Chàng rể chiến thần

Chương 247 : Giết và không giết

Sát thủ trông khoảng 40 tuổi, mặc một bộ đồ hành quân đêm, ánh mắt cực kỳ hung hãn. Có thể là vì muốn giãy thoát khỏi dây thừng trên cổ tay, mà cổ tay hắn đã máu thịt lẫn lộn rồi. Thấy Dương Chấn và Lạc Khải đi tới, đôi mắt như chim ưng của sát thủ tràn đầy tia máu: “Tôi khuyên các người, tốt nhất là thả tôi ra, nếu không thì các người nhất định sẽ hối hận!” Dương Chấn đi qua đó, nhìn sát thủ từ trên xuống: “Nói cho tôi biết, là ai phái anh đi giết Trần Anh Tuấn?” Tối hôm qua, khi gặp truyền nhân bá đao ở núi Ngũ Hành, Dương Chấn đã có ý định giết Trần Anh Tuấn rồi, vốn dĩ đã kêu Tiền Bưu đi ra tay, kết quả là có người giết Trần Anh Tuấn trước một bước rồi. Lúc đó, Dương Chấn cảm thấy chuyện này có uẩn khúc, vốn dĩ chỉ là khống chế sát thủ này lại, thuận tiện điều tra xem, là ai muốn giết Trần Anh Tuấn. Bởi vì nhà họ Trần và nhà họ Tô muốn liên hôn, có người không muốn nhìn thấy cục diện này, cho nên chỉ cần tra xem người muốn giết Trần Anh Tuấn, thì có thể biết được, là ai muốn giết Tô San. Mãi đến hôm nay, Trần Hưng Hải đích thân đưa người đến tìm anh báo thù, mới khiến anh ý thức ra, chuyện này vốn không đơn giản như vậy. “Tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu!” Sát thủ lạnh lùng nói, trong mắt hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Dương Chấn khinh miệt cười một cái: “Thật sự tưởng rằng anh không nói, thì tôi sẽ không tra được sao?” Thực ra, trong lòng Dương Chấn đã có suy đoán, chỉ là không có chứng thực mà thôi. “Là nhà họ Viên ở Châu Thành, một người tên Viên Mộc!” Dương Chấn đột nhiên mở miệng nói. Trong ánh mắt băng lãnh của sát thủ, loé qua một tia kinh ngạc, một thoáng vút qua. Nhưng sự dao động cảm xúc trong tích tắc đó, đã bị Dương Chấn bắt được, cũng đã chứng thực được suy đoán của anh. “Người mà cậu nói, tôi không hề biết!” Sát thủ lạnh lùng nói. “Bất luận anh có thừa nhận không, đều không sao hết!” Nói xong, Dương Chấn lại dặn dò Lạc Khải: “Xử lý đi!” “Vâng!” Lạc Khải vội vàng đáp, nhưng trong lòng lại chấn kinh không ngớt. Dương Chấn chỉ hỏi sát thủ một câu, lại nói ra suy đoán của mình, mà sát thủ vốn không có trả lời Dương Chấn, nhưng hình như anh đã biết được chân tướng rồi. Mãi đến khi vệ sĩ bên cạnh Lạc Khải đi đến chỗ sát thủ, sát thủ mới ý thức ra, Dương Chấn không có nói đùa, mà là thật sự lấy mạng hắn ta. Nhất thời, sắc mặt đại biến, kinh hoảng phẫn nộ mà nói: “Cậu không thể giết tôi, tôi là người của hiệp hội võ đạo, một bỏ, đến khi giết được cậu mới thôi!” Nghe thấy tên hiệp hội võ đạo, sắc mặt Lạc Khải biến giả nhiều như mây, trong đó còn có không ít cao thủ cực kỳ cường đại. Điểm quan trọng nhất, là tổ chức này vô cùng lấp liếm điều sai trái của mình, một khi người của bọn họ bị giết, thì sẽ không ngại phí sức đi điều tra, đến khi tìm được hung thủ thì giết. “Chủ tịch, ngài xem….” Lời của Lạc Khải còn chưa nói xong, thì đã bị Dương Chấn ngắt lời: “Giết!” “Vâng!” Lạc Khải không dám nói vệ sĩ. “Đừng giết tôi, tôi nói! Cậu muốn biết cái gì, tôi đều nói cho cậu hết! Chính là một người trẻ tuổi tên Viên Mộc, cho tôi 15 tỷ, để tôi giết một người, tôi mới ra tay thôi.” Sát thủ lập tức kinh hãi, đỏ mắt mà gào lên. Chính vào lúc vệ sĩ của Lạc Khải đang do dự, có cần phải giết không thì một ánh sáng bạc chợt loé qua. “Phập!” Một con dao găm loé ánh sáng trợn tròn, nhìn chăm chăm vào ngực, con dao găm cắm ở đó, chính là con dao găm mà hắn đã giết vô số người. Lạc Khải và vệ sĩ đều kinh ngạc, chỉ thấy con dao găm mà Dương Chấn cầm chơi trong tay lúc nãy đã không thấy nữa rồi. Hồi nãy Dương Chấn làm sao mà phóng con dao găm tới, bọn họ thậm chí còn chả nhìn thấy, sát thủ của hiệp hội võ đạo đó đã võ đạo, mà cho dù có là hội trưởng của bọn họ tới, chỉ cần hắn dám làm chuyện xấu, tôi vẫn sẽ giết không tha.” Hai tay Dương Chấn chắp sau lưng, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói. Lạc Khải và vệ sĩ có một loại cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy, Dương Chấn lúc này bá đạo vô song, toàn thân chính nghĩa, hoàn toàn chả đặt hiệp hội võ đạo vào trong mắt. Hiệp hội võ đạo, ở và thần bí, phân bộ của bọn họ, phân bố khắp thế giới. Ở Yên Đô lưu truyền một câu nói thế này: Thà đắc tội bát môn Yên Đô, cũng không thể đắc tội hiệp hội võ đạo. Không cần nghĩ cũng biết, hiệp hội võ đạo ở Cửu Châu có địa vị thế nào. “Không ngờ, vậy mà lại là nhà họ Viên giở trò ở sau lưng, hay là bây giờ tôi đưa người đến nhà họ Viên, tìm lời giải thích?” Lạc Khải cẩn thận dè dặt mà hỏi. “Tạm thời đừng động đến nhà họ Trần, còn nhà họ Viên, cũng không cần quan tâm, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi.” Sau khi suy nghĩ một hồi, Dương Chấn mở miệng nói: “Theo tôi đến nhà họ Trần một chuyến!” Thanh âm vừa dứt, anh quay người rời đi. Lạc Khải sững sờ một lúc mới hoàn hồn lại, vội vàng đuổi theo. Cùng lúc đó, nhà ra lúc nãy, chỉ biết Trần Hưng Hải đích thân đưa người đi tìm Dương Chấn, muốn báo thù rửa hận cho Trần Anh Tuấn. Chính vào lúc này, Trần Hưng Hải đưa người về. “Ba, thù của Tiểu Tuấn đã báo được chưa? Có ba xuất mã, nhất định sẽ hả lòng hả dạ?” Một phụ nữ trung niên vội vàng tiến lên trước, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt trông đợi mà hỏi. Trần Anh Tuấn là con trai bà ta, từ tối qua đến hôm nay, bà ta khóc đến khô nước mắt rồi. “Cái này còn phải nói nữa hả? Gia chủ đích thân xuất mã, sao có thể cho hung thủ cũng mang vẻ mặt trông đợi. Nhà họ Trần dù sao cũng là hào môn hàng đầu Châu Thành, nhưng họ Trần mà nói, chính là sỉ nhục. Chỉ có khiến người đã giết Trần Anh Tuấn nhận phải trừng phạt tương ứng, mới có thể xoá đi sự nhục nhã này. Tâm trạng của Trần Hưng Hải cực kỳ tệ, lúc này bị đám người trong gia tộc truy hỏi, lập tức bạo nộ: “Cút hết cho tôi!” Nói xong, ông ta tức giận hừng hực mà về phòng của mình. “Không lẽ, thằng nhóc đó vẫn còn sống?” Người nhà họ Trần, cùng khó coi. “Ba, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Không lẽ thật sự phải cầu xin sự tha thứ của thằng nhóc đó sao?” Trong biệt thự của Trần Hưng Hải, một người trung niên đứng trước mặt ông ta, vẻ mặt không cam tâm mà hỏi. Ông ta chính là ba của Trần Anh Tuấn, Trần Hạo, lúc này vẻ mặt đầy tức giận.. Trong ánh mắt Trần Hưng Hải giăng đầy sát ý mãnh liệt, nghiến răng nghiến chịu gặp chúng ta, muốn có được sự tha thứ của cậu ta, căn bản là không thể!” “Vậy làm sao đây? Hàn Khiếu Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu, không lẽ, nhà họ Trần thật sự phải diệt vong rồi sao?” Trần Hạo ngửa đầu lên trời gào lên. “Ầm!” Chính vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động cơ dữ dội. Sắc mặt Trần Hưng Hải và Trần Hạo lập tức thay tông ra, một thân ảnh màu đen trực tiếp bay vào, nặng nề rơi dưới chân Trần Hưng Hải. Khi nhìn thấy đó là một cỗ thi thể, mặt ông ta tràn đầy sự kinh hoảng. “Gia chủ Trần, phần đại lễ này, ông có hài lòng không?” Thanh âm của Dương Chấn đột nhiên vang lên, chỉ thấy anh sải bước đi vào, đằng sau còn có Lạc Khải đi theo. “Là cậu!” Đôi con ngươi của Trần Hưng Hải chợt co lại, đến nhà họ Trần. Quan trọng nhất là, anh chỉ dắt theo Lạc Khải, ngay cả một vệ sĩ cũng không mang theo. Động tĩnh bên này, rất nhanh đã thu hút một lượng lớn cao thủ của nhà họ Trần, lập tức vây Dương Chấn và Lạc Khải lại. “Sao? Gia chủ Trần định giết tôi sao?” Dương Chấn đùa cợt mà nhìn Trần Hưng Hải hỏi. Trái tim Trần Hưng Hải điên cuồng mà nhảy lên, trong mắt toàn là sự đấu giết Dương Chấn rồi, nhà họ Hàn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nhà họ Trần. Nhưng nếu không giết, chỉ cần có thể nhận được sự tha thứ của Dương Chấn, thì nhà họ Trần vẫn còn khả năng tồn tại. So sánh lại, hình như chỉ có thể không giết thôi. “Ba, giết cậu ta là có thể báo thù rửa hận cho Anh Tuấn rồi!” Trần Hạo nghiến răng nghiến lợi mà nói.