Chàng mù, em yêu anh

Chương 8 : Hôn trộm bất thành (2)

3 Buổi tối, Tang Vô Yên nằm trên giường một mình tập thể dục giảm béo. Hôm nay là thứ tư. Thứ năm, thứ sáu Tô Niệm Cầm đều không có tiết nên không đến trường. Phải tới tuần sau mới được gặp anh. Tang Vô Yên ngừng tập, nhìn lên trần nhà nghĩ vẩn vơ. Khó khăn lắm mới hết được bốn ngày, thứ hai, Tang Vô Yên đến trường thì được biết mấy hôm nay Tô Niệm Cầm xin nghỉ, không lên lớp. Tang Vô Yên tỏ vẻ vô tình hỏi cô giáo Tiểu Vương thích hóng chuyện: “Giờ chữ nổi của lớp chúng ta thì sao?”. “Lúc họp thấy bảo phải xem thầy Tô thế nào, nếu nghỉ lâu quá thì chắc sẽ mời giáo viên khác”. “Có chuyện gì thế?”. “Tôi không biết”. Tiểu Vương nhún vai. Tang Vô Yên cắn bút, mong là không phải anh đang cố tình tránh mặt cô. Kết quả ngày hôm sau Tô Niệm Cầm xuất hiện đúng giờ, vẫn đối xử với cô như bình thường, Tang Vô Yên mới biết cô đã đánh giá quá cao sức ảnh hưởng của bản thân đối với anh. Thờ ở thành phố A rất ẩm ướt, có thể nói hơi quá lên rằng mưa sẽ rơi từ mùa thu năm trước đến đầu xuân năm sau mới tạnh, vì vậy trong túi của Tang Vô Yên luôn có một chiếc ô. Tang Vô Yên đột nhiên nhận được điện thoại thông báo phải về đại học A điền bảng thông tin cá nhân khi tốt nghiệp, nên chưa đến tiết bốn cô đã về rồi. Khi ra tới cổng trường tình cờ gặp Tô Niệm Cầm đang đợi người đến đón, anh cũng hết tiết dạy, còn ra trước Tang Vô Yên mấy phút, chắc xe đón anh vẫn chưa tới. Mưa lất phất rơi. Mưa không lớn nhưng cũng đủ làm ướt áo. Tô Niệm Cầm cũng giống như nhiều người đàn ông khác, quanh năm không thích mang ô, bây giờ lại gặp trời mưa. Anh đứng dưới gốc cây trên vỉa hè, vẫn còn những giọt nước mưa lọt qua kẽ lá rơi xuống vai anh, áo anh đã bị ướt một mảng nhỏ. Tang Vô Yên bước tới bên cạnh giương ô lên, chia cho anh một nửa chiếc ô. Anh nhận ra bèn quay đi. “Là em”. Cô nói. “Không sao, mưa không lớn”. Anh khéo léo từ chối. “Dù gì em cũng rảnh rỗi không có việc gì làm”. Cô tiếp tục mặt dày n>Thế là hai người cứ che ô đứng dưới gốc cây nữ trinh như vậy. Anh không thích nói chuyện, một mình cô cũng không nói được, cô đành im miệng kẻo lại làm ai đó thấy ghét. Tang Vô Yên cũng nhắm mắt theo anh. Sau đó, cô nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp xuống ô, thỉnh thoảng còn có tiếng xe ô tô chạy qua. Anh cảm nhận cuộc sống như thế này ư, cô nghĩ. Và còn... đột nhiên cô ngửi thấy mùi hương hoa. Cô mở mắt, ngẩng đầu lên, phát hiện sau những chiếc lá nữ trinh xanh, những bông hoa li ti đã nở. Hai bên vỉa hè ở thành phố A trồng rất nhiều cây nữ trinh, có lẽ vì thời tiết thích hợp nên cây nữ trinh ở đây nở hoa sớm hơn các nơi khác, hơn nữa mùa hoa rất dài. Những bông hoa trắng nhỏ li ti sẽ mọc trắng cả con đường, cứ đến mùa mưa, hương hoa len vào trong không khí ẩm ướt, khiến người ta cảm thấy vô cùng tươi mát. Hóa ra mùa xuân đã đến tự bao giờ mà không ai hay biết. “ Wow, nữ trinh nở hoa rồi”. Tang Vô Yên thốt lên. “Nữ trinh á?”. Tô Niệm Cầm hỏi: “Trước kia có người bảo tôi, cây này là cây đông thanh”. “Cây nữ trinh khác cây đông thanh”. Để chứng minh lời mình nói, cô đưa ô cho Tô Niệm Cầm, ngẩng đầu đi một vòng quanh thân cây, cuối cùng cũng tìm được một cành thấp nhất liền nhảy lên vặt một chiếc lá. Cây nữ trinh vì thế mà rào một tiếng, nước mưa tích trên lá cây rơi xuống, rơi lộp độp xuống mặt ô của Tô Niệm Cầm, tất nhiên cũng làm Tang Vô Yên ướt hết người. Tang Vô Yên vuốt nước mưa trên mặt, quay lại dưới chiếc ô. Cô giơ tay phải của Tô Niệm cầm lên, nói: “Đơn giản nhất là lá cây khác nhau, anh sờ thử xem”. Cô dẫn dắt ngón giữa của anh sờ đường viền của chiếc lá: “Lá cây nữ trinh chỗ này trơn mượt. Lá cây đông thanh có răng cưa”. “Lá lô hội hôm đó cũng có răng cưa”. “Đúng rồi”. Tang Vô Yên gật đầu, cười híp mắt nhìn đứa trẻ ham học trước mặt. Một lát sau, chiếc Volvo đến đón Tô Niệm Cầm đã đỗ bên vệ đường. Trên đường về nhà, Dư Tiểu Lộ liếc nhìn Tô Niệm Cầm mấy lần, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi: “Anh... cứ miết cái lá đó làm gì?”. “Không có gì”. Tô Niệm Cầm lạnh nhạt trả lời sau đó mở cửa kính xe và thả tay ra. Lá cây nữ trinh theo gió bay đ. Khoa tâm lí nghe có vẻ Hot, tiếc là tìm việc thì rất khó. Bố mẹ biết cô không có cơ hội thi đỗ cao học, bắt đầu bảo cô đừng tìm việc nữa, về nhà luôn, ôn thêm nửa năm nữa rồi thi tiếp. Mẹ cô nói: “Bốn năm trước cho con đi học ở xa như thế, bây giờ tốt nghiệp rồi dù thế nào con cũng phải về đây, bất quá thì con thi cao học ở trường của bố con, về đây mẹ mời người luyện thi cho con”. Vì chuyện đó Lí Lộ Lộ đã không ít lần nói móc cô: “Bố là giáo sư quả là có khác, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, nhỉ!”. Lí Lộ Lộ cũng thi cao học, trường cô ấy thi chính là trường đại học sư phạm M ở thành phố B mà bố cô dạy. Khoa tâm lí học ở đó nổi tiếng cả nước. Nhưng nếu cô muốn về thành phố B, lần trước thi cao học cô đã nghiêm túc rồi, cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy. “Con muốn ở lại đây, công việc ở đài phát thanh cũng tốt mà, con...”. Tang Vô Yên giải thích trong điện thoại. “Không được!”. Không đợi cô nói hết, mẹ cô liền lập tức phản đối. Chiều hôm nay, Tang Vô Yên dự giờ cô Lí, khi cô đứng dậy bước ra khỏi lóp học, Tiểu Vi đột nhiên hết can đảm gọi cô lại: : “Cô Tang”. “Có chuyện gì vậy em?”. Tang Vô Yên cúi xuống nhìn cô bé. “Ngày mai là thứ bảy, viện mồ côi của bọn em có chương trình biểu diễn rất nhiều tiết mục, em cũng sẽ lên sân khấu. Viện trưởng nói có thể mời thầy cô giáo tham dự. Em muốn hỏi cô có thời gian không ạ?”. Cô bé nói rất lưu loát, khác hẳn vẻ xấu hổ bẽn lẽn thường ngày, có thể thấy chắc chắn cô bé đã ấp ủ lâu lắm rồi mới nói ra. Tang Vô Yên nghĩ mình cũng không có việc gì bèn tươi cười nhận lời. “Mười giờ sáng cô nhé”. “Không vấn đề gì”. Tiểu Vi mãn nguyện gật đầu, còn không quên nói thêm: “Em sẽ đứng đợi cô ở cổng”. “Chỉ có cô thôi à? Cô Lí thì sao?”. “Thầy Tô thì sao?”. “Em không mời thầy Tô, em sợ thầy Tô bận, hơn nữa viện trưởng bảo em mời cô chủ nhiệm, cô Lí là chủ nhiệm lớp, cô là phó chủ nhiệm, nhưng thầy Tô không phải ạ”. “Thực ra”. Tang Vô Yên nói: “Thầy Tô là thầy giáo của em, hơn nữa thầy không bận chút nào, nếu em mời thầy, chắc chắn thầy sẽ rất vui đấy”. Lúc này, một nhóm con trai từ trong lớp chạy xộc ra, mang theo một trận gió và sự ồn ào. “Bọn con trai thật đáng ghét”. Tiểu Vi lầm bầm. Ở tuổi này cô bé rất ghét bạn khác giới. “Nhưng Tiểu Vi lại rất thích thầy Tô, đúng không?”. “Tất nhiên rồi ạ, thầyTô đâu giống bọn chúng”. Tang Vô Yên nghĩ, đúng thế, sự khác nhau giữa đàn ông và con nít đến một cô bé mười tuổi cũng biết. “Tiểu Vi không muốn thầy Tô đi sao?”. “Muốn ạ!”. Tiểu Vi gãi đầu: “Nhưng hôm nay thầy Tô không đến trường”. “Đơn giản lắm, để cô gọi điện cho thầy giúp em”. Tang Vô Yên rút điện thoại ra. “Nhưng... em không biết nên nói thế nào”. “Nói như em vừa nói là tốt rồi, em nói lại lần nữa với thầy Tô là được”. Tô Niệm Cầm vừa bắt máy, Tiểu Vi liền nói như đọc thuộc lòng lần nữa. “Được, thầy đi”. Tô Niệm Cầm nói vậy. Tang Vô Yên âm thầm gập điện thoại lại cười gian xảo, cô đúng là hoàng hậu xấu tính. 4 Mùng năm tháng ba, trời âm u mưa nhỏ. Thứ bả. Ngày thanh niên tình nguyện của Trung Quốc. Ngày kỉ niệm về chú Lôi Phong. Nhưng trên lịch tử vi có viết: Làm việc gì cũng không thuận. Chín giờ năm mươi phút, Tang Vô Yên đến cổng viện mồ côi sớm hơn giờ hẹn, nhìn thấy Tô Niệm Cầm đã ở đó rồi. Hôm nay Tiểu Vi trang điểm rất xinh, giữa hai hàng lông mày còn chấm một nốt son đỏ. Tô Niệm Cầm ngồi xổm xuống nói chuyện với cô bé, hình như đang nghe Tiểu Vi hát, anh khẽ gật đầu, lắng nghe rất chăm chú. Nghe đến đoạn hát sai, anh liền sửa cho cô bé. Không ngờ anh lại thích trẻ con như vậy, hơn nữa thần sắc đó khiến người ta cảm thấy anh rất... dịu dàng. Tang Vô Yên ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu ngữ treo trên cổng lớn: “Nhiệt liệt chào mừng đoàn thanh niên tình nguyện thành phố đến thăm hỏi và biểu diễn ở viện mồ côi chúng tôi”. Đọc đến đây cô thấy váng đầu, hóa ra còn vụ này nữa, chả trách phải gọi người đến cho hoành tráng. Họ đều trở thành diễn viên quần chúng rồi. Viện mồ côi có hai tòa nhà, một tòa là văn phòng làm việc, một tòa là kí túc và nhà ăn. Ở giữa có một mảnh đất trống khá rộng. Bây giờ một sân khấu đã được dựng trên mảnh đất trống, phía dưới bày rất nhiều ghế nhựa. Hàng đầu tiên là vị trí dành cho khách VIP, trên bàn trải khăn trải bàn, bộ đồ trà, còn có biển đề tên người, chức vụ. Ngồi phía sau là bọn trẻ, các thầy cô giáo ở viện mồ côi và “những vị quan khách qúy quan tâm và ủng hộ sự nghiệp phúc lợi của xã hội”. Chưa tính đến việc có đúng vậy hay không, nhưng bác viện trưởng đã nói vậy đấy. Cô ngồi cạnh Tô Niệm Cầm. “Thật tình cờ”. Tang Vô Yên nói. “Thế sao?”. Tô Niệm Cầm im lặng một lát rồi hỏi lại. Tang Vô Yên bỗng cảm thấy như bị anh nhìn thấu liền đỏ mặt cúi đầu. Rồi chợt nghĩ ra anh có nhìn thấy vẻ mặt cô đâu, sao phải tránh làm gì. Chưa đến mười giờ quan khách và diễn viên đã chuẩn bị xong xuôi. Nhưng mãi đến tận mười rưỡi, các vị lãnh đạo mới tới như những ngôi sao lớn, sau lưng còn có một tốp nhà báo và người của đài truyền hình. Tiếp đó một bí thư thị ủy nào đó lên sân khấu phát biểu. “Kính thưa các đồng chí, các bạn thanh niên, các cháu thiếu nhi, ngày hôm nay của năm 1963, chủ tịch Mao đã nói: Học tập theo đồng chí Lôi Phong...”. Phóng viên bên dưới không ngừng chụp ảnh, chiếc máy ngồi trước mặt lãnh đạo để làm một cảnh đặc tả. Sau đó, các vị lãnh đạo nhân từ phân phát những món đồ từ thiện như đồ dùng học tập, dụng cụ thể dục cho các em nhỏ đại biểu cho viện mồ côi. Đối diện với ống kính và nhà báo, các lãnh đạo béo má bọn trẻ sau đó bế chúng lên để chụp ảnh. Trong không khí ôn hòa và vui vẻ đó, có nhà báo kéo bọn trẻ lại phỏng vấn. Tiểu Vi vừa thoát khỏi một nhà báo, trong tay ôm một hộp bút màu, được một người bạn dắt tay đi tới, gọi: “Cô Tang! Thầy Tô!”. “Bọn cô ở đây”. Tang Vô Yên vẫy tay. Bạn cô bé đưa cô bé đến chỗ họ. “Wow, bút đẹp quá”. Tang Vô Yên trêu cô bé. Họ nói em có thể dùng nó để vẽ . Tô Niệm Cầm xoa đầu cô bé. “Thầy cô đừng đi nhé, em sắp biểu dễn rồi. Em đã tập cả tháng nay rồi, thầy cô nhất định phải ở lại xem”. Ba người chưa nói được mấy câu Tiểu Vi đã bị viện trưởng gọi đi. “Đây là Tô Tiểu Vi”. Viện trưởng nói với các nhà báo: “Đến chỗ chúng tôi năm sáu tuổi, lúc đó bố mẹ đẻ của cô bé đưa cô bé đến bệnh viện số ba thành phố chữa bệnh viêm phổi, sau đó vì bệnh tình trở nên nghiêm trọng phải nằm viện điều trị, ngày hôm sau, bố mẹ cô bé không bao giờ xuất hiện nữa. Tiếp đó cô bé mới được gửi tới chỗ chúng tôi, đã xác định là bị bỏ rơi”. Viện trưởng khẩn thiết nói, các nhà báo lắc đầu thở dài. Nhưng không ai để ý đến vẻ thất vọng hụt hẫng của đứa trẻ trong lòng họ. Viện trưởng nói tiếp: “Tuy cô bé là đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi, mất đi tình yêu của bố mẹ. Nhưng làn suối ấm của xã hội chúng ta sẽ làm cho cô béhạnh phúc trở lại. Bây giờ Tiểu Vi đang học lớp ba dành cho người khiếm thị, à, các vị nhìn kia”; viện trưởng ra hiệu về hướng Tang Vô Yên: “Đó chính là cô chủ nhiệm lớp cô bé”. Tất cả ống kính và mọi ánh mắt đều đồng loạt hướng lên người Tang Vô Yên. Thậm chí có người còn muốn qua đó phỏng vấn cô. Tang Vô Yên nhất thời luống cuống: “Làm thế nào bây giờ? Họ đang nhìn em”. “Cô mặc kệ là được”. Tô Niệm Cầm nói. “Mặc kệ thế nào cơ?”. Tang Vô Yên muốn khóc quá, cô không muốn lên ti vi ha báo chí gì cả. Hơn nữa nếu bị người ta nhận ra là giáo viên giả mạo thì xấu hổ chết mất. Tô Niệm Cầm nghiêm túc nói: “Mặt hướng về phía trước, mắt nhìn thẳng, nhớ lại lúc cô giày vò tôi ấy”. “Phì...”, Tang Vô Yên bật cười. Anh chàng này thật nhỏ nhen, vẫn còn ghim thù vụ “bố nó” lần trước. Cười xong cô hết căng thẳng thật, cô nghiêm mặt chém gió vài câu với người phỏng vấn cho xong chuyện. Cô quay lại đã thấy các nhà báo lại tập trung vào Tiểu Vi. Tiểu Vi nói như người lớn: “Cảm ơn tất cả những người đã quan tâm và giúp đỡ chúng cháu, tuy chúng cháu không có bố mẹ nhưng xã hội này giống như một đại gia đình, mỗi cô đều như mẹ của chúng cháu, mỗi chú đều như bố của chúng cháu. Họ yêu chúng cháu, vì vậy chúng cháu luôn ấp ủ một lòng biết ơn sâu sắc, sau này lớn lên sẽ báo đáp lại xã hội”. Tang Vô Yên thấy Tiểu Vi lấy hơi mấy lần lưu loát nói hết những lời này, hệt như hôm qua cô bé mời cô vậy. Có thể thấy đã được chuẩn bị rất kĩ càng, hơn nữa còn đọc thuộc rất nhiều lần nữa. Những lời này hợp tình hợp lí nhưng cứ khiến Tang Vô Yên cảm thấy khó chịu. Còn thần sắc của Tô Niệm Cầm thì vô cùng không v. Mấy phút sau, chương trình biểu diễn bắt đầu. Đáng lẽ người lên biểu diễn đều là các tiết mục của tình nguyện viên tự biên tự diễn. Nhưng để bọn trẻ ở viện mồ côi được tham gia, tiết mục đầu tiên chính là bài hát bằng kí hiệu tay “Trái tim cảm ơn” do bọn trẻ biểu diễn. Tiểu Vi và một đám trẻ con mũm mĩm dưới sự dẫn dắt của cô giáo, bước lên sân khấu, vào vị trí rồi nhạc mới bắt đầu được phát. Bọn trẻ còn chưa hát được nửa bài, các vị lãnh đạo ở hàng ghế khách mời danh dự đã âm thầm đứng dậy, lên xe ra về, người cúi đầu chào hỏi rồi ra về còn có viện trưởng và viện phó của viện mồ côi. Sao lại về nhỉ? Tang Vô Yên băn khoăn, đang nhìn ngó xung quanh thì thấy máy quay của đài truyền hình đang lấy cảnh khán giả, ống kính lia qua chỗ cô, Tang Vô Yên vội vàng ngồi ngay ngắn, chăm chú xem biểu diễn. Quay xong mấy cảnh cần thiết, hai người của đài truyền hình bàn bạc vài câu rồi cùng một số nhà báo lần lượt rời khỏi viện. Tang Vô Yên ngớ người, vở kịch mới. “Sao lại đi hết thế?”. Tang Vô Yên lẩm bẩm. Tô Niệm Cầm thì tỏ vẻ biết ngay mà. Giây phút đó Tang Vô Yên tự nhiên nghĩ đến hai chữ - làm trò. Trước khi tiết mục thứ hai bắt đầu, một vị viện phó khác lên sân khấu nói: “Vừa rồi các vị lãnh đạo còn có cuộc họp quan trọng ở nơi khác nên đã về trước. Chúng ta hãy dành một tràng pháo tay nhiệt liệt để tiễn các vị lãnh đạo”. Dứt lời viện phó vỗ tay. Thực ra xe của các vị lãnh đạo đã đi mất hút từ lâu rồi, sao còn nghe thấy tiếng vỗ tay này nữa. Mặt Tô Niệm Cầm sầm xuống, không hề có ý định vỗ tay. Tang Vô Yên cũng không vỗ. Đột nhiên cô cảm thấy những biểu ngữ đỏ tươi treo trên phông sân khấu cũng thật nhức mắt. Trong những tràng vỗ tay vang dội đó, cô nhớ lại lời Tô Niệm Cầm nói khi thảo luận về vấn đề của Tiểu Vi. Đúng vậy. Họ, thậm chí bao gồm cả bản thân mình trong đó đều không hiểu những đứa trẻ này thực sự cần gì. Hoặc có thể nói không phải không hiểu mà là chưa bao giờ muốn hiểu cả. Khi chương trình kết thúc, mấy nhà báo đến muộn không chụp được gì đành phỏng vấn vài tình nguyện viên và mấy. Trong đó lại có Tiểu Vi. Trong quá trình phỏng vấn, nhà báo nhắc đi nhắc lại những từ ngữ nhạy cảm như “bỏ rơi, cô nhi, tàn tật” trước mặt bọn trẻ. Nghe thấy những lời này có đứa tỏ ra thản nhiên, có đứa còn lộ ra vẻ đau thương không phù hợp chút nào với tuổi của chúng. Sau đó Tiểu Vi lại đọc thuộc lòng những lời dài dòng ban nãy với vài cái micro, lần này còn lưu loát hơn lần trước. Tang Vô Yên cũng thoáng hiểu ra nguyên nhân khiến mình thấy khó chịu là gì. Trước khi họ ra về, Tiểu Vi lưu luyến tiễn họ ra tận cổng. “Còn sớm như vậy, chúng ta làm gì đi”. Tang Vô Yên nói ra mục đích thực sự của chương trình hôm nay. “Không thích”. Tô Niệm Cầm nói. “Tô Niệm Cầm, anh nên cảm ơn em. Nếu không phải vì có mặt em, chưa biết chừng người ta đã phỏng vấn anh rồi. Em mua hai chiếc vé vào khu vui chơi đối diện, chúng ta cùng đi đi, không đi thì tiếc lắm”. Tiểu Vi kéo gấu áo Tô Niệm Cầm: “Thầy Tô, thầy đồng ý đi. Đáng lẽ cô Tang bảo sẽ đưa em đi, nhưng các cô ở viện không đồng ý, bây giờ thầy đưa cô đi đi. Bình thường cô Tang tốt với em lắm, thầy cũng tốt với em, vậy thì cũng nên đối xử tốt với cô Tang”. Tang Vô Yên cảm kích nhìn Tiểu Vi, con bé này đúng là không phí công mình thương nó, lúc quan trọng thật là hiểu biết. Tang Vô Yên vội vàng phụ họa: “Em đã mua vé rồi, không đi thì lãng phí lắm, thật đấy, em mời anh thật lòng mà”. “Tôi không thích những thứ kích thích”. “Cũng có trò không kích thích mà”. Ví dụ như trò đu tiên. Người đàn ông cố chấp đến mấy cũng phải thỏa hiệp trước mặt người phụ nữ. Đó là danh ngôn của Trình Nhân, Tang Vô Yên thử dao mổ trâu, quả là như vậy. Họ ngồi trong đu tiên, mỗi người một bên mặt đối mặt. Chiếc hộp có mặt kính hình trong d dần rời xa mặt đất. Lúc này, trời bắt đầu mưa, hạt mưa rơi xuống mặt kính rồi chảy thành dòng xuống. Cả thành phố bị bao trùm trong màn sương mờ. Tang Vô Yên đột nhiên nghĩ đến một câu hát của Tô Niệm Cầm. “Thành phố mờ sương, mưa phùn lất phất”. Nghe rất giống một đoạn trong các bài Tống từ. Người không nhìn thấy cũng có thể viết ra một cảnh tượng đẹp như vậy, có lẽ tưởng tượng còn lãng mạn hơn nhìn bằng mắt thường, Tang Vô Yên nghĩ. Tô Niệm Cầm dường như đã hoàn toàn chìm vào suy nghĩ của riêng mình, từ đầu đến cuối không nói một lời. Anh ngồi đó, lưng thẳng tắp. Mắt anh nhìn quang cảnh thành phố phía xa sau lưng Tang Vô Yên như thể nhìn thấy được. Có lẽ vì không hay ra ngoài nên da anh mịn màng và hơi trắng xanh. Lông mi của anh rất dài khiến Tang Vô Yên hơi lo, giả dụ anh không bị mù, hàng lông mi đó liệu có che mất tầm nhìn không. Đôi mắt không có điểm nhìn ấy vô cùng đẹp, có một màu đen thẫm như mực. Tang Vô Yên tự dưng thấy may mắn vì anh không nhìn thấy, vì như vậy cô mới có thể dán mắt nhìn anh một cách thoải mái như thế này. Môi anh vẫn mím chặt như mọi khi, khiến anh có vẻ rất lạnh nhạt. Môi rất mỏng, màu môi cũng rất nhạt, giống màu hồng nhạt của trẻ sơ sinh. Đột nhiên, trong đầu cô ny ra một ý nghĩ kì quái. Rất muốn hôn anh. Cô cũng giật mình bởi suy nghĩ táo bạo và kì quái của mình. Chỉ có điều đúng là cơ hội ngàn năm có một, cô nghĩ, có lẽ có thể giả bộ một tí, đằng nào cũng có ai thấy đâu. Cô khẽ khàng rướn đầu ra, dần dần áp sát vào mặt anh, nín thở vì sợ anh phát giác ra hơi thở của mình thì lộ tẩy. Khi mặt hai người chỉ còn cách nhau vài phân thì cô dừng lại, cô không thể tiến gần hơn được nữa, các giác quan khác của người mù rất nhạy cảm. Cô nhắm mắt tự say sưa một chút. Không thể có được nụ hôn của anh thì mô phỏng thế này một chút cũng tốt, cô đang thuyết phục bản thân. “Chuyện này hình như đều do đàn ông chủ động thì phải.” Tô Niệm Cầm đột nhiên nói, hơi thở ấm áp phả vào mặt Tang Vô Yên, cô giật mình hét lên, cuống cuồng quay vềỗ ngồi. Một loạt động tác làm cho căn buồng nghiêng ngả một chút. “Anh…”. Tang Vô Yên như kẻ trộm bị bắt tại trận, mặt đỏ như quả cà chua chín: “Sao anh lại nhìn thấy”. “Cô Tang, tôi từng nói tôi là người mù sao?”.