Chàng rể chiến thần
Chương 287 : Đến Đây Vì Anh
Nhà họ Mạnh đứng sừng sững ở tỉnh thành nhiều năm như vậy, chưa từng gặp phải chuyện như thế này.
Nếu như là những hào môn ở tỉnh thành có thực lực tương đương thì cũng thôi đi.
Nhưng mà lần này những người đến đây đều là những gia tộc nhỏ có thực lực thua xa nhà họ Mạnh.
“Chỉ dựa vào các người mà cũng dám đến nhà họ Mạnh chúng tôi uy hiếp à?” Mạnh Hoành Nghiệp lạnh lùng quát lên.
Lập tức ánh mắt của ông ta rơi ở trên người của Trần Hưng Hải, híp mắt nói: “Thật sự cho rằng sau khi nhà họ Trần điều khiển Châu Thành là có tư cách để đối đầu với nhà họ Mạnh tôi?”
“Còn có nhà họ Quan các người, tùy tiện phái một tên oắt con đến đây cũng dám dẫn người đến khiêu khích nhà họ Mạnh tôi nữa?”
“Các người không sợ rằng có đến mà không thể về?”
Mặc dù là Mạnh Hoành Nghiệp đã bảy mươi tuổi, nhưng mà giờ phút này lại vô cùng bá khí, lời nói nói ra cũng vô cùng có lực, không ngừng nổ vang ở bên tai của mọi người.
“Ông nội của tôi đã chuyển vị trí gia chủ lại cho tôi, ngày hôm nay tôi là chi chủ của nhà họ Quan.”
Mặc dù là trong lòng của Quan Tuyết Tùng có chút dao động, nhân vật trên mặt phẳng không có một tia sợ hãi, lạnh lùng nhìn về phía Mạnh Hoành Nghiệp.
“Hừm.”
Mạnh Hoành Nghiệp cười lạnh nói: “Ông cụ Quan đúng là biết tính toán quá đi thôi, mình không dám đến nhà họ Mạnh của tôi, lại phái một thằng nhóc con đi đến đây tìm cái chết.”
“Cậu thật sự cho rằng lão già Quan sẽ để cậu ngồi xe của ông ta đến nhà họ Mạnh khiêu khích thì sẽ giao vị trí gia chủ cho một tên nhóc như cậu đó à?”
Trong giọng nói của Mạnh Hoành Nghiệp trần đầy khinh thường và trêu tức.
Ông ta thấy rằng Quan Tôn Sắc chỉ để Quan Tuyết Tùng đi tìm cái chết, dù sao thì đây cũng là nhà họ Mạnh, là sự tồn tại kinh khủng có thể dùng một tay để hủy diệt nhà họ Quan.
“Ông im miệng đi!”
Quan Tuyết Tùng tức giận nói: “Ngày hôm nay chỉ cần nhà họ Mạnh dám làm kẻ thù với anh Dương thì đó chính là chết, Quan Tuyết Tùng tôi chắc chắn sẽ để nhà họ Mạnh phải trả một cái giá đắt.”
“Thủ vệ của nhà họ Quan.”
“Có.”
“Có người xem thường nhà họ Quan, phải làm sao đây?”
“Ra tay.”
“Nhà họ Mạnh muốn ra tay với anh Dương, phải làm sao?”
“Giết!”
“Giết!”
…
Dưới sự dẫn đầu của Quan Tuyết Tùng, hơn hai mươi cao thủ của nhà họ Quan ở sau lưng anh ta lúc này tất cả đều lên tiếng hò hét, âm thanh chấn động trời đất.
Người của nhà họ Mạnh nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đều khó coi đến cực điểm.
Cho dù là Trần Hưng Hải, lúc này cũng coi trọng Quan Tuyết Tùng mấy phần.
Trước đó hai gia tộc lớn gặp nhau ở trên đường, lúc đó ông ta còn tưởng rằng Quan Tôn Sắc đích thân đến đây, sau khi đến đây, ông ta mới phát hiện ra là cháu trai của Quan Tôn Sắc.
Ban đầu còn cho rằng Quan Tôn Sắc chỉ lừa gạt Dương Chấn, cho nên mới tùy tiện cho một thằng nhóc tới đây, hiện tại xem ra cũng không phải là như vậy.
“Gia chủ nhà họ Mạnh, giao Mạnh Huy ra đây đi.”
Lúc này Trần Hưng Hải cũng đứng dậy.
Vốn dĩ trong lòng của ông ta có mấy phần kiêng kỵ, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Quan Tuyết Tùng, ông ta cũng hoàn toàn không quan tâm tới nữa.
“Đòi người với nhà họ Mạnh tôi đây, ông muốn chết rồi phải không?”
Mạnh Hoành Nghiệp trợn mắt nhìn về phía Trần Hưng Hải, cả người đều giận dữ không thôi.
“Giao Mạnh Huy ra.”
Ai ngờ Mạnh Hoành Nghiệp còn chưa chờ Trần Hưng Hải trả lời thì lại có một âm thanh mạnh mẽ vang lên.
Là Vương Cường của Vương Giả Chi Thành, nói đúng hơn là Vương Cường của Bất Dạ Thành.
Lúc trước sau khi Dương Chấn xử lý ông chủ tiền nhiệm của Vương Giả Chi Thành thì Vương Giả Chi Thành đã thuộc về Dương Chấn.
Mà Vương Cường chỉ quản lý thay cho anh.
Trong số những người này cũng chỉ có Vương Cường là người biết rõ thực lực của Dương Chấn.
Cho đến bây giờ, mỗi lần nhớ đến đến cảnh tượng Dương Chấn giết người, đều để nội tâm của Vương Cường rung động không thôi.
“Cậu là cái thá gì chứ? Cũng dám đòi người với nhà họ Mạnh tôi?”
Mạnh Hoành Nghiệp thật sự muốn phát nổ luôn rồi, trôi qua nhiều năm như vậy, có khi nào mà có người dám làm càn ở trước mặt của ông ta như thế đâu.
Ngày hôm nay liên tiếp có mười mấy người xuất hiện, hơn nữa còn là ở nhà họ Mạnh.
Nếu như không giết tất cả những người ở trước mắt, ông ta thề không làm người.
“Gia chủ nhà họ Mạnh, ông không cần phải uy hiếp tôi đâu, tôi đã dám đến đây cũng đã không quan tâm đến chuyện sống chết.”
Vương Cường bình tĩnh nói: “Cho dù có thật sự nhét mạng vào đây, tôi cũng không quan tâm, có thể hi sinh vì anh Dương, đây chính là niềm vinh hạnh của tôi.”
“Được được được! Nếu như các người đã muốn chết, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho các người.”
Biểu cảm trên mặt của Mạnh Hoành Nghiệp hung dữ đến cực điểm, vung tay lên giận dữ hét: “Đều ra cho tôi.”
Giọng nói của ông ta vừa mới dứt, mấy chục cường giả mặc áo đen vọt ra từ bốn phương tám hướng của trang viên.
Trong nháy mắt bao vây tất cả bọn người Dương Chấn ở giữa.
Chẳng biết từ lúc nào, một bóng dáng màu đen im lặng không tiếng động xuất hiện ở sau lưng Mạnh Hoành Nghiệp.
Bóng dáng màu đen đó khoác trên người một chiếc áo choàng màu đen, trên mặt mang theo một mặt nạ quỷ dị, trong tay còn mang theo một cây đao võ sĩ.
Dường như là hắn ta vẫn luôn ở đó.
Mà nhóm người áo đen đang bao vây bọn người Dương Chấn, hiển nhiên thực lực cũng không tầm thường.
“Nếu như bây giờ các người đều rút lui, tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, nếu không thì…”
Lời nói phía sau Mạnh Hoành Nghiệp chưa hề nói ra, nhưng mà ai cũng hiểu có ý gì.
“Không thì sao?”
Dương Chấn bỗng nhiên vui đùa hỏi một câu.
Sở dĩ lúc nãy Dương Chấn không nói lời nào chính là vì muốn xem xem nhà họ Trần cùng với nhà họ Quan, còn có Vương Giả Chi Thành sẽ làm như thế nào.
Bây giờ anh đã biết đáp án, cũng vô cùng hài lòng.
Nếu như những người này đã đến đây vì anh, đương nhiên anh sẽ không để cho bọn họ phải thất vọng.
“Tất cả mọi người đều có thể rời đi, duy nhất chỉ có cậu là không thể, tôi sẽ cho cậu biết khiêu khích nhà họ Mạnh tôi có hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.” Mạnh Hoành Nghiệp híp mắt nói.
“Tôi không thích giết người, nhưng mà nếu như ông muốn tìm cái chết thì tôi không ngại để nhà họ Mạnh máu chảy thành sông.”
Dương Chấn nói chuyện mà không có biểu cảm: “Oan có đầu nợ có chủ, Mạnh Huy đã giết mẹ vợ của tôi, ngày hôm nay tôi chỉ cần một mình anh ta.
Nhà họ Mạnh, giao người đi.”
“Nhà họ Mạnh, giao người.”
“Nhà họ Mạnh, giao người.”
“Nhà họ Mạnh, giao người.”
Trần Hưng Hải và Quan Tuyết Tùng, còn có Vương Cường đồng loạt mở miệng.
Theo sau đó cường giả của gia tộc đứng sau lưng ba người bọn họ cũng đồng loạt mở miệng: “Nhà họ Mạnh giao người.”
Toàn bộ trang viên nhà họ Mạnh đều là năm chữ “nhà họ Mạnh, giao người” đang không ngừng quanh quẩn.
Đám người nhà họ Mạnh đều phẫn nộ đến cực điểm.
Nhất là Mạnh Huy, trên mặt của anh ta lúc trắng lúc xanh, anh ta cho rằng một mình Dương Chấn căn bản không đủ gây sợ, anh ta chưa từng nghĩ đến có cục diện như hiện tại.
Gia chủ của ba thế lực đứng đầu cùng nhau đến nhà họ Mạnh, muốn dẫn anh ta đi.
Chuyện này đối với anh ta mà nói chính là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
“Khẩu khí lớn quá đó.”
Mạnh Hoành Nghiệp tức giọng nói: “Đến nhà họ Mạnh tôi muốn dẫn cháu trai của Mạnh Hoành Nghiệp tôi đi, quả thật cuồng vọng đến cực điểm.”
“Lời nói của gia chủ nhà họ Mạnh cũng thật sự buồn cười vô cùng, cho dù là cháu trai của ông giết người thì cũng không cho phép người khác được báo thù à?”
Dương Chấn cười lạnh nói: “Bây giờ chúng tôi đến đây muốn người, là do chúng tôi sai?”
“Mẹ vợ của cậu có thân phận gì, cũng chỉ là một người phụ nữ quê mùa mà thôi, cũng xứng đáng đánh đồng với cháu trai của tôi nữa ư?”
Mạnh Hoành Nghiệp lạnh lùng nói: “Thật ra tôi cũng muốn xem xem ở nhà họ Mạnh của tôi, cậu mang cháu trai tôi đi bằng cách nào?”
Mạnh Hoành Nghiệp không hề yếu thế, nếu như không phải kiêng kị mối quan hệ giữa Dương Chấn và gia tộc Vũ Văn, ông ta sao có thể tha thứ đến tận bây giờ
“Gia chủ nhà họ Mạnh, từ khi chia tay đến bây giờ không có vấn đề gì đó chứ?”
Đúng lúc này có một tiếng cười to bỗng nhiên vang lên.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người cùng nhau nhìn sang.
“Gia chủ Hàn.”
Mạnh Hoành Nghiệp lạnh lùng nói: “Không biết là gia chủ Hàn bỗng nhiên đến thăm nhà họ Mạnh tôi, không biết là có chuyện gì không?”
Nhà họ Mạnh và nhà họ Hàn, từ trước đến nay không có giao tình gì, vào loại thời điểm này nhà họ Hàn lại xuất hiện, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
“Anh Dương.”
Một âm thanh trong trẻo vang lên, Hàn Phi Phi mang theo nụ cười dịu dàng nhìn về phía Dương Chấn.
Hàn Khiếu Thiên nở nụ cười, ánh mắt cũng nhìn về phía Dương Chấn: “Ân nhân, sao cậu đến tỉnh thành mà lại không nói với tôi một tiếng, nếu như không phải cậu gây ra động tĩnh quá lớn thì tôi cũng không biết cậu đến đây đâu.”
Dương Chấn cười một tiếng: “Ngày hôm nay đến đây là vì xử lý một vài chuyện riêng tư, không tiện làm phiền gia chủ Hàn.”
Hàn Khiếu Thiên giả vờ tức giận: “Cậu là ân nhân đã cứu mạng tôi, sao có thể nói quấy rầy được chứ?”
Nhìn Hàn Khiếu Thiên và Dương Chấn trò chuyện vui vẻ với nhau, sắc mặt của Mạnh Hoành Nghiệp khó coi đến cực điểm: “Hàn Khiếu Thiên, ông cũng vì cậu ta mà đến.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
87 chương
47 chương
48 chương
154 chương
161 chương