Chàng rể chiến thần
Chương 395 : Ai Là Vương Giả
Sự xuất hiện của Dương Chấn thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Nhất là tiếng “cậu Dương” trong lời của Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải càng khiến mọi người chấn động, kinh ngạc.
Tuy bọn họ từng nghe nói, Giang Bình vương chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhưng khi bọn họ tận mắt nhìn thấy Dương Chấn thật sự còn trẻ như vậy thì vẫn rất kinh ngạc.
Chu Quảng Chí tuy kinh ngạc trong lòng, nhưng cao thủ mà ông ta đã chuẩn bị còn bị Trương Hằng giết trong giây lát, đương nhiên ông ta không thể nào chấp nhận được, một Dương Chấn trẻ trung như vậy lại có thể là đối thủ của Trương Hằng.
“Tôi còn tưởng Giang Bình vương là một nhân vật ghê gớm cỡ nào, hóa ra cũng chỉ là một tên vắt mũi chưa sạch mà thôi.”
Chu Quảng Chí châm biếm nói: “Đến cả Hồng đại sư cũng không phải đối phủ, cậu ta có thể làm gì được?”
“Chu Quảng Chí, nếu như ông cho rằng cậu Dương không được, hay là thôi đi? Chúng ta cùng nhau đầu hàng với Hiệp hội Võ đạo? Như vậy tốt biết bao, hội võ ba ngày sau tổ chức cũng không còn ý nghĩa nữa rồi.”
Hàn Khiếu Thiên chế giễu.
Chu Quảng Chí “hừ” một tiếng, không nói gì nữa.
Tuy ông ta không thể chấp nhận Dương Chấn có thể đối phó Trương Hằng, nhưng bảo ông ta dễ dàng cúi đầu với Hiệp hội Võ đạo như vậy, chắc chắn ông ta không bằng lòng.
Trong phòng họp, lúc nhiều người được biết Dương Chấn là Giang Bình vương, sắc mặt đều là vẻ thất vọng.
Nhưng Trương Hằng, giây phút thấy Dương Chấn xuất hiện, như thấy được kẻ địch lớn mạnh, ánh mắt tràn ngập vẻ nghiêm trọng.
Trong Hiệp hội Võ đạo, ông ta cũng là cường giả có thực lực hàng đầu, cảm giác vô cùng nhạy bén.
Nhưng ông ta lại không cảm nhận được chút nào về sự xuất hiện của Dương Chấn.
Ông ta đột nhiên có loại cảm giác Dương Chấn là một sự xuất hiện hoang đường.
Có thể khống chế hơi thở của bản thân đến mức hoàn hảo như vậy, thực lực tuyệt đối không tầm thường.
“Cậu là Giang Bình vương, Dương Chấn?”
Trương Hằng nhìn Dương Chấn với ánh mắt nặng nề, thấp giọng nói.
Hôm nay ông ta đến, trừ việc muốn dụ dỗ chủ các gia tộc lớn ở Nam Dương đứng về phía Hiệp hội Võ đạo thì còn có một nhiệm vụ, thăm dò thực lực của Dương Chấn.
Ngưu Căn Huy là cường giả xếp thứ chín của Hiệp hội Võ đạo, không chỉ có thực lực vô cùng mạnh mà IQ cũng rất cao.
Ông ta rất muốn giết Dương Chấn để trả thù cho người anh em của mình, nhưng qua tin tức mà Ngụy Minh Nguyệt nói cho ông ta thì ông ta biết được, Dương Chấn rất có thể giết được Ngưu Căn Sinh chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Một người trẻ tuổi có thể giết được người anh em của ông ta trong vài phút, vậy thực lực chắc chắn rất mạnh.
Vì vậy, ông ta mới phái đồ đệ mạnh nhất của mình, đích thân thăm dò Dương Chấn.
Hội võ ba ngày sau đối với ông ta mà nói, vô cùng quan trọng.
Chỉ được phép thắng, không được phép thua!
Một khi chiến thắng, Hiệp hội Võ đạo sẽ có quyền nắm giữ hai tỉnh lớn.
Việc này cũng liên quan đến quyền thế và lợi ích của ông ta trong Hiệp hội Võ đạo.
“Ông là ai?”
Dương Chấn không đáp mà hỏi ngược lại.
“Tôi là người muốn giết cậu!”
Giây phút Trương Hằng vừa dứt lời thì đã ra tay, mọi người chỉ thấy một đường tàn ảnh lướt qua, xông về phía Dương Chấn.
Nếu đã muốn thăm dò thực lực của Dương Chấn vậy thì còn do dự cái gì nữa?
Trong giây lát, Trương Hằng đã xuất hiện trước mặt Dương Chấn.
“Cậu Dương, cẩn thận!”
Hàn Khiếu Thiên sợ hãi, đứng bật dậy, lớn tiếng nhắc nhở.
Chu Quảng Chí cũng vô cùng căng thẳng, tuy ông ta không muốn thừa nhận, Hồng đại sư không bằng Dương Chấn, nhưng để so sánh mà nói, ông ta càng không muốn bị Hiệp hội Võ đạo nắm giữ Nam Dương.
Dương Chấn giành chiến thắng, ông ta còn có cơ hội tìm một cường giả mạnh hơn về.
Nhưng một khi thất bại, e là đa số những gia tộc có mặt ở đây để sẽ lập tức đứng về phe Hiệp hội Võ đạo.
Nếu như vậy, hội võ ba ngày sau, nhà họ Chu chỉ có thể chiến đấu một mình, trở thành trò cười cho cả Nam Dương.
Vì vậy, ông ta hi vọng, Dương Chấn sẽ chiến thắng!
“Đi chết đi!”
Chớp mắt, Trương Hằng dồn hết toàn bộ sức mạnh vào một cú đấm, đánh ra.
Vừa ra tay đã là sự tấn công mạnh nhất!
“Mẹ nó! Ngốc à? Mau tránh đi!”
“Không phải cậu ta bị dọa đến ngơ ra rồi chứ? Đến tránh đi mà cũng không biết à?”
“Mẹ nó! Người như vậy mà cũng có thể trở thành Giang Bình vương, Giang Bình đúng thật là không thể tìm đâu ra được cường giả nữa à!”
Thấy Dương Chấn như là không nhìn thấy gì, vẫn tiến từng bước về phía trước, chủ những gia tộc của Nam Dương kia đều tức giận đến cực điểm.
Nếu không phải bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn trở thành một quân cờ của Hiệp hội Võ đạo.
Thấy nắm đấm của mình sắp hạ xuống mặt Dương Chấn, Trương Hằng có chút thất vọng, vốn còn tưởng rằng kẻ địch được sư phụ xem trọng ghê gớm đến mức nào, hóa ra cũng chỉ là một tên ngốc mà thôi.
Nắm đấm của ông ta sắp hạ xuống rồi mà cậu ta còn không tránh đi?
Dưới nắm đấm dùng toàn lực của ông ta, cho dù là Ngưu Căn Huy cũng không dám sơ ý.
“Đi chết đi!”
Gương mặt Trương Hằng đầy sát ý, nắm đấm như thép vung tới.
Sắc mặt ông ta dữ tợn, như đã nhìn ra được cảnh tượng Dương Chấn bị giết sau đó.
Nhưng giây phút nắm đấm này vung ra, nụ cười trên gương mặt ông ta lập tức đông cứng lại, đồng thời, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ toàn thân ông ta.
Vốn ông ta tưởng rằng với khoảng cách gần như vậy, Dương Chấn không thể nào tránh đi được, nhưng nắm đấm của ông ta đã rơi vào khoảng không rồi.
Dương Chấn biến mất trước mặt ông ta như thế nào ông ta cũng không nhận ra được.
“Sao… sao có thể?”
Ông ta lẩm bẩm nói.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng ông ta: “Chết đi!”
Trương Hằng chỉ cảm thấy toàn bộ lông tơ trên người ông ta đều dựng đứng lên ngay lập tức.
Ông ta như phản ứng có điều kiện né sang bên phải để tránh.
Nhưng mà… “Bịch!”
Nhưng ông ta chưa kịp di chuyển, vị trí đằng sau tim đã bị đấm nặng nề xuống.
“Phút!”
Ông ta phun máu ra, cơ thể bay ra xa.
“Ầm!”
Ngay sau đó, một âm thanh cực lớn vang lên, cơ thể ông ta nặng nề rơi ở cửa phòng họp.
Cảnh tượng này mạnh mẽ kích thích trái tim của từng người một trong hiện trường.
Cả một phòng họp trở nên yên tĩnh không tiếng động, mọi người đến thở cũng không dám thở mạnh, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào bóng dáng thanh niên ở trung tâm phòng họp.
Cao thủ hàng đầu của Nam Dương, Hồng đại sư cũng bị Trương Hằng giết trong giây lát.
Nhưng Trương Hằng, lại bị Dương Chấn giết trong giây lát!
Nhưng điều này có thể chứng tỏ rằng Trương Hằng và Hồng đại sư không giỏi sao?
Không hề, chỉ có thể chứng tỏ, thực lực của Dương Chấn càng mạnh hơn.
Mọi người nhìn Hồng đại sư chết không nhắm mắt ở dưới chân Chu Quảng Chí, rồi lại nhìn sang Trương Hằng phun đầy máu nằm bất động ở cửa phòng họp, trái tim mạnh mẽ co rút.
“Haha, hay! Hay lắm! Hay lắm!”
Hàn Khiếu Thiên là người đầu tiên tỉnh táo lại, không kìm được lớn tiếng bật cười, nụ cười đầy tự hào xuất hiện trên gương mặt ông ta.
Đêm nay tới Nam Dương, vốn bị Chu Quảng Chí tính kế, đâu đâu cũng bị sỉ nhục.
Bây giờ, Dương Chấn giết Trương Hằng trong giây lát, Hàn Khiếu Thiên cảm thấy nút thắt trong lòng mình đã lập tức biến mất.
Trần Hưng Hải cũng như vậy, gương mặt đầy nếp nhăn của ông ta cũng chỉ hiện lên vẻ kích động.
Chu Quảng Chí ngơ ra, đây là thực lực của Giang Bình vương sao?
Chủ của những gia tộc lớn ở Nam Dương kia, ai nấy cũng ngơ ra, sợ hãi nhìn Dương Chấn.
“Có cậu Dương ở đây, hội võ ba ngày sau có gì phải sợ nữa?”
Trần Hưng Hải cười lớn nói.
Hàn Khiếu Thiên khinh thường nhìn sắc mặt khó coi đến cực điểm của Chu Quảng Chí, híp mắt nói: “Ông Chu, đừng quên thỏa thuận quân tử trước đó, hội võ bai ngày sau, ai có thể chiến thắng Hiệp hội Võ đạo thì có thể trở thành vương của hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương!”
Chu Quảng Chí lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Còn có ba ngày, tôi nhất định sẽ tìm ra được cường giả còn mạnh hơn!”
“Haha, hi vọng ông sẽ không khiến tôi thấy quá thất vọng!”
Hàn Khiếu Thiên cười lớn nói, trong lòng chỉ cảm thấy vui sướng khôn cùng.
“Cậu Dương, chúng ta đi!”
Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải đi đến bên cạnh Dương Chấn, cười nói.
Đi theo hai người rời khỏi nhà họ Chu, sắc mặt Dương Chấn vẫn ngơ ra.
Trước đó anh nhận điện thoại của Hàn Khiếu Thiên, nói là gia tộc hàng đầu của Nam Dương bị Hiệp hội Võ đạo tiêu diệt, Nam Dương mời gia tộc lớn của Giang Bình đến, thương lượng xem nên đối phó với Hiệp hội Võ đạo như thế nào.
Anh lái xe hai tiếng đồng hồ, vội vàng đến đây.
Kết quả vừa bước vào thì đã nhìn thấy người của Hiệp hội Võ đạo đang ép người Nam Dương phải đầu hàng.
Ngay sau đó, Trương Hằng muốn giết anh, nhưng lại bị anh giết lại trong giây lát.
Sau đó nữa, Hàn Khiếu Thiên bảo anh rời đi.
Anh chợt có cảm giác, lái xe hai tiếng đồng hồ đến đây chỉ để đánh thuê cho người ta một lần.
Sau khi đám người Dương Chấn rời đi, trong phòng họp của nhà họ Chu, người Nam Dương yên lặng ngồi xuống, đợi Chu Quảng Chí lên tiếng.
“Ông Chu, Giang Bình vương mạnh đến vậy, chúng ta thật sự có thể tìm ra được vương giả mạnh hơn để tham gia hội võ sao?”
Cuối cùng cũng có người lên tiếng.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi lên người Chu Quảng Chí.
Ai cũng hiểu rõ, hội võ ba ngày sua không chỉ Nam Dương liên hợp với Giang Bình để tranh đấu với Hiệp hội Võ đạo, mà đó cũng là sự tranh đấu giữa Nam Dương và Giang Bình.
Ai thắng?
Người đó có thể trở thành vương của cả Giang Bình và Nam Dương!.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
92 chương
43 chương