Hắn không biết! Sẽ là hắn nhìn lầm rồi sao? Quay đầu nhìn lại, quầy hàng rong kia gần như biến mất bởi tốc độ nhanh chóng của Cực Phong. Xích Nhĩ Đa quay đầu nhìn thiên hạ phía trong lòng, phát hiện biểu tình nàng quái dị. “ Linh nhi, nàng không sao chứ?” Hắn lo lắng nhẹ gọi tên của nàng . Mà nàng như là không có nghe thấy lời hắn kêu gọi, như trước không hề phản ứng. Điều này làm cho hắn nhíu mày, dùng một tay nắm chặt dây cương, tay kia thì còn lại là lắc lắc bả vai của nàng , muốn lôi kéo ý thức của nàng. “ Linh nhi, Linh nhi, nàng xảy ra chuyện gì?” Hắn lo lắng lại gọi thêm vài tiếng. Hoàn hảo, bị Xích Nhĩ Đa lay động như thế , nàng hoàn hồn ,” A? Cái gì?” Đầu óc nàng vẫn có chút trống rỗng nói. Thấy nàng cuối cùng có phản ứng , hắn mới yên tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi,” Nàng mới vừa rồi là xảy ra chuyện gì? Gọi mấy tiếng cũng không phản ứng.” Hả? Nàng cũng không biết chính mình đã xảy ra chuyện gì...... Chỉ cảm thấy giống như có một lực lượng nào đó đang kêu nàng...... “Ta không có nghe thấy...... Vừa mới cái kia...... Quên đi, không có việc gì.” Nàng có một cỗ dự cảm rất mãnh liệt , màu trắng gì đó vừa mới nhìn thấy chính là vật mà nàng muốn tìm . Chờ ngày mai, nàng nhất định sẽ tìm cơ hội chuồn ra xem thử, kia rốt cuộc có phải hay không...... Chỉ cần tìm được “Cái kia” Làm cho nàng đi vào những thứ kia, nói không chừng nàng còn có cơ hội có thể trở lại thời đại vốn dĩ của nàng. Nếu nàng không nói, hắn cũng không tiếp tục hỏi nữa, nhưng mà trong đã có một tính toán khác. Không bao lâu, bọn họ đến cửa thành Đông . Quan binh bảo vệ cửa thành Đông đã sớm nhận được thông báo hôm nay Vương Thượng sẽ đi săn, không cần nhiều lời, lập tức cung kính nhường đường. Mặt cỏ vốn dĩ rất xanh tươi, nhưng bởi vì hôm qua có tuyết rơi rất nhiều, nên hôm nay khắp nơi phủ đầy tuyết, mỗi một chỗ vó ngựa dẫm qua, lưu lại vết vó ngựa thật sâu dẫm trên nền đất. “Nghe nói vùng núi ở phía Đông gần đây có rất nhiều dã thú hung mãnh lui tới không ít , Cách Phổ huynh, huynh thấy hay hôm nay chúng ta thử đấu một trận xem thế nào? Một canh giờ sau trở về nơi đây tập hợp, mặc kệ săn được thú lớn hay nhỏ, chỉ cần là nhiều nhất sẽ thắng.” Hắn nhân dịp này, chẳng những giải trí mà còn có thể thuận tiện tiêu diệt các mãnh thú hung mãnh làm hại dân chúng. Đây mới là mục đích chủ yếu hắn đi săn lần này. “Ha ha ha ha! Như thế đâu có vấn đề gì , cứ y theo ý Nhĩ Đa huynh , một cái canh giờ sau trở về hội hợp.” Cách Phổ Tùng Trí nói xong, phía sau ra hiệu cho đội hộ vệ của chính mình đi thẳng vào rừng. Trước khi rời đi còn quay đầu nói:” Đừng lãng phí thời gian, người thua phải đáp ứng điều kiện của người thắng đó!” Ha ha! Hắn nhất định phải thắng, cứ như vậy, kế hoạch bắt mỹ nhân có thể thành công . Nghĩ đến chuyện này, khóe miệng Cách Phổ Tùng Trí biên độ càng lúc càng lớn, làm cho Tuyết Cơ nhìn phá lệ chói mắt. Xích Nhĩ Đa không đáp lại, nhẹ thúc vào hông Cực Phong chạy về hướng khác. “Các ngươi là muốn đi săn? Nhưng lại đánh cược?” Dạ Thủy Linh hỏi. “ Ừ! Đây là từ trước khi nàng đến, cùng Cách Phổ Tùng Trí đã bàn .” Hắn thấp giọng nói. “ Tại sao lại đánh cược với hạng người này? Vậy thua phải đáp ứng thắng cái gì vậy?” nghe nói bọn họ đánh đố, trong lòng nàng cảm giác được tên đáng ghét kia đang làm trò quỷ, trong lòng có chút dự cảm bất hảo. “Người tới là khách, đừng nói săn thú là do bổn Vương đề nghị , thua phải đáp ứng người thắng một sự kiện.” Xích Nhĩ Đa ánh mắt đột nhiên ngắm đến cây cối một bên có động tĩnh. “ Cái gì? Như vậy điều kiện gì ngươi cũng dám đáp ứng hắn?” Hắn là điên rồi a! “ Suỵt!” Xích Nhĩ Đa dùng ngón trỏ nhẹ đặt tại môi nàng, ý bảo nàng im lặng, Cực Phong tốc độ cũng chậm lại . Không rõ chuyện gì, nàng nhìn thấy Xích Nhĩ Đa rất nhanh cầm lấy cung cùng tên sớm đặt ở trên lưng ngựa , chỉ chốc lát sau, đã thấy một chú thỏ trắng như tuyết nhảy ra từ bụi cây. Hốt hoảng kêu lên, “Không cần!” Tiểu bạch thỏ đáng yêu như vậy hắn sao lại nhẫn tâm giết nó, nàng xoay người dùng sức bám chặt lấy cánh tay Xích Nhĩ Đa đang giương cung.