Ba ngày sau. Không có mẹ và các em, ngôi nhà dường như trống rỗng, nhưng Victiria vẫn rất cảm kích vì Beatrice đã đồng ý để nàng ở lại. Mẹ nàng đã đưa cho MacKinloch cả một chồng thư bảo đi gửi nhưng Victoria đã chặn tất cả mọi thư từ gửi đến dì Pauline. Dù hiểu rõ ý định của mẹ nhưng chuyện cuối cùng nàng muốn làm là ở bên những người họ hàng mà nàng gần như chẳng biết gì cả. Khi mọi người trở về, nàng chỉ cần bảo với mẹ rằng có lẽ bức thư đã bị lẫn đâu đó. Sự thật “đâu đó” chính là trong cái lò sưởi mà Victoria đã ném mấy bức thư vào nhưng Beatrice cũng chẳng cần biết chuyện ấy làm gì. Nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Thời tiết càng lúc càng lạnh, tuyết bắt đầu phủ đầy khắp quanh nhà. Dù mới giữa buổi sáng nhưng nàng đoán có lẽ tuyết sẽ tiếp tục rơi cả ngày. Áo lót ngập kín phòng. Suốt ba ngày nay, Victoria đã dùng những bộ cũ để tạo thành một bộ khung rồi dùng vải muslin đỏ may áo ngực thành một cái áo lót phù hợp với bộ khung vừa tạo. Một ít lụa được dùng làm vải lót, nàng khâu trực tiếp nó vào hai miếng nịt ngực giúp nâng ngực và đồng thời ép chúng lại gần nhau. Giờ thì ngay cả bộ ngực nhỏ bé của nàng trông có vẻ hấp dẫn hơn nhiều rồi. Nàng gói thành phẩm trong một miếng giấy màu nâu rồi nhờ Margaret gửi cho Sinclair cùng với số áo dạ phục đã may mấy tuần trước mà không hề nói cho các em biết có gì trong gói bưu phẩm đó. Nhưng nàng vẫn lo lắng phản ứng của ngưởi thợ may. Nếu bà Benedict ghét nó thì sao? Hoặc là nếu vì vậy mà bà ấy lại từ chối không thèm mua áo dạ hội nữa? Cứ gửi bộ áo ngực và áo lót đi thế này thì thật là liều lĩnh. Nàng đâu biết liệu người ta có muốn mua nó không. Theo lẽ thường, phụ nữ chỉ mặt những đồ lót màu trắng trinh nguyên và đơn giản. Muslin đỏ ôm sát cơ thể và nâng ngực hiển nhiên chẳng phải là thứ nên được cân nhắc. Nhưng đã quá trễ để ngăn lại quyết định bốc đồng đó. Hôm nay nàng định dùng một chiếc áo lụa cũ để tạo một bộ thứ hai, vải có hơi thô cứng nhưng gần như chỉ toàn lụa và ren đen. Màu sắc thì tệ thật đó nhưng nàng làm gì còn có miếng vải nào khác để mà kén chọn. Chỉ mong sao có quý cô nương nào đang trong tang kỳ muốn mua cái áo này. Lần này, nàng định làm cho bộ áo ngực trông có vẻ yêu kiều hơn. Đây quả là một trong những thử thách khó khăn nhất mà Victoria từng đối mặt, không phải chỉ tạo ra một bộ thứ hai mà còn phải khiến cho cái tông màu u ám này trở nên xinh đẹp. Cho dù kết quả có bằng không thì nàng cũng vẫn vui vẻ tiến hành. Biết đâu được việc này lại mang đến chút tiền cho gia đình thì sao. Dù mẹ vẫn ra sức tìm kiếm những người đàn ông giàu có cho các em, Victoria vẫn đủ thực tế hiểu rõ rằng những người đàn ông giàu có thường sẽ không đồng ý kết hôn với những người phụ nữ không có của hồi môn đáng giá. Bọn họ đều muốn gia tăng thêm của cải vào phần tài sản của gia tộc. Ngay cả nếu Margaret và Juliette kết hôn thì vấn đề tài chính từ sau cái chết của người bác hồi năm trước vẫn còn đó. Điều mà họ cần bây giờ là tiền và phải là một khoản khổng lồ. Với lại Victoria không hề có ý định lấy chồng nên nàng có dự định sẽ tận dụng tài năng kim chỉ của mình. Cũng phải có ai đó xem xét việc chăm lo cho mẹ khi mà cha còn đang chiến đấu ở tận Tây Ban Nha. Lòng nàng quặn thắt ý nghĩ cha sẽ không bao giờ trở lại nữa lướt qua đầu. Chiến tranh là bậc thầy về tính thất thường, người ta có thể chấm dứt cuộc sống chỉ bằng một viên đạn. Nếu điều tồi tệ nhất xảy ra và cha cô mất đi thì ít nhất nàng còn có thể giúp gia đình mình tồn tại nhờ số tiền kiếm được sau khi bán mấy chiếc váy. Suy nghĩ phải sống suốt quãng đời còn lại trong bốn bức tường khiến tim nàng se lại. Luôn chỉ một mình… không ai có thể thấy gì ngoài sự nhút nhát khiến Victoria gần như tê liệt. Mình nên đi với mọi người, lương tâm nàng lên tiếng giễu cợt. Mình nên thử đối diện với nỗi sợ hãi này. Mọi người đều muốn đi, và cùng hưởng một kỳ nghỉ lễ với dì Charlotte cùng các em họ. Mà đến đó thì có hại gì? Nhưng giờ thì đã quá trễ và nàng sẽ phải đón Giáng sinh chỉ có một mình. Victoria dọn sạch mớ vải thừa, cất lại vào trong rương phòng khi cần dùng tới. Vừa làm việc nàng vừa tự hỏi không biết mọi người đã đến Luân Đôn chưa. Mẹ đã hứa sẽ viết thư kể cho nàng mọi thông tin liên quan đến những bữa tiệc mà các cô em nàng tham dự và chi tiết về bất cứ chàng trai trẻ nào tỏ ra quan tâm tán tỉnh chúng. Có thể Margaret và Juliette sẽ ở lại với dì Charlotte cho đến hết mùa xuân và tham dự mùa lễ hội đầu tiên. Nàng sẽ nhớ mọi người khủng khiếp dù cho mẹ và Amelia có về sớm đi chăng nữa. Một cơn đau nhói nơi dạ dày, mắt nàng bừng lên khi nghĩ đến chuyện các em dấn thân vào thế giới hòa hoa ngoài kia. Nàng thực muốn các em được hạnh phúc. Nhưng nàng cũng muốn được đến đó, thức thật khuya để lắng nghe câu chuyện của mọi người. Lắng nghe tiếng thì thầm của các em kể về những quý ông mà họ có cảm tình hay ghê tởm. Khi còn là những cô bé, mẹ đã cho phép nàng và Margaret tham gia tiệc tối của bác trong khoảng một giờ rồi sau đó bọn họ được gia sư hộ tống về nhà. Victoria đã bị mê hoặc khi nhìn thấy rất nhiều quý ông, quý bà và các tiểu thư trong những bộ quần áo lụa là lộng lẫy. Cả hai hoàn toàn bị choáng ngợp bởi không khí vui vẻ đình đám đó cùng với vô số những chuyện lý thú khác. Nàng không sao quên được những sắc màu sống động của những chiếc váy dạ hội cùng những đường thêu tinh tế, và kể từ đêm đó, Victoria luôn thức thật khuya, tự vẽ trong đầu hình ảnh về những bộ áo váy. “Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ giống như họ”, Margaret thì thầm. “Em sẽ mặc áo màu hồng, còn chị mặc màu da trời. Chúng ta sẽ đính ngọc trai lên tóc và cắm lông đà điểu nữa.” Một nụ cười tiếc nuối vuột qua môi, giờ đây, em gái nàng đã có được cơ hội đó. Nàng thầm mong Margaret sẽ khiêu vũ và tán tỉnh mấy anh chàng cho đến khi chiếm lĩnh thành công trái tim của một quý ông nào đó. Victoria nặng nề thở dài rồi nhỏm người đứng dậy. Vừa lúc đó, một âm thanh vang dội từ bên ngoài vọng đến thu hút sự chú ý của nàng. Là tiếng súng. Nghe có vẻ rất gần nhà, một điều không nên chút nào. Nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, băn khoăn không biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia. Trong đầu thầm nghĩ đến những nguyên nhân khả dĩ nhất. Có thể là một người tá điền đang đi săn món gì cho bữa tối. Anh ta lang thang vượt qua khỏi ranh giới và có lẽ đã đi lạc trong rừng. Chỉ là thế mà thôi. Dù là vậy, các dây thần kinh trong đầu Victoria vẫn như căng ra vì lo lắng. Nàng rời khỏi phòng, bước xuống lầu tìm anh hầu McKinloch của gia đình. Anh ta mặc một chiếc áo khoác dày, trong tay là khẩu súng trường, và đang kiểm tra xem nó đã được nạp đạn chưa. “Có chuyện gì vậy?”, Victoria hỏi. “Tôi không rõ, thưa tiểu thư Andrews. Nhưng để tôi xem thử.” Anh ta lấy một chiếc khăn choàng quấn quanh cổ. “Ở lại với bà Larson, tôi sẽ trở lại nhanh thôi.” Hai tay Victoria nắm chặt khi anh mở cửa. Tuyết cuồn cuộn và nàng đứng yên trước cửa một hồi, lo sợ không biết anh ta sẽ phát hiện được điều gì. … Đau. Một nỗi đau không thể diễn tả như đốt cháy cơ thể khiến Jonathan chỉ muốn chết. Anh rất muốn xô đổ bức tường đau khổ và bước đến thiên đường trống rỗng. Nhưng không có bóng dáng của thiên đường dành cho anh, chẳng hề có thiên đường. Nhiều người đã nguyền rủa anh, và như vậy cũng đúng thôi. Những đám tuyết khắc nghiệt đang cố chôn sống anh, còn cơ thể anh thì run lên vì lạnh. Cơn đau ở chân bùng lên như lửa địa ngục. Anh nắm chặt tay, cố giữ bình tĩnh. Đã bao lâu từ lúc thằng nhóc đó nổ súng bắn vào anh nhỉ? Jonathan không biết nữa, nhưng ít nhất anh đã kịp tỉnh lại trước khi chết cóng. Khi cúi người cố chạm vào chân, cơn đau nơi miệng vết thương khiến anh gần như ngất đi lần nữa. Jonathan nghĩ mình nên cảm ơn khả năng ngắm bắn tệ hại của thằng nhóc. Nếu không, có thể anh đã chết hoặc mất một phần chân chỉ vì một viên đạn. Thay vì vậy, có vẻ như đầu đạn chỉ xuyên qua phần ngoài đùi. Jonathan nghiến răng cố chịu. Chuyến đi đến Scotland lần này là một ý tưởng tồi tệ nhất mà anh từng có. Có lẽ mọi người vẫn chưa ai biết anh đã rời khỏi nước Anh bởi vì anh có thói quen thường xuyên đi đây đi đó. Rất ít khi người nhà gặp đuợc anh, có thể tối nay anh chết ngay tại đây nhưng đến tận nửa năm sau gia đình mới biết. Nhưng Jonathan không muốn cứ thế chết đi mà không cố chiến đấu gì. Chuyện trước tiên cần phải làm là không để bị chết cóng. Jonathan nghe thấy tiếng la hét của một người đàn ông, nhưng tầm nhìn của anh đang mờ dần. Anh cảm thấy có ai đó đang nâng mình lên. Ai đã tìm thấy anh và người ta định mang anh đi đâu? Không phải anh không còn sức để phản đối. Ít nhất anh vẫn còn có thể nhấc đầu lên dù việc đó không thể giúp anh trốn chạy số phận đang đợi chờ phía trước. Nhưng mang đi đâu thì vẫn tốt hơn nằm trong tuyết thế này. Rồi bóng tối nhanh chóng ập đến nuốt lấy anh. Bà Larson vội vã vào phòng khách, trên mặt lộ rõ vẻ hốt hoảng. “Tiểu thư Andrews, tôi xin lỗi, nhưng MacKinloch tìm thấy một người ở bên ngoài, nơi chúng ta nghe thất tiếng súng. Người đàn ông đáng thương đang chảy máu nhiều quá.” Không khí như bị hút cạn khỏi luồng phổi của Victoria. “Ai chảy máu?” Bà quản gia lắc đầu, nhún vai. “Chúng tôi không biết. Anh ta bị bắn ở chân và ngất rồi. Cũng có thể là anh ta… không còn sống nữa.” Bà vừa thở hổn hển vừa thì thầm gì đó như muốn xua đuổi ma quỷ. Nếu giờ này mẹ có ở đây, bà sẽ lo lắng đến mức siết chặt tay, thậm chí có thể bật khóc. Nhưng một cảm giác bình tĩnh kỳ lạ dâng lên trong lòng Victoria, nàng hít sâu. “Bà và anh McKinloch làm ơn chuẩn bị cho tôi một cái giường trong phòng khách được chứ?” Bà Larson gật đầu. “Được. Và tôi cũng sẽ cho người đi gọi bác sĩ Fraser.” Victoria lờ đi nỗi sợ hãi đang khiến nàng phát run lên, áp chế lòng can đảm. Cuộc sống của một người đang phụ thuộc vào nàng. Nàng không thể hèn yếu và để mặc anh ta chết vì mất máu dù sự thật là nàng chỉ muốn bỏ chạy lên lầu vùi mặt vào gối. Thay vào đó, Victoria hít một hơi thật sâu có giữ bình tĩnh. Bà Larson sẽ cần tới khăn và chăn sạch. Nàng có thể chuẩn bị những thứ đó và cả những miếng vải muslin còn thừa sau khi cắt sửa lại lai áo dạ hội của Amelia. Mấy miếng vải đỏ có thể dùng thay băng gạt khá tốt. Nàng lấy hết số vải rồi chạy vội xuống lầu trong đầu quay cuồng hàng nghìn ý nghĩ khác nhau. Nàng biết gì về chuyện săn sóc vết thương? Không gì cả. Victoria vội vã quay lên lầu lần nữa và vào phòng làm việc của mẹ, hy vọng có thể lục lọi được cái gì đó hữu ích trong tủ sách. Chỉ có duy nhất một cuốn hướng dẫn chăm sóc gia súc. Nàng lật nhanh qua các trang sách, hy vọng có thể thấy cách chăm sóc vết thương nhưng thật vô ích. Mình đang lề mề quá, nàng tự nhắc nhở bản thân. Trong khi anh ta đang chảy máu. Victoria thầm đếm đến mười rồi đi xuống lầu. Bà Larson và MacKinloch đã chuẩn bị xong giường trong phòng khách cho người đàn ông lạ mặt. Anh ta vẫn nằm bất tỉnh ở đó. Nỗi hoảng loạn sục sôi trong cổ họng nhưng Victoria vẫn tự buộc bản thân tiến lên một bước. Rồi lại một bước nữa. Nàng nhận ra mình vẫn còn cầm trên tay quyển sách hướng dẫn chăm sóc súc vật và mớ vải muslin. Khi tiến gần đến phía trái anh, nàng đặt quyển sách lên trên cái bàn gần đó. Người đàn ông lạ mặt tóc vàng và có một chiếc cằm mạnh mẽ. Anh lớn tuổi hơn nàng, có thể là gần ba mươi. Hàm râu lún phún phủ kín má, Victoria thầm hỏi không biết nếu chạm vào đó thì cảm giác sẽ như thế nào. Sẽ sắc và hơi ngứa? Hay mịn và êm mượt như lụa? Đây là lần đầu tiên nàng quan sát một người đàn ông gần đến như vậy. Lúc này đây, nàng chỉ mong sao anh ta sẽ lập tức mở mắt ra. Nhưng chỉ nghĩ đến đó thôi đã đủ khiến nàng run bắn lên. “Anh ta sẽ sống chứ?”, Victoria hỏi, cảm thấy xấu hổ khi nhận ra giọng mình đang run run. “Anh ta đang bước một chân xuống mồ rồi”, bà Larson đáp rồi nhìn Victoria, mím môi. “Chậc, có thể là thế. Nhưng giờ khi thấy cô đứng bên trái anh ta, tôi không chắc nữa.” “Bà nói vậy là sao?” Nàng biết bà quản gia có hơi mê tín nhưng trước giờ nàng chưa bao giờ nghe thấy chuyện gì như thế cả. Bà Larson chỉ nhún vai. “Tôi sẽ vào bếp và xem có thể làm gì để xua đuổi các linh hồn đi.” MacKinloch đưa mắt dõi theo bà. “Tôi sẽ đi gọi bác sĩ Fraser.” Chỉ trong chốc lát, cả hai người đều trốn mất tăm. Victoria cố giữ cho chân mình đứng yên khi nhận ra bọn họ đang để lại mỗi mình nàng với người bị thương. Nàng nắm chặt mớ vải muslin trong tay bước đến bên anh. Bên dưới khăn trải giường, chỗ gần chân, lộ ra màu máu đỏ hồng. Phải làm gì để giúp anh ta đây? Nàng nhìn ra phía sau nhưng vọng lại chỉ là tiếng mấy cái nồi đồng khua vang. Victoria đưa đôi bàn tay run rẩy, tháo mảnh ga giường mà MacKinloch đã dùng để phủ lên người anh ta. Bông tuyết vẫn còn đọng trên quần áo, vài hạt trắng lóng lánh dính trên áo khoác ngắn. Nàng chuyển ánh nhìn xuống cổ anh ta nơi có chiếc cà vạt bằng lanh nhàu nhỉ. Bên dưới áo khoác dài là một bộ quần áo đắt tiền với áo gi lê đồng điệu, tay áo xắn cao, áo đuôi tôm với những nếp gấp to. Một kiệt tác tinh xảo nhất mà nàng từng được thấy. Victoria chỉ muốn được chạm vào áo khoác ngoài, xem thử đường may và chất liệu vải. Điều rõ ràng duy nhất là người đàn ông này có rất nhiều tiền nên mới có thể vận một bộ y phục cắt may khéo léo đến thế. Khi đẩy phần còn lại của tấm ga giường ra, nàng thấy MacKinloch đã kịp băng bó vết thương trên chân anh. Nó thấm đẫm máu và cảnh tượng đó mới khủng khiếp làm sao. Victoria nhận ra anh ta sắp chết. Còn nàng lại không biết mình có thể làm gì để cứu anh. … Jonathan ngửi thấy mùi chanh. Không phải một hương vị chua mà là hương cam chanh tươi giống như những đóa hoa miền nhiệt đới. Anh cảm nhận được làn vải cotton mềm mại, mát lạnh của tấm đệm lót lưng chạm vào da thịt. Anh nghĩ là mình nhớ những gì người ta bàn luận về chuyện đã xảy ra với anh, nhưng một cơn đau nhói ở đùi như phá tan cơ thể. Vết đạn bắn như cháy bùng lên khi bị ai đó chạm phải, da thịt căng cứng. anh không biết người đang chăm sóc mình là ai, nhưng từ hương thơm thoảng đến, anh biết đó nhất định phải là một người phụ nữ. Sao cô ta lại không nói gì? Phụ nữ lúc nào cũng huyên thuyên đủ chuyện như lũ bươm bướm rập rờn, khiến anh phát điên lên được, và đó cũng là lý do mà anh muốn tránh xa bọn họ. Thô lỗ là từ phụ nữ thường dùng sẽ nói về anh. Rồi còn kiêu ngạo đến khó ưa. Nhưng anh cóc cần quan tâm. Anh còn nhiều chuyện tốt đẹp khác đáng làm hơn là để ý đến mấy cô nàng trong đầu chỉ toàn chuyện chồng con và chăm chăm lo tìm cách bắt được một ngài công tước nào đấy. Sự im lặng bao trùm căm phòng khiến Jonathan bắt đầu thấy không thoải mái. Anh nghe có tiếng váy áo sột soạt và mở mắt nhìn. Một người phụ nữ đang đứng quay lưng về phía anh, và từ góc độ này thì chẳng thể nhận xét được gì nhiều. Nàng bận một chiếc váy màu xanh mềm mại, mái tóc vàng nổi bật với những sợi nâu. Quay lại xem nào. Nhưng nàng không buồn quay lại, tay phải đặt lên tường, tay trái chống ngang eo. Cơ thể với những đường nét mảnh dẻ và nền nã gợi nhớ đến một chú chim nhỏ. Hệt như mẹ anh. Nỗi tức giận xen lẫn thất vọng ngập tràn khi ý nghĩ không mong đợi đó thoáng qua đầu. Mọi chuyện đều đã qua và kết thúc rồi. Đừng nghĩ về mẹ nữa, anh tự nhắc nhở bản thân. Anh không thể thay đổi quá khứ dù cho mặc cảm tội lỗi sẽ dai dẳng theo anh suốt cả cuộc đời. Tạ ơn Chúa, vì cha anh đã chết. Anh đã không hề than khóc mảy may cho người đàn ông khốn nạn đó. Bàn tay anh siết chặt tấm khăn trải giường như muốn bóp nghẹt quá khứ. Người phụ nữ vẫn quay lưng về phía anh như thể không muốn anh nhìn thấy. Nàng bước đến chỗ cây dương cầm được phủ khăn trắng có viền quanh đặt sát tường. Rồi anh thấy nàng lấy ra một chai rượu mạnh. Là cho mình sao? Trời ạ, anh muốn lúc này chính là được uống. Anh muốn tìm quên trong men rượu để không còn cảm thấy đau đớn nữa. Ánh mắt nàng vẫn nhìn xuống như đang sợ hãi. Jonathan nhắm mắt lại không biết khi nào nàng sẽ quay lại chỗ mình. Nệm lông phủ quanh như một vòng tay ôm ấp và anh thầm mong sự giúp đỡ của nàng. Nhưng bản năng ngăn không cho anh mở mắt lần nữa. anh đoán nếu mình mở mắt lần nữa đối diện với người phụ nữ này, chắc sẽ khiến nàng sợ chết khiếp. Vài phút sau, hương chanh quay trở lại. Có bàn tay đặt ngang lông mày, Jonathan buộc bản thân phải cố nằm im. Thật chu đáo, anh nghĩ. Nàng đã tận tâm chăm lo cho anh còn anh thì lại chẳng biết chút gì về người phụ nữ này. Nhưng rồi tay nàng dịch xuống má, vuốt ve chỗ râu chưa cạo. Nàng chạm vào anh với sự ngây thơ của một cô gái trẻ, tò mò muốn được khám phá. Lòng bàn tay mềm mượt, và hương chanh phả vào anh lần nữa. Sự mơn trớn dịu dàng kéo anh ra khỏi vòng luẩn quẩn của cơn đau nơi chân. Chỉ là một sự tiếp xúc bình thường, nhưng người phụ nữ này có thể khiến anh xao động. Thoáng trong giây phút đó, vẫn nhắm chặt mắt, Jonathan thầm tưởng tượng gương mặt của của một thiên thần. Nàng lật mảnh ga giường, vết thương ở đùi hiện ra rõ ràng. Cảm giác hơi man mát, anh đoán, có lẽ nàng đã cắt phăng một phần cái quần ốm túm. “Tôi không biết anh là ai? Nhưng anh không phải một tá điền.” Giọng nàng mượt như nhung, trầm ấm và gợi cảm. Anh cố nằm bất động, chăm chú lắng nghe. “Tên tôi là Victoria Andrews”, nàng thì thầm. Jonathan mở mắt nhìn nàng. Đôi mắt xám mở to hoảng hốt và nàng vội lùi tránh xa anh. Trong mắt chỉ toàn là kinh hãi như thể chưa từng nghĩ anh sẽ tỉnh. “Ta không làm hại cô đâu”, anh nói, giọng cứng nhắc. “Cô không cần phải sợ. Ta thậm chí còn không nhấc nổi chân.” Sự cam đoan của anh có chút tác dụng làm giảm đi phần nào sự căng thẳng nhưng tay nàng đan chặt vào nhau. “Anh MacKinloch đã đi mời bác sĩ Fraser”, nàng nói, “nhưng không biết phải mất bao lâu mới trở lại.” Jonathan cố ngồi dậy để ngó miệng vết thương. Miếng vải lanh buộc quanh đùi giờ đã đẫm máu. “Viên đạn đã bắn xuyên qua chân sao?” Nàng gật đầu. Thật cảm tạ trời đất cho chút may mắn đó. Chuyện cuối cùng anh muốn làm là để ai đó đào xới chân mình tìm cho được viên đạn chì kia. Cơn đau không hề thuyên giảm và anh nghĩ hình như máu vẫn không ngừng chảy. “Tệ lắm sao?” Hàng mi nàng rủ xuống đoan trang, đôi môi mím chặt, còn hai vai hơi rụt lại. Những sợi tơ sợ hãi đầu tiên run lên trong anh. Anh cứ tưởng viên đạn chỉ gây ra chút bất tiện chứ đâu phải một vết thương trí mạng thế này. “Rót cho ta một ly”, anh nói. “Có vẻ như ta cần uống một chút.” Nàng nắm chặt chai rượu mạnh, nhìn xuống chân anh. “Không phải tôi đem rượu đến vì mục đích đó đâu. Chỉ là nghĩ mình nên…”, nàng ngập ngừng, trông hơi ngượng nghịu, “… đổ nó lên miệng vết thương. Để làm sạch thôi mà.” “Và cô có ý tưởng đó từ đâu vậy.” “Trong… sách, tôi đã từng đọc qua.” Anh cũng từng nghe nói chuyện tương tự thế nhưng ý nghĩ chạm vào chân mình khiến anh nhăn nhó. Anh chẳng thà đợi cho ông bác sĩ đến còn hơn. “Đó là một chai rượu brandy Pháp đắt tiền”, anh lưu ý. “Thật lãng phí khi dùng nó đổ vào chân ta. Chồng cô sẽ giận lắm đầy.” “Là của cha tôi”, nàng trầm giọng chỉnh lại. “Và ông ấy còn đang bận đánh nhau ở Tây Ban Nha.” “Vậy là thêm lý do để chúng ta không nên trộm rượu của ông ấy.” Anh quan sát nàng, lớn tiếng hỏi. “Còn những người khác trong gia đình đâu?” Nàng không trả lời, chỉ mở nút chai rượu, có vẻ như thực sự muốn dùng đến nó. “Cô không nghĩ là chúng ta nên đợi thêm chút nữa sao?” “Bão đang càng lúc càng tệ hơn. Tôi không biết mất bao lâu ngài Fraser mới đến được đây, mà anh thì đang chảy máu mỗi lúc một nhiều.” Mặt nàng lộ vẻ khó chịu, trông như thể sắp ốm. “Tôi không muốn anh chết trong khi chúng ta đợi ông ấy đến.” “Dù cho là vậy thì ta cũng sẽ không…” Giọng anh nghẹn lại rồi anh hét lên một tiếng thật to như thể có ngọn lửa xấu xa đang hừng hực cháy trong cơ thể.