Nhìn thấy cô bạn thân đang ở lối đi bộ bên kia đường chờ mình, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp băng ngang qua đường. Nơi đó vừa vặn lại không có đèn xanh đèn đỏ cùng những biển hiệu giao thông gì, chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe nhỏ chạy lưu thông, nên Dạ Thủy Linh hồn nhiên thẳng hướng mà đi,Trần Viện Viện cùng Hồng Thiên Thiên nhìn thấy thế, kinh hoảng kêu to ra tiếng. “ Tiểu Linh! Cẩn thận xe!” Mắt thấy chiếc xe chở hàng từ trong hẻm đột ngột xuất hiện đang thẳng về hướng nàng. Dạ Thủy Linh không chú ý đến tiếng kêu của hai người nhưng cô nghe tiếng còi chói tai phía sau lưng mình, uay đầu vừa thấy, còn không kịp nghĩ nhiều, đã thấy chiếc xe tải kia đang thẳng về hướng mình. Nàng muốn chạy, nhưng chân không nghe theo sự điều khiển của não bộ nàng, như dính chặt trên mặt đất, không thể khống chế đứng ở tại chỗXong rồi! Sẽ bị đụng phải...... Đang lúc nàng bị dọa nhắm hai mắt lại chờ đợi đau đớn đến, thì chiếc xe tải kia đã thắng kịp trước mặt nàng, chỉ cách nàng mấy tấc. Một tiếng ma sát ghê rợn chói tai vang lên,khiến lỗ tai nàng cảm thấy một trận đau đớn. Từ bên cửa xe một gã đàn ông ló đầu ra tức giận mắng,” Mẹ nó, cô không có mắt sao? Muốn chết cũng không cần dùng cách này để hại người khác như vậy chứ!” Thật sự là mạc danh kỳ diệu, cùng nàng lại không có cừu oán...... Một gã mập mạp miệng đầy thức ăn , cũng vươn đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn nàng mắng. Dạ Thủy Linh nghe được âm thanh tức giận mắng , chậm rãi mở to mắt, nàng không có việc gì? Thân thể bước lùi về sau hai bước, hai người bạn thân của nàng thấy thế, lập tức chạy tới bên cạnh nàng . Trần Viện Viện đỡ lấy nàng mặt tái nhợt , lo lắng kiểm tra cao thấp xem nàng có chỗ nào bị thương hay không . Hồng Thiên Thiên còn lại là vội vàng hướng vị kia tiên sinh nhận lỗi,” Tiên sinh thật có lỗi! Thật sự không phải cố ý, cô ấy không phải cố ý .” Hy vọng hắn không cần làm khó dễ bạn nàng. “ Hừ!” nhìn thấy các nàng giải thích trước , vị tiên sinh kia cũng không muốn gây chuyện, hừ nhẹ một tiếng, lái xe nghênh ngang rời đi. Hai vị bạn tốt đem Dạ Thủy Linh đang thất thần đỡ đến lối đi bộ một bên . “ Tại sao lại không cẩn thận như vậy a?!” Hại trái tim các nàng thiếu chút nữa ngừng đập. “ Ách...... Có lẽ do gần đây ngủ không ngon giấc, nhất thời không có chú ý tới có xe...... Mình không sao! Không cần lo lắng.” Tuy rằng vừa rồi bị dọa cho hoảng hốt, nhưng nàng không muốn các bạn nàng lo lắng, nhanh chóng gượng nở nụ cười. “ Nhìn sắc mặt bạn kém như vậy, mính thấy hôm nay bạn nên về nhà nghỉ ngơi tốt hơn.” Viện Viện nói. “ Không cần đâu! Không phải đã hẹn rồi sao!? Chúng ta đi nhanh lên thôi!” Nói xong Dạ Thủy Linh vẫy tay đón một chiếc tắc xi, đem hai vị bạn tốt lôi lên xe. Sau khi gặp mặt các anh sinh viên lớp trên, bàn luận xong hành trình của ngày hôm nay, sau đó bọn họ đi về hướng bờ biển nghịch nước. Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, dọc theo đường đi ngựa xe như nước, còn tắc xe liên tục, bọn họ tốn thời gian nhiều gấp đôi hơn so với bình thường mới đi đến được bãi biển. Khác với sự ồn ào của đô thị chật chội, tranh cãi ầm ĩ, nơi này biển xanh trời xanh, cảnh sắc tuyệt đẹp, gió biển thổi tới, hải âu bay lượn từng đàn trên bầu trời trong xanh kia, bãi cát vàng ong ánh, sóng biễ vỗ về vào bờ cát, làm cho tâm tình người ta thả lỏng, lâm vào thở dài. “ Oa! Thật khá ác!” Viện Viện nhìn bầu trời trong xanh trên không, và mặt biển mênh mông rộng lớn cảm thán thốt lên. “Ôi, đã lâu không tắm biển, chúng ta đi qua đi!” Nói xong Hồng Thiên Thiên liền hướng về phía biển chạy ào xuống,” Ai xuống sau trưa nay sẽ mời cơm nha!” Chỉ thấy một đám người liền như thế thẳng đến bờ cát. Các anh sinh viên lớp trên liền cởi áo, nhảy xuống biển, một số còn lại ở trên bãi biển chơi bóng chuyền. Còn có một số anh nam sinh thích đùa, chạy lên chạy xuống ngụp lặn trong biển. Dạ Thủy Linh đương nhiên cũng không ngoại lệ xuống nước hòa mình cùng bạn bè chơi đùa, sớm đã quên việc đáng sợ vừa rồi. Bơi lội trong chốc lát “Bây giờ tuy là mùa hè, nhưng biển thật lạnh nha!” Viện Viện nói xong da gà da vịt đều nổi cả lên. “ Đúng a! Hay là chúng ta lên bờ cùng nhau đánh bóng chuyền với anh lớp trên đi, chờ trưa nắng sẽ xuống tắm tiếp.” Hồng Thiên Thiên cũng đưa ra ý kiến tán thành“ Các bạn lên trước đánh đi! Mình còn muốn ngồi đây một chút, lát sẽ lên.” Dạ Thủy Linh ngồi ở một cái phao đong đưa chân nói. “Vậy được rồi! Chúng ta đi đánh bóng chuyền trước a!” Nói xong, hai vị bạn tốt liền bơi về hướng trên bờ . Ngồi ở trên phao, hưởng thụ sóng biển đong đưa,nàng thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ thiên nhiên tắm nắng, vài ngày tra tấn, làm cho nàng cuối cùng có thể thả lỏng một chút tâm tình, lần này đến bờ biển thật sự là quyết định đúng. Gió hiu hiu làm nàng cảm thấy buồn ngủ, bỗng nhiên một lực lượng mạnh mẽ kéo mạnh chân nàng xuống nước. Chỉ nghe “ bùm “ một tiếng, mắt cá chân Dạ Thủy Linh không biết bị một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ lôi thẳng xuống đáy biển , nàng vốn tưởng rằng có người đang đùa chơi trò dọa nàng, nên kéo chân nàng , nhưng mở to mắt nhìn xuống hoàn toàn không thấy gì. Nàng kinh hoảng liều mạng giãy dụa, hai tay hai chân quơ quào muốn trồi lên trên mặt biển, nhưng thân thể nàng không cách nào chống chọi lại với sức mạnh kia, nên càng ngày nàng càng bị kéo sâu xuống. Càng ngày càng không thể hô hấp, nước biển đã chui vào trong miệng, mũi nàng, trong lúc nàng sắp mất dần ý thức, chiếc vòng bằng bạch ngọc nàng đang đeo ở trước ngực lão nhân đưa nàng phóng ra một đạo bạch quang liệt , vây quanh nàng.Ở bên trong vùng ánh sáng chói lòa đó , nàng cảm giác được cũng không còn thống khổ nữa, một đạo thanh âm nữ tử chậm rãi truyền đến. “Ban ngày lên núi vọng phong hỏa,hoàng hôn ẩm mã bàng giao hà;Người đi đường xoong bão cát ám,công chúa tỳ bà ai oán nhiều. Dã vân vạn dặm vô thành quách,vũ tuyết đều ngay cả đại mạc. Hồ nhạn gào thét hàng Dạ phi,hồ nhi nước mắt song song lạc. Nghe thấy nói ngọc môn do bị che,ứng đem tánh mạng trục Khinh Xa. Hàng năm chiến cốt mai hoang ngoại,không gặp cây nho nhập Hán gia. “Nàng kia dễ nghe tiếng nói,ca tụng trứ duyên dáng giai điệu. “ Ai? Là ai đang ca hát!?” Nhưng lại hát một đoạn thơ cổ......