Chàng mù, em yêu anh

Chương 26 : Hạnh phúc trọn đời (2)

5 “Tại sao anh không đi bệnh viện kiểm tra?”. Hai người ăn tối ở ngoài xong liền nắm tay nhau đi dạo trong công viên gần đó. “Tình trạng của anh anh biết rõ, không thích làm những thử nghiệm vô vị đó như một thằng ngốc, hơn nữa chẳng có chút ích lợi nào cả”. “Nhưng đúng là thị lực của anh càng ngày càng kém, ngày trước ít nhất…” “Ngày trước ít nhất còn có thể nhìn thấy em hôn anh”. “Anh nằm mơ đi”. Đến bây giờ nhắc lại Tang Vô Yên vẫn cảm thấy xấu hổ. Một lúc sau Tô Niệm Cầm lại nói: “Hơn nữa mắt có kém hơn nữa hay không, anh hoàn toàn không bận tâm”. “Nhưng em bận tâm!”. Tô Niệm Cầm sững lại, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng: “Sợ anh mù hẳn, làm liên lụy đến em à?”. Tang Vô Yên đứng lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Sao anh có thể nghĩ vậy được? “Anh nghĩ thế nào? Bị anh nói trúng rồi chứ gì?”. Tô Niệm Cầm cao giọng, vô thức thả tay Tang Vô Yên ra. Động tác buông tay vô ý đó của anh chọc giận Tang Vô Yên: “Anh vô lí lắm!”, nói rồi quay người bỏ đi, để một mình Tô Niệm Cầm đứng đó. Mười phút sau, Tô Niệm Cầm không cử động. Một người đàn ông cầm gậy dành cho người mù đứng giữa đường trong công viên, giờ này không có nhiều người qua lại nên trông càng nổi bật hơn, thỉnh thoảng lại có người quay đầu lại nhìn anh. Trước kia hai người đi dạo phố, nếu bị lạc nhau anh nhất định sẽ đứng ở chỗ cũ đợi Tang Vô Yên quay lại tìm, nhưng lần này là anh làm cô giận dữ bỏ đi. Hai mươi phút sau, Tang Vô Yên vẫn không quay lại. Chắc giận thật nên về nhà một mình rồi, Tô Niệm Cầm nghĩ. Về nhà? Hai chữ này vừa lướt qua đầu anh đã cảm thấy không ổn, không nên để cô đi thang máy một mình, nghĩ vậy anh liền cảm thấy lo lắng, đành quay lại. Tang Vô Yên giận dỗi lao về nhà, vùi đầu vào trong chăn gào lên: “Đáng ghét! Đáng ghét! Đồ xấu tính!”. Một lúc sau ngộp thở mới thò đầu ra. Từ công viên về nhà phải đi qua hai ngã tư. Đèn xanh đèn không có tiếng báo hiệu, có lúc anh đứng ở đó mấy phút cũng không xác định được đang là đèn đỏ hay đèn xanh, nhưng dần dần anh cũng quen. “Sao anh biết là đèn xanh?”. Tang Vô Yên tò mò hỏi. “Anh nghe thấy tiếng phanh của ô tô nên đoán chắc là đèn xanh”. Nghe anh nói vậy, Tang Vô Yên sợ hết hồn, không dám để anh qua ngã tư một mình nữa. Lúc này Tang Vô Yên mới thấy hối hận, không nên để anh ở lại đó, thế là cô mặc áo khoác vào ra ngoài tìm anh. Hai người va vào nhau ở ngã rẽ. “Em đi đâu vậy?”. Tô Niệm Cầm biết cô lao từ trong nhà ra, căng thẳng trách hỏi, chỉ sợ cô giận quá lại bỏ đi. “Em... em...”. Tang Vô Yên ấp a ấp úng, không thể mất mặt như vậy được, mình giận dỗi bỏ đi rồi lại quay lại tìm anh : “Em... đi đâu liên quan gì đến anh?”. “Em lo cho anh à?”. “Vớ vẩn, ai thèm lo cho tên mù vô lương tâm như anh chứ!”Tang Vô Yên giận dỗi nói. Khóe miệng Tô Niệm Cầm nhếch lên, anh kéo cô về nhà. “Thực ra, Vô Yên này, anh như vậy chẳng khác gì người mù cả” . Tô Niệm Cầm cảm thấy họ nên bình tĩnh nói chuyện. “Khác chứ, em không muốn anh sống trong bóng tối không thấy một chút ánh sáng nào”. “Có thế thôi hả?”. Tô Niệm Cầm khẽ ôm lấy cô, những chuyện này đều nên giải quyết bằng thái độ hòa bình, họ không thể lúc nào cũng cãi cọ vì ba chuyện vặt vãnh này được. “Còn nữa”. Tang Vô Yên bổ sung: “Anh không biết mắt anh đẹp thế nào đâu, nếu chúng chỉ là vật trưng bày thì đáng tiếc lắm”. “Vô Yên...”. Tô Niệm cầm phát hiện ra một vấn đề: “Anh cảm thấy em lúc nào cũng nhìn mặt bắt hình dong”. “Vậy không tốt sao?”. “Tất nhiên là không tốt rồi”. Điều này học sinh tiểu học cũng biết “Vậy hồi đó em cũng thích anh như thế, làm sao bâỵ giờ? Phán đoán sai lầm à”. “Chỉ có lựa chọn đó là không sai thôi, hiếm lắm mới có một người tốt gỗ tốt cả nước sơn như anh đấy”. Tang Vô Yên khúc khích cười, cắn vào cằm anh một cái: “Tô Niệm Cầm, từ bao giờ anh trở thành một người đàn ông mồm mép vậy?”. “Bị một người phụ nữ nào đó ảnh hưởng”. “Ngày mai đi kiểm tra nhé”. “Anh không đi không được sao?”. Tang Vô Yên trợn mắt, cô làm công tác tư tưởng lâu như vậy hóa ra là phí công vô ích sao? “Không được, trừ phi anh muốn nhìn thấy em bỏ nhà ra đi”. Cô đành phải giở chiêu cuối cùng. Hôm sau, kết quả kiểm tra rất tệ. Khả năng cảm giác trong vòng bán kính một mét của Tô Niệm Cầm đã gần như biến mất, khả năng cảm nhận ánh sáng đang giảm mạnh. “Nguyên nhân là gì?”. Dư Tiểu Lộ tranh hỏi, Tang Vô Yên thấy rất lo lắng. “Sao lại có thể để anh ta uống rượu được? Hơn nữa còn uống trong thời gian dài nữa, cồn làm tăng tốc độ lão hóa của thần kinh thị giác”. Lời bác sĩ Lí nói cũng gần vói những gì Dư Tiểu Lộ dự đoán : “Còn nữa, các cô đừng để anh ta làm việc quá sức”. Tang Vô Yên giờ mới phát hiện, cô gần như không quan tâm lắm đến tình trạng mắt của Tô Niệm Cầm. Dư Tiểu Lộ giải thích với cô ở ngoài phòng bệnh: “Thần kinh thị giác của anh ấy phát triển không hoàn thiện từ trong bụng mẹ”. Điều này Tang Vô Yên hiểu, cũng tương tự như một bộ phận đại não thoái hóa khiến cho trẻ con bị chậm phát triển vậy, có thể nói với trình độ y học hiện nay, các biện pháp trị liệu đó chỉ mang tính an ủi, hoàn toàn không có tác dụng gì. “Tôi không đủ quan tâm đến sức khỏe của anh ấy.” Tang Vô Yên buồn bã ngồi xuống dãy ghế trên hành lang. Chỉ biết cãi nhau giận dỗi với anh ấy, đem hết thói xấu của con gái một được nuông chiều ra đối xử với anh ấy. “Vô Yên.” Dư Tiểu Lộ vỗ vai cô: “Mọi việc cứ từ từ, hai người chỉ cần chút thời gian để hòa hợp thôi. Hơn nữa anh ấy vỗn dễ nổi cáu, hiếm có người nào chịu được.” “Nhưng cô và Tiểu Trần hình như đều có thể làm được.” Tang Vô Yên buồn rầu đáp. Dư Tiểu Lộ cười: “Vì anh ấy là ông chủ của Tiểu Trần, còn tôi là dì của anh ấy, tôi là bề trên đâu thể tính toán với con cháu đúng không?” Trên đường về nhà, Tang Vô Yên không nói gì, trong lòng thầm đưa ra một quyết định lớn. “Vô Yên, sao thế?”. Tô Niệm Cầm thấy cô im lặng bèn xáp lại hỏi. Hình như cô không nghe thấy. Thỉnh thoảng Tang Vô Yên sẽ phản ứng chậm hơn người khác khoảng ba giây, nếu trong đầu đang mải nghĩ ngợi việc gì thường sẽ không nghe thấy những điều người khác nói. Ngày trước Trình Nhân thường bảo cô “không đủ đâu óc để sử dụng Tô Niệm Cầm nâng cằm cô lên, xoay mặt cô lại: “Em đang nghĩ gì vậy?”. “Em nghĩ em có thể ở lại đây, các môn học ở trường bên đó gần như đã kết thúc rồi, luận văn tốt nghiệp em làm ở thành phố A cũng được”. Bây giờ Dư Tiểu Lộ kết hôn không sống cùng anh nữa, Tiểu Tần lại chỉ là thư kí, người giúp việc mới ở ngoài về dù sao cũng không tỉ mỉ như người nhà. “Em muốn chăm sóc anh à?”. Tô Niệm Cầm hỏi. Tang Vô Yên biết anh rất tự lập, rất ghét phải nhờ vả người khác bất kì việc gì chứ đừng nói là chăm sóc anh, không ngờ anh lại tươi cười nói: “Anh rất vui”. Tang Vô Yên sững lại, hơi đỏ mặt vì anh cười, cô giải thích: “Nếu không phải vì bác sĩ dặn dò còn lâu em mới thèm bận tâm đến anh”. “Vậy thì đúng là phải cảm ơn đôi mắt bệnh tật này của anh. Không biết nếu anh mù hẳn thì có được đãi ngộ tốt hơn không”. “Không được nói lung tung!”. Sau đó Tô Niệm Cầm bắt đầu lên kế hoạch cho tương l> “Chúng ta chuyên về nhà cũ ở”. “Tại sao?” “Ở đó không cần lên xuống bằng thang máy, đỡ rắc rối.” “Vâng. Em cũng rất thích phòng khách ở đó”. “Có cần phải mua đồ gia dụng mới, trang trí lại một chút không?”. “Không cần đâu, thế là được rồi. Nhưng em có điều kiện”. Mắt Tang Vô Yên sáng lấp lánh. “Ngoài việc hái sao, việc gì anh cũng đồng ý”. “Em nhạt nhẽo thế sao? Hơn nữa”. Tang Vô Yên bắt đầu cảm thấy bệnh cũ của anh lại tái phát: “Nếu em muốn có sao thật, anh cũng phải nghĩ cách. Trên phim ảnh không phải đều như vậy sao?”. “Trước kia em từng đọc một câu chuyện, nam chính đồng ý tặng người yêu một ngôi sao, kết quả anh ta mua một viên đá thiên thạch để thực hiện lời hứa của mình Tang Vô Yên tiếp tục miêu tả rất nhiều tình yêu lãng mạn liên quan đến việc hái sao. “Vô Yên...”. Tô Niệm Cầm ngắt lời cô. Anh quyết định phải lọc qua mớ tình tiết điện ảnh mà cô xem, nếu không thì sao anh sống nổi. Dư Tiểu Lộ nhìn đôi tình nhân đang tíu tít trong gương chiếu hậu bất giác mỉm cười, chưa bao giờ cô thấy Tô Niệm Cầm cũng có thể cằn nhằn nhiều như vậy, cô chợt nhớ đến chuyện chính: “Niệm Cầm, anh rể và chị hai bảo hôm nào anh đưa Vô Yên về nhà một chuyến”. Nghe thấy lời Dư Tiểu Lộ nói, Tang Vô Yên vô thức nắm chặt tay anh. Anh cảm thấy động tác của cô, nắm chặt tay cô trong bàn tay mình, từ chối khéo: “Chuyện đó nói sau nhé”. Nhưng dù sao cũng không thể tránh cả đời, cô vẫn phải đối mặt với những chuyện này. Buổi tối, Tô Niệm Cầm ở trong thư phòng, loáng thoáng nghe thấy Tang Vô Yên nói chuyện điện thoại, anh cũng không để tâm. Lúc ra ngoài uống nước thì đúng lúc Tang Vô Yên gọi xong: “Ai thế?”. Anh tiện miệng hồi. “Trình Nhân”.Tô Niệm Cầm hơi sững lại, một lát sau anh hỏi: “Cô ấy ở thành phố B một mình à?”. “Vâng, em gọi cô ấy tới nhưng cô ấy không chịu”. Tang Vô Yên buồn rầu đáp. “Vô Yên, Trình Nhân không ở đây, em có cảm thấy cô đơn không?”. “Hơi hơi. Hơn nữa cô ấy mãi không chịu gặp anh”. “Coi anh là tình địch à?”. Tang Vô Yên bật cười. Từ khi Tang Vô Yên nói vậy, Tô Niệm Cầm bắt đầu chú ý kĩ hơn, mấy lần liền hễ anh xuất hiện là cô ngừng nghe điện thoại. Khi Tô Niệm Cầm hết giờ làm, anh chợt nói với Tiểu Tần: “Ngày mai giúp tôi liên hệ với bác sĩ Kim lần trước”. Lí Lộ Lộ ở xa, nước xa không cứu được lửa gần. Bác sĩ Kim nghe Tô Niệm Cầm kể xong bèn hỏi: “Anh Tô, ngoài anh ra, cô ấy có tránh những “Cô ấy không tránh tôi, ngược lại còn nói với tôi về Trình Nhân, chỉ là rất tình cờ, chỉ cần tôi xuất hiện Trình Nhân liền biến mất. Hơn nữa trước mặt người biết tình hình thực sự của Trình Nhân, cô ấy không nhắc đến một từ”. “Vậy nghĩa là thực ra bản thân cô ấy không tránh né anh, nhưng ‘Trình Nhân’ lại tránh né anh?”. Tô Niệm Cầm gật đầu. “Gần đây tôi mới bắt đầu chú ý đến tình trạng nàỵ, không biết có phải là trùng hợp không”. Tôi nghĩ là không . Bác sĩ Kim nói: Vì vậy hi vọng anh có thể dành thời gian ở bên cô ấy nhiều hơn, có anh, cô ấy liền biến mất là tốt nhất, cơ hội bạn gái anh và cô ấy ở bên nhau giảm đi chứng tỏ bệnh tình có chuyển biến tốt”. Trước khi ra về, Tô Niệm Cầm hỏi: “Tôi không đưa cô ấy đi điều trị như vậy có ổn thật không?”. “Đây là một con dao hai lưỡi. Thời gian lành bệnh sẽ kéo dài nhưng sự tổn hại đến tâm lí của người bệnh sau này sẽ giảm xuống mức thấp nhất”. “Anh cảm thấy giữa hai điều này nên lựa chọn “Thực ra trong lòng anh Tô đã có quyết định rồi, không phải sao?”. Bác sĩ Kim mỉm cười. “Anh là một bác sĩ giỏi”. Tô Niệm Cầm im lặng nghĩ một lúc rồi nói. “Anh Tô, hi vọng cuối tháng khi nhận được hóa đơn tư vấn chúng tôi gửi tới anh cũng có thể tươi cười khen ngợi tôi như vậy”. Bác sĩ Kim cười. 6 Buổi chiều, Tô Niệm Cầm gọi điện về nói tối cứ ăn cơm trước, anh có việc không về được. “Anh không được uống rượu”. Tang Vô Yên nhấn mạnh. “Có lúc không thể từ chối được”. Tô Niệm Cầm cười. “Dù sao khi anh về em sẽ kiểm tra đấỵ”. Cô uy hiếp. Khi Tô Niệm Cầm vào nhà, cô Trương giúp việc mới rời khỏi đó. Tô Niệm Cầm đã dặn lúc nào nhìn thấy anh về cô mới được nghỉ, không thể để Tang Vô Yên ở nhà một mình. Sau khi nghe thấy tiếng cô Trương đóng cửa, anh mới khẽ hôn lên môi Tang Vô Yên một cái. Còn việc đầu tiên cô làm khi thấy anh là lao tới ngửi lấy ngửi để. “Không có mùi rượu, sao lại có mùi thuốc lá?”. “Người khác hút ám lên người anh”. “Thật không?”. “Em có thể kiểm tra kĩ hơn”. Dứt lời nụ hôn say đắm của Tô Niệm Cầm đã đoạt mất hơi thở của Tang Vô Yên. Một lúc sau anh mới thả cô ra, nhướn mày hỏi: “Kết quả thế nào?”. “Tốt”. Tang Vô Yên gật đầu. “Còn cơm không?”. “Còn, hơn nữa hôm nay còn có món emọc nấu”. “Ờ...”. Nghe thấy cô nói vậy, anh gật đầu, vẻ mặt trở nên kì quái. Tang Vô Yên hạ quyết tâm phải chăm sóc Tô Niệm Cầm thật tốt, dần dần thay đổi thói xấu của mình. Mỗi món đồ có thể di chuyển trong nhà, Tang Vô Yên đều dùng bút màu vẽ một vòng tròn ở chỗ để, trong vòng tròn viết: “Cốc của anh”, “Khung ảnh”, “Máy thu âm của anh”, “Hộp xà bông”, “Bình hoa”... Để tránh khi dùng xong cô quên mất chỗ để ban đầu ở đâu. Giày ở lối vào cũng được sắp xếp gọn gàng. Có lúc cô vác đồ rất nặng về, cởi giày xong liền vào nhà. Một lúc lâu sau mới nhớ ra lại vội vội vàng vàng lao ra xếp lại. Tất cả cửa sổ và cửa tủ mở ra đều phải đóng lại ngay, hạ hết tất cả những thứ treo trên trần nhà. Cô cũng học nấu ăn. Tô Niệm Cầm ăn thử một miếng, thần sắc khác thường, nói: “Món này chắc chắn không phải do cô giúp việc nấu”. “Không ngon à “Những món khác thì sao?”. “Chỉ có món thịt viên chua ngọt này là tác phẩm của em thôi”. Tang Vô Yên hớn hở đáp. “Phào...”. Tô Niệm Cầm thở phào nhẹ nhõm, không động đũa vào đĩa thịt viên đó lần nào nữa. Một lúc sau, Tang Vô Yên nhận ra, tức quá bèn đặt bát đũa xuống: “Tô Niệm Cầm, ý anh là gì? Có giỏi thì anh tự nấu lấy mà ăn!” . Tang Vô Yên tuyên bố bãi công. Cả buổi tối, cô đều dẩu môi lên không thèm nói chuyện, Tô Niệm Cầm vốn cảm thấy khó khăn lắm mới có được một ngày yên tĩnh, nhưng lại sợ cô giận dỗi tích ở trong lòng thấy khó chịu. “Vô Yên”. Anh gọi cô trước, thể hiện mình đã đầu hàng. Tang Vô Yên không thèm đáp. “Vô Yên!”. Anh đã đầu hàng chuẩn bị xin lỗi rồi, còn muốn gì nữa. Ai ngờ Tang Vô Yên hoàn toàn làm lơ lời tuyên triệu của anh, ra bật ti vi. “Tang Vô Yên!”. Tô Niệm Cầm cao giọng. Cô liền tăng tiếng ti vi lên. Tô Niệm Cầm thực sự nổi giận, anh tắt ti vi đi, hơi giận nói: “Tang Vô Yên, em không nghe thấy anh gọi em à?”. Tang Vô Yên bỏ điều khiển xuống, nhảy dựng lên: “Em có phải là thú cưng anh nuôi đâu! Anh gọi tên một cái là phải vẫy đuôi chạy tới chắc!”. Để tránh mất ưu thế chiều cao, cô đứng trên sofa trợn mắt nhìn Tô Niệm Cầm, để lời mình nói có khí thế hơn, không ngờ Tô Niệm Cầm không đỡ chiêu này mà lại bật cười. “Anh đâu có coi em là thú cưng”. Anh dở khóc dở cười. “Anh có”. “Được rồi, ngoan nào, lại đây”. Tô Niệm Cầm giang tay Tang Vô Yên chỉ ngập ngừng chút xíu liền sà vào lòng anh. “Anh vốn định xin lỗi em mới gọi em mà”. “Khẩu khí đó của anh giống như sắp ăn thịt em hơn”. Đúng là xin lỗi kiểu Tô Niệm Cầm. Tô Niệm Cầm cười. “Sau này chúng ta giao hẹn ba điều nhé, anh không được nổi giận với em, không được uống rượu, hút thuốc”. “Ừ”. “Vi phạm phải chịu phạt”. “Phạt cái gì?”. “Anh bảo phạt gì bây giờ?”. Nhất thời cô không nghĩ ra. “Phạt anh ba ngày không được nói chuyện “Ừ”. Tang Vô Yên gật đầu, một lúc sau mới vội vàng phản đối: “Không được, không được”. Nếu ba ngày liền anh không nói chuyện thì người đau khổ là cô, đối với anh đúng là một phần thưởng. “Vậy thì phạt anh mỗi tối chơi thể thao với em đến khi...”. “Thể thao á?”. Lúc đầu Tang Vô Yên không hiểu, thấy Tô Niệm Cầm cười gian manh mới đỏ mặt nói: “Em không đồng ý.” Lúc này Tang Vô Yên mới hiểu ra: “Tô Niệm Cầm, em thấy anh chả có chút hối cải nào cả”. Ngón tay anh nghịch tóc cô, mỉm cười chuyển chủ đề: “Vô Yên, hôm nay em quên làm một việc rồi”. “Việc gì cơ?” “Em thử nghĩ kĩ xem, việc phải làm hàng ngày sau khi ăn cơm ấy”. Anh nhắc. “Súc miệng?”. Tô Niệm Cầm lắc đầu. “Xem ti vi?”. “Rửa bát”. “Á!”. Tang Vô Yên vỗ đầu, chạy vù vào bếp, hoàn toàn quên mất lúc nãy mình đã dõng dạc tuyên bố hôm nay bãi công. Tô Niệm Cầm nhướn mày như trút được gánh nặng: Thú cưng ư? Lấy đâu ra thú cưng đáng yêu như vậy chứ. 7 Tháng tư, Tô Niệm Cầm phải đến Nhật Bản một chuyến vì công việc. “Đừng bảo với em, anh muốn đi bộ qua đó”. Tang Vô Yên giễu anh. “Tại sao phải đi bộ, anh có thể đi máy bay”. “Không phải anh nói anh không thích đi máy bay sao?”. Tang Vô Yên trợn mắt “Không thích không có nghĩa là không đi”. Tang Vô Yên điên tiết nhìn người đàn ông càng ngày càng thích mồm mép này. “Sao lại đến nơi xa thế?”. “Có một cuộc triển lãm quan trọng, công ty vừa bước chân vào lĩnh vực này nên rất cần quảng bá”. “Bao giờ anh về?”. “Nhanh lắm...”. Chưa tới mười giờ, Tô Niệm Cầm đã lăn ra ngủ. Anh thu xếp việc ở công ty để giao lại cho Dư Tiểu Lộ nên mấy hôm nay đều rất bận rộn, gần như không ngủ chút nào. Tang Vô Yên co tròn bên cạnh anh, tay trái anh đặt trên vai cô. Lúc này điện thoại ngoài phòng khách đột nhiên đổ chuông. Tang Vô Yên khẽ khàng xuống giường, lao ra phòng khách nhấc máy. Chắc chắn là Tiểu Lộ quên điều gì, lúc nhấc máy Tang Vô Yên nghĩ. ...”. Đối phương ngập ngừng một lúc mới nói: “Cô Tang phải không, tôi là Dư Vi Lan”. Tang Vô Yên sững lại: “…Chào cô...”. Đột nhiên cô không biết nên xưng hô thế nào. “Niệm Cầm ngủ rồi, để tôi đi gọi anh ấy.” Tang Vô Yên chuẩn bị đặt ống nghe xuống như chạy trốn. “Không, không, không” Dư Vị Lan vội vàng ngăn cô lại: “Tôi tìm cô.” “Tìm tôi?” “Hình như cô Tang không chào đón tôi lắm?”. “Đâu có, tôi…” Tang Vô Yên ấp úng. “Không sao, với tư cách mẹ kế từng bị Tô Niệm Cầm ghét bỏ, da mặt tôi đã được rèn luyện đủ dày rồi.” Dư Vi Lan nói đùa để không khí bớt căng thẳng. “Vô Yên. Tôi có thể gọi cô như vậy giống Niệm Cầm và Tiểu Lộ không.” Dư Vi Lan nói: “Trước kia, quan hệ giữa tôi và Niệm Cầm rất tệ, tròn mười năm cậu ấy không nói với tôi được một lời tử tế.” Đây đúng là phong cách giận dữ kiểu Tô Niệm Cầm, Tang Vô Yên nghĩ. “Nhưng sau đó mọi thứ thay đổi. Cô biết không? Vô Yên, đó là vì cô. Cô đã làm cậu ấy thay đổi.” “Tôi chẳng làm gì cả.” “Không, cô làm cậu ấy yêu cô, điều đó quan trọng nhất. Sauk hi thực lòng yêu cô, đôi mắt cậu ấy mới trở nên ngời sáng. Tình yêu giữa hai người khiến cậu ấy hiểu rằng, tình cảm cậu ấy dành cho tôi chẳng qua chỉ là tình cảm dành cho mẹ sau khi mẹ đẻ cậu ấy mất, chỉ vậy mà thôi.” “Cám ơn cô “. Tang Vô Yên hơi xấu hổ nói. “Có gì đâu mà cảm ơn, Vô Yên, đây chỉ là một người mẹ đang thay con trai mình thuyết phục người mà nó yêu có thể yên lòng lấy nó thôi”. Tang Vô Yên bật cười. “Niệm Cầm đang làm gì vậy?”. “Anh ấy đang ngủ”. “Ừ, tôi đang lấy làm lạ chúng ta nói chuyện lâu như vậy sao cậu ta không đến ngăn lại. Cậu ta bảo vệ cô hơi quá”. “Thực ra anh ấy suốt ngày chê tôi.” “Gì cơ?” “Chê tôi vứt đồ lung tung, không biết nấu ăn, lại còn hát sai nhạc”. “Haizz... là tôi dạy con không tốt. Vô Yên à, tôi sẽ uốn nắn lại định kiến của cậu ta”. Dư Vi Lan khẽ cười: “Cậu ta bay chuyến ngày mai à?”. “Vâng. Chuyến chín giờ sáng mai.” “Tôi có thể đi tiễn không?”. Dư Vi Lan “Tất nhiên là có thể!”. Ở sân bay, cô mới chính thức gặp Dư Vi Lan lần đầu tiên. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp có gương mặt khá giống Dư Tiểu Lộ, nhưng dịu dàng và thanh nhã hơn. Tuy gương mặt rất trẻ nhưng vì thân phận nên ăn mặc rất già dặn và kín đáo. Tang Vô Yên vẫn không biết nên xưng hô với cô ấy như thế nào. Khi sắp đi, Tô Niệm Cầm quay đầu lại nói: “Quy định cũ, mỗi tối ngoan ngoãn ở nhà đợi điện thoại của anh”. “Anh phiền quá”. Tang Vô Yên bĩu môi. “Em dám chê anh phiền à?”. Tô Niệm Cầm hung dữ nói. Hai tuần Tô Niệm Cầm đi công tác cảm giác của Tang Vô Yên đột nhiên biến thành chịu đựng. Tiểu Lộ và cô Trương đều đến ở với cô, nhưng hễ rảnh ra là cô lại nhớ anh. Nhớ những mệnh lệnh không được làm trái của anh, nhớ hàng lông mày nhướn lên mỗi khi anh nổi giận và cả những nụ hôn tham lam của anh. Cô ra khỏi siêu thị, nhìn thấy một cửa hàng chuyên bán hồ lô đường lạnh ở tầng một, cô bỗng thấy buồn cười. Lần đầu tiên lừa Tô Niệm Cầm ăn hạt sơn trà ở bên trong hồ lô, chua đến nỗi mày anh chau lại. Một người đàn ông ngoan cố và bá đạo như thế không ngờ lại sợ chua. Tang Vô Yên về nhà, phát hiện có không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ. “Tang Vô Yên, muộn như vậy em còn đi đâu?”. Vừa bắt máy liền vang lên tiếng trách mắng của Tô Niệm Cầm. “Niệm Cầm, em nhớ anh”. Tang Vô Yên không để tâm đến cơn giận của anh, cô áp tai vào điện thoại khẽ nói. Đầu bên kia điện thoại hơi sững lại, không nói gì. “Rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ…” Tang Vô Yên tiếp tục nói. Ở Tokyo đã là đêm khuya, anh vừa bàn bạc xong một dự án với luật sư của công ty, nghỉ giữa buổi ra ngoài gọi điện thoại. Vì vậy thỉnh thoảng Tang Vô Yên lại nghe thấy tiếng bước chân đi qua hành lang và cả tiếng thở của Tô Niệm Cầm. “Ở nhà một mình em phải ngoan đó, anh sẽ cố gắng về sớm”. Anh nói. Sau đó có người đi ra tìm Tô Niệm Cầm, anh đành vội cúp máy. Tang Vô Yên nhìn đồng hồ trên tường, chín giờ mười phút. Cô mới về muộn có mười phút thôi mà, anh chẳng kiên nhẫn chút nào, có vậy mà cũng cá Tô Niệm Cầm hoàn thành mọi việc với tốc độ tên lửa, về nhà sớm môt tuần. Tiểu Tần đi cùng sau nàỵ nhớ lại hiệu suất làm việc thời gian đó cũng cảm thấy đáng sợ: “Thêm vài lần như thế chắc chắn sẽ có án mạng”. Sau khi họ chuyển về nhà cũ, theo yêu cầu của Tang Vô Yên tầng hai được sửa thành một nhà kính lớn để trồng hoa. Rồi quyết định sẽ cưới trong nửa năm còn lại. Sau khi gọi điện về hỏi ý kiến mẹ, Tang Vô Yên đột nhiên nói với Tô Niệm Cầm: “Hình như em nên đến nhà anh một chuyến”. “Em nói thật lòng chứ?”. “Tất nhiên rồi.” Dù trả lời dứt khoát như vậy nhưng trên đường đi Tang Vô Yên vẫn cảm thấy căng thẳng. “Gặp chị của Tiểu Lộ em nên gọi là gì?” Câu hỏi này nếu không được giải quyết cô sẽ thấy không yên lòng. “Cô Dư, Dư Vi Lan, bác Tô, bà Tô, chị Tiểu Lộ... tùy em chọn”. “Anh gọi thế nào?”. “Dư Vi Lan”. “…” Một lát sau, Tang Vô Yên lại hỏi: “Tính bố anh thế nào, có đáng sợ không?”. Nghe nói những người như vậy đều rất cổ quái, hơn nữa còn sinh ra một người con như vậy nữa. “Sao thế được, bây giờ ông già rồi nên hiền lắm, dễ tính như anh vậy đó”. “…” 8 Chiều tối mùa hạ mặt trời mãi không chịu xuống núi, hai người ăn cơm xong, Tang Vô Yên lười không muốn ra ngoài đi dạo. Thế là Tô Niệm Cầm cùng cô ở nhà xem đĩa. Họ không xem phim tình cảm lãng mạn, không ngờ Tang Vô Yên cũng xem say mê, Tô Niệm Cầm thấy rất lạ. Đầu cô tựa vào hõm vai anh, vừa lười biếng uống nước hoa quả vừa miêu tả tình tiết cho anh nghe"> “Nash một mình tới Princeton”. “Ôi trời! Bạn cùng phòng William của anh ta có cô cháu gái đáng yêu quá”. “Anh ta và bạn học uống rượu ở quán bar, họ nhìn thấy một cô gái tóc vàng xinh đẹp. Khi những người khác định tới làm quen, trong đầu Nash đã lập ra một công thức đảm bảo có thể hẹn hò được với ngưòi đẹp này... nhưng anh ta không thực hiện mà lao về phòng kí túc, viết nó lên cửa kính”. Lúc đầu xem đến đoạn thú vị Tang Vô Yên còn cười khanh khách, sau đó tiếng kể chuyện cho Tô Niệm Cầm càng lúc càng nhỏ, bàn tay bám vào người anh cũng nắm chặt hơn, có vẻ căng thẳng lắm. “Anh ta đi tìm William khắp nơi nhưng không có ai quen William, trong danh sách học sinh cũng không có tên anh ta”. “Bác sĩ nói với anh ta, William và tất cả những thứ đó chẳng qua chỉ là... chẳng qua chỉ là…” Tang Vô Yên lặp đi lặp lại câu nói đó, không thể kể tiếp được nữa, cô co tròn trong lòng Tô Niệm Cầm. Anh hôn lên trán cô, nói: “Sao thế?”. Tang Vô Yên không trả lời, mắt cô dán chặt vào màn hình, thần kinh toàn thân căng như dây đàn, bàn tay bám vào người anh rịn mồ hôi. Tô Niệm Cầm không dám cử động, anh cũng đoán ra tình tiết bộ phim, anh cứ im lặng ngồi bên cô như thế. Đến giữa bộ phim, anh phát hiện cô đang âm thầm khóc, mặt cô tựa vào ngực anh, làm ướt một mảng áo. Anh khẽ vỗ lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ. Hôm sau, Tô Niệm Cầm đến công ty bảo Tiểu Tần tìm giới thiệu và tư liệu về bộ phim đó. Khi Tiểu Tần mang tới, cô ấy đọc lời quảng cáo bộ phim: “He saw the world in a way no one could have imagined, nghe đặc biệt Anh nhìn thế giới theo cách mà không ai có thể tưởng tượng được. Bộ phim cải biên theo cuộc đời của một nhân vật có thật, nhà toán học John Forbes Nash, Jr. đoạt giải kinh tế năm 1994, nhưng Nash và vợ cả cuộc đời đều phải chiến đấu với căn bệnh hoang tưởng của ông. Tô Niệm Cầm đóng tập tài liệu lại, bước ra mở cửa sổ. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy người phụ nữ anh yêu mạnh mẽ đến vậỵ. Đột nhiên anh rất muốn hút thuốc nhưng lại nghĩ đến bộ dạng nhe nanh múa vuốt tức giận vì việc này của cô nên cố kìm lại. Gió mùa hạ thổi vào phòng, lật tung những tờ giấy trên bàn làm việc, một tờ trong số đó rơi xuống đất. Trên đó có một dòng chữ tiếng Anh: “A Beautiful Mind”.