Chàng rể chiến thần
Chương 288 : Đích Thân Ra Tay
Hàn Khiếu Thiên cười híp mắt nhìn Mạnh Hoành Nghiệp.
Sở dĩ ông ta nói ra chuyện Dương Chấn là ân nhân cứu mạng mình ở trước mặt của tất cả mọi người, chính là vì để cho thấy thái độ của mình.
“Gia chủ nhà họ Mạnh, mong là ông nể mặt tôi mà giao người ra.”
Hàn Khiếu Thiên mở miệng nói.
Nghe giọng điệu như là rất khách khí, lại muốn Mạnh Hoành Nghiệp giao cháu trai của mình ra.
Trong trang viên nhà họ Mạnh to như thế, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác như đang nằm mơ.
Người trẻ tuổi có tên là Dương Chấn rốt cuộc có thân phận gì?
Lúc nãy có gia chủ hào môn đứng đầu ở Giang Châu và Châu Thành tự mình dẫn người đến đây, bây giờ lại có Hàn Khiếu Thiên ngang hàng với Mạnh Hoành Nghiệp cũng muốn ra mặt cho anh?
Lúc đầu trên gương mặt của Mạnh Huy viết đầy vẻ khinh thường, cho dù là gia chủ của hào môn ở Giang Châu và Châu Thành có đến đây, nhưng mà ở trước mặt của nhà họ Mạnh, cho dù bọn họ có bắt tay với nhau thì cũng không phải là đối thủ của nhà họ Mạnh.
Nhưng mà bây giờ Hàn Khiếu Thiên đã đến rồi, anh ta đã ý thức được mình đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Dương Chấn.
“Hàn Khiếu Thiên, tôi mặc kệ ông và cậu ta có mối quan hệ như thế nào, tôi cũng không muốn biết, nhưng nơi này là nhà họ Mạnh.”
Mạnh Hoành Nghiệp tức giận nói: “Nếu như tôi thật sự để cậu ta mang cháu trai của tôi đi, vậy thì sau này các người sẽ nhìn nhà họ Mạnh tôi như thế nào?”
“Ngày hôm nay ông dám dẫn người đến nhà họ Mạnh tôi, chẳng lẽ không sợ ngày sau tôi sẽ dẫn người đến nhà họ Hàn của ông một chuyến?”
“Tôi khuyên ông tốt nhất vẫn không nên xúc động, vì một đứa con rơi, không đáng.”
“Đương nhiên, nếu như ông thật sự muốn khai chiến với nhà họ Mạnh tôi thì chúng tôi sẽ phụng bồi đến cùng.”
Giờ phút này Mạnh Hoành Nghiệp khí thế ngập trời, vô cùng mạnh mẽ, không thể chịu nhường một bước.
Ánh mắt của Hàn Khiếu Thiên dần dần chìm xuống: “Mạnh Hoành Nghiệp, ông đây là đang uy hiếp tôi?”
“Nếu như ông xem đó là uy hiếp thì cũng không quan trọng.”
Mạnh Hoành Nghiệp lạnh giọng nói.
Đối với thân phận của Dương Chấn, Hàn Khiếu Thiên hoàn toàn không biết gì cả, cũng chưa từng nghe nói ông ta chính là một người trọng tình trọng nghĩa, chỉ biết Dương Chấn đã cứu mạng mình, đó chính là ân nhân đã cứu mạng mình.
“Nếu như ông đã muốn khai chiến, vậy thì tôi phụng bồi.”
Hàn Khiếu Thiên không hề do dự, lúc này lại mở miệng nói.
Giọng nói vừa mới dứt, ông ta gọi một cuộc điện thoại ở trước mặt của tất cả mọi người: “Ra lệnh cho nhà họ Hàn lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu khẩn cấp, bất cứ lúc nào cũng chờ mệnh lệnh của tôi.”
Hàn Khiếu Thiên vốn dĩ sinh ra ở biên giới phía Bắc, mặc dù đã rời đi lâu rồi, hào quang trên người cũng đã mài mòn không ít, bây giờ lại vì Dương Chấn mà chiến đấu.
Lúc nãy Mạnh Hoành Nghiệp nói như vậy cũng chỉ là vì mặt mũi, nhưng mà không ngờ đến Hàn Khiếu Thiên lại dứt khoát nói ra lời khai chiến.
Chuyện này làm cho ông ta cảm thấy một áp lực vô cùng dày đặc, ở tỉnh thành, nhà họ Hàn và nhà họ Mạnh, còn có nhà họ Ninh, là “ba gia tộc lớn”.
Bất luận là giữa hai gia tộc nào nếu như khai chiến với nhau, tất nhiên sẽ để gia tộc thứ ba được lợi.
Cho nên trôi qua nhiều năm như thế, từ đầu đến cuối ba gia tộc lớn đều bình an vô sự, cho dù âm thầm đấu đá với nhau không ngừng nhưng mà cũng chưa từng đấu chính diện.
Trôi qua nhiều năm, đây chính là lần đầu tiên.
Không chỉ có Mạnh Hoành Nghiệp, còn có những người khác ở nhà họ Mạnh đều có một loại cảm giác đang mơ.
Ra mặt vì người trẻ tuổi kia còn chưa đủ, còn muốn vì anh ta mà khai chiến nữa hả?
Trái tim của Trần Hưng Hải đập liên hồi, đối với mối quan hệ của Dương Chấn và Hàn Khiếu Thiên, ông ta biết hết sức rõ ràng, cũng chỉ là cứu mạng một lần.
Nhưng không ngờ đến Hàn Khiếu Thiên vì Dương Chấn mà lại khai chiến với nhà họ Mạnh.
Toàn bộ nhà họ Mạnh đều yên lặng, không ai dám phát ra âm thanh.
“Hàn Khiếu Thiên, ông xác định là muốn khai chiến?”
Mạnh Hoành Nghiệp cắn răng hỏi, nhưng mà sức lực đã không còn cường ngạnh như lúc nãy.
“Hiện tại không phải tôi muốn khai chiến, mà là ông.”
Hàn Khiếu Thiên vô cùng bá đạo: “Là cháu trai của ông đã giết mẹ vợ của Dương Chấn, Dương Chấn đến đây cũng chỉ là để báo thù mà thôi, là ông ỷ thế hiếp người, che chở cho cháu trai của ông.”
“Dương Chấn là ân nhân cứu mạng của tôi, đương nhiên tôi phải ra mặt cho cậu ấy.”
“Chỉ cần ông giao người ra thì bây giờ chúng tôi sẽ rời khỏi đây.”
Hiển nhiên là Hàn Khiếu Thiên cũng không muốn phải khai chiến, cho dù là nhà họ Mạnh hay là nhà họ Hàn đều không thể chấp nhận được hậu quả khi khai chiến với nhau.
Nhưng mà nếu như nhà họ Mạnh cứ kiên trì không chịu giao người, ông ta cũng không sợ đánh nhau một trận.
Dương Chấn cũng không nghĩ muốn kéo nhà họ Hàn liên lụy vào, bây giờ hành vi của Hàn Khiếu Thiên hoàn toàn đã làm anh cảm thấy vô cùng cảm động.
“Anh Dương, anh yên tâm đi, có ông nội ở đây, ai cũng không thể làm gì anh hết.”
Hàn Phi Phi cười hì hì nói, dường như là không hề cảm nhận được nếu như khai chiến thì ảnh hưởng đối với nhà họ Hàn vô cùng lớn.
Dương Chấn cười cười, lập tức di chuyển ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hoành Nghiệp: “Gia chủ nhà họ Mạnh, oan có đầu nợ có chủ, người nào sai thì phải trả giá đắt, hi vọng là ông có thể suy nghĩ và đưa ra quyết định.”
Vốn dĩ Dương Chấn muốn tiêu diệt nhà họ Mạnh, nhưng không ngờ đến lại làm cho nhiều thế lực dính líu vào.
Một khi ra tay, chỉ sợ là trong nháy mắt anh sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Những năm gần đây chinh chiến sa trường, anh đã đắc tội với rất nhiều thế lực ở nước ngoài.
Tin tức anh rời khỏi biên giới phía Bắc cũng không bị bại lộ, một khi bị bại lộ, thế lực ở nước ngoài biết tới, chỉ sợ là mỗi một người ở bên cạnh anh đều phải đứng trước nguy hiểm to lớn.
Không chỉ có như vậy, biên giới phía Bắc cũng sẽ gặp nguy cơ.
Đây là lý do tại sao anh lựa chọn bắt đầu từ Giang Châu.
Nếu không phải là việc quốc gia, không phải vì người thân, anh đã trực tiếp đến Yên Đô sang bằng gia tộc Vũ Văn, có gì khó khăn đâu?
Cho dù là anh có muốn hủy diệt nhà họ Mạnh thì cũng không cần phải lấy phương thức rêu rao như thế này.
Mạnh Hoành Nghiệp không nói chuyện, trên mặt rõ ràng có hơi do dự.
Lúc này Mạnh Huy lại hoảng hồn, anh ta biết rất rõ ràng, nếu như bị giao ra thì anh ta sẽ gặp phải chuyện gì.
“Ông nội, bọn họ rõ ràng chính là đến đây để nhằm vào nhà họ Mạnh, nếu như chúng ta thỏa hiệp, một khi bị truyền đi chỉ sợ là nhà họ Mạnh sẽ trở thành trò cười toàn bộ tỉnh thành.”
Mặt mũi Mạnh Huy tràn đầy vẻ lo lắng, lớn tiếng nói: “Ông nội, nếu như bọn họ đã muốn chiến, vậy thì chúng ta phụng bồi là được rồi, chỉ là mấy gia tộc nhỏ ở Châu Thành và Giang Châu, không cần phải lo.”
“Về phần nhà họ Hàn, cháu không tin là bọn họ thật sự dám khai chiến, cho dù thật sự muốn khai chiến, ai chết trong tay ai còn chưa biết được.”
“Ông nội, nhà họ Mạnh chúng ta không sợ bất cứ lời khiêu chiến nào, nếu như bọn họ đã muốn vậy thì chúng ta cứ chiến.”
Mạnh Huy thật sự rất gấp gáp, đang cố gắng thúc giục Mạnh Hoành Nghiệp khai chiến.
Nhưng mà toàn bộ nhà họ Mạnh cũng chỉ có một mình anh ta muốn chiến, những người khác không có người nào mở miệng.
Bọn họ không ngu ngốc khai chiến với nhà họ Hàn, cho dù nhà họ Mạnh có thể thắng thì cũng thắng rất thảm hại.
Đến lúc đó tổn hại lợi ích của nhà họ Mạnh, lợi ích của mỗi một người trong bọn họ,.
“Ông nội, chẳng lẽ là ông cũng sợ nhà họ Hàn? Chẳng lẽ là uy nghiêm của nhà họ Mạnh chúng ta cũng sẽ bị mất?” Mạnh Huy tiếp tục nói.
“Làm càn!”
Mạnh Hoành Nghiệp trở tay đánh một bàn tay lên trên mặt của Mạnh Huy, giận dữ hét lên: “Đây không phải là chuyện ngu xuẩn do cháu làm ra đó ư?”
“Xem ra là những năm gần đây ông quá dung túng cho cháu, cho nên mới khiến con người của cháu càng ngày càng cuồng vọng tự đại.”
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, tước đoạt tất cả quyền thế của cháu, cấm cháu một năm không cho cháu bước ra khỏi trang viên một bước.”
Rốt cuộc Mạnh Hoành Nghiệp cũng đã đưa ra quyết định, ông ta vẫn phải bảo vệ cho Mạnh Huy.
Mạnh Huy là một đứa cháu ông ta vô cùng coi trọng, nhưng so sánh với tương lai của nhà họ Mạnh, một Mạnh Huy cũng không phải là không thể thay thế.
Cho dù Mạnh Huy chết rồi cũng sẽ có một cậu Mạnh khác xuất hiện.
Nhưng mà nếu như quả thật giao Mạnh Huy ra, sau này nhà họ Mạnh sẽ trở thành trò cười, chỉ sợ là những thế lực đi theo nhà họ Mạnh cũng sẽ làm phản.
“Cảm ơn ông nội, cảm ơn ông nội!” Cháu đảm bảo là trong vòng một năm sau này cháu tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi nhà họ Mạnh một bước.”
Mạnh Huy sửng sốt cả nửa ngày, trên mặt lập tức tràn đầy vui mừng.
“Mạnh Hoành Nghiệp, ông xác định là ông sẽ lựa chọn như vậy?” Sắc mặt của Hàn Khiếu Thiên cũng dần dần âm trầm đến cực điểm.
“Hàn Khiếu Thiên, muốn mạng của cháu tôi, tuyệt đối không thể.”
Mạnh Hoành Nghiệp bình tĩnh nói: “Về phần lỗi lầm do nó đã gây ra, tôi có thể nói xin lỗi thay nó, nhà họ Mạnh cũng sẽ đưa ra bồi thường tương ứng.”
“Xin lỗi, bồi thường?”
Dương Chấn chế giễu lắc đầu, bỗng nhiên cất bước đi về phía Mạnh Huy, vừa đi vừa mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì tôi đành đích thân ra tay.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
87 chương
47 chương
48 chương
154 chương
161 chương