một đất nước.
“Cậu Dương thật có mắt nhìn! Không ngờ cậu lại nhận biết được tất cả những món đồ cổ tôi sưu tầm, kẻ hèn khâm phục!”
Hoàng Thiên Hành khen ngợi không chút keo kiệt.
Kể từ lúc ông ta thỏa hiệp với Dương Chấn, trong lòng ông ta đã có ý định giao thiệp với Dương Chấn.
Nhưng con trai bị hù cho sợ hãi, còn có quản gia Cao Hùng như anh em với ông bị giết, điều này khiến ông ta cực kỳ hận Dương Chấn.
Nếu như có thể, ông ta sẽ giết Dương Chấn không chút do dự.
Dương Chấn chỉ hờ hững nở nụ cười trước lời khen ngợi của Hoàng Thiên Hành, anh như bước vào một viện bảo tàng, đi dạo xung quanh và quan sát.
Mà Hoàng Thiên Hành vẫn luôn dè dặt đi theo sau lưng Dương Chấn, nhưng trong lòng lại có chút thấp thỏm.
Dương Chấn nói muốn nói chuyện với ông, nhưng lúc này lại như nhà quê lên thành phố, nếu không phải Dương Chấn có thể nhận ra nhiều tác phẩm đồ cổ mà ông ta sưu tầm, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ Dương Chấn là một thằng ngốc.
“Cậu Dương, cậu muốn bảo muốn nói chuyện với tôi, không biết là muốn nói về chuyện gì?”
Hoàng Thiên Hành vốn là một người hấp tấp, trong tình huống bình thường, một người hấp tấp luôn nóng vội.
Dương Chấn tìm ông ta nhưng không nói lời nào khiến ông ta rất nôn nóng.
Thấy Hoàng Thiên Hành không giữ được bình tĩnh, lúc này Dương Chấn mới ngừng ngắm nhìn, mỉm cười rồi thản nhân ngồi xuống ghế sofa gỗ thật đắt tiền.
“Gia chủ Hoàng, giữa tôi và ông vốn không có thù oán, nếu phải nhắc tới thì cũng do người của nhà họ Hoàng ông liên tục khiêu khích, tôi nói không sai chứ?”
Dương Chấn bỗng lên tiếng.
Trên mặt Hoàng Thiên Hành có chút bất mãn, nhưng ông ta vẫn kìm nén cơn giận, trầm giọng đáp: “Có lời gì cứ nói thẳng!”
“Nếu phải nói kỹ về mối thù giữa chúng ta thì có thể bắt đầu từ ba chuyện.”
Dương Chấn cười bảo: “Chuyện thứ nhất là Hoàng Chung định cưỡng ép nắm quyền thành phố tôi sống, kết quả bị tôi sỉ nhục trước công chúng, nhà họ Hoàng cho rằng tôi sỉ nhục nhà họ Hoàng.”
“Chuyện thứ hai là con trai ông, Hoàng Chính, ông ta tự cho là dẫn cao thủ đỉnh cao của gia tộc tới là có thể làm gì được tôi, nhưng thật không may ông ta chẳng làm được gì trước mặt tôi, ngược lại bị tôi đe dọa thành một tên ngốc.”
“Chuyện thứ ba là người anh em tốt của ông, cũng nhờ quản gia Cao Hùng mà mới có ông của ngày hôm nay!”
Dương Chấn nói xong, mặt Hoàng Thiên Hành đã tối sầm, trong mắt còn có vài tia sát ý.
“Cậu sỉ nhục Hoàng Chung ngược lại là một chuyện tốt với tôi, nếu không thì sao tôi có thể kiếm được cớ hủy bỏ vị trí người thừa kế của cậu ta chứ?”
“Nhưng cậu đe dọa con trai tôi, khiến nó trở thành một tên ngốc, cậu còn giết người anh em tốt Cao Hùng của tôi, cậu nhất định sẽ trả cái giá lớn vì hai chuyện này!”
Hoàng Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặc dù sợ Dương Chấn nhưng ông ta cũng không hề che giấu sát ý mãnh liệt của mình với Dương Chấn.
Dương Chấn hơi buồn cười bảo: “Không biết gia chủ Hoàng muốn giết tôi bằng cách nào?”
Hoàng Thiên Hành lạnh lùng đáp: “Một ngày nào đó, tôi sẽ đích thân giết cậu để báo thù rửa hận cho họ!”
Dương Chấn có chút tán thưởng với lời nói của Hoàng Thiên Hành lúc này.
Ít nhất ông ta cũng là một người trọng tình trọng nghĩa.
“Nếu tôi nói tôi sẵn sàng để Ngải Lâm chữa khỏi bệnh cho con trai ông giúp ông, vả lại Cao Hùng cũng không chết, ông có còn hận tôi như thế không?”
Dương Chấn bỗng cười nói.
“Thật sao?”
Nghe vậy, Hoàng Thiên Hành đứng bật dậy, kích động hỏi: “Cao Hùng thật sự còn sống ư?”.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
92 chương
43 chương