Chân Tình Ngàn Năm
Chương 27
“Ta cũng sẽ không chạy trốn, có hai thị vệ thân thủ tốt như các ngươi vậy , ta còn có cơ hội chạy sao? Các ngươi trước hết đi xuống đi! n?” Dạ Thủy Linh ý định tiếp tục thuyết phục các nàng.
“ Dạ phi nương nương cũng đừng làm khó xử Hắc Sát, Bạch Sát , tại hạ cũng là phụng mệnh làm việc a! Nếu không, nương nương hãy đến gặp Vương thượng! Chỉ cần Vương thượng ra lệnh một tiếng, Hắc Sát, Bạch Sát sẽ không theo nương nương .” Một trong hai thị vệ mặc áo đen nói.
Mắt thấy không thể thuyết phục các nàng, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Nếu các ngươi không buồn chán, thì tùy các ngươi vậy.”
“ Tạ, nương nương thông cảm.” Hắc Sát, Bạch Sát hơi nghiêng người, chắp tay kiếm hành lễ.
Dạ Thủy Linh cũng không nhìn về phía các nàng nữa, liền lẳng lặng như thế ngồi một hồi lâu.
Ngẩng đầu nhìn lên, trời xanh mây trắng, hoa mai nở rộ, thu hết vào đáy mắt,” Không biết mọi người lúc này như thế nào......” Nàng thật sự nhớ ba ba và mẹ của nàng! Còn có các bạn thân của nàng.
Cảm xúc nhớ nhung làm rối rắm lòng của nàng, nước mắt chậm rãi , lặng lẽ , vòng quanh nơi hốc mắt.
Trong lúc sầu não tùy tiện ngâm một câu thơ của thi sĩ Bạch Cư Dị“ Hoa phi hoa, vụ phi vụ, nửa đêm đến, bình minh đi......”
Đúng lúc này, câu tiếp theo được một giọng nam lạ tiếp nhận.
“ Đến như mộng xuân không bao lâu, đi giống như hướng vân vô mịch chỗ.” Nam nhân không biết khi nào, đã xuất hiện ở trước mặt của nàng , hai tay giao nắm ở sau lưng, đã thốt lên nửa câu tiếp theo kia.
Giống như đang nhìn thấy món ngon ở trước mắt, không e dè nhìn chằm chằm vào Dạ Thủy Linh .
Đẹp quá a! Tựa như thiên nữ hạ phàm, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ nhân xinh đẹp như thế , dáng người tinh tế nhỏ nhắn, tỉ lệ hoàn mỹ , xao động lòng ngừoi, hoàn toàn không giống như thân thể nữ tử phương Bắc .
Trong lòng nam nhân tán thưởng, từ bên ngoài hoa viên, trong lúc vô tình nhìn thấy người nữ tử này , hắn đã bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn thật sâu , không khéo nghe thấy nàng đang ngâm thơ, vội vã tiến lên.
Thình lình xuất hiện một người xa lạ, làm cho Dạ Thủy Linh cùng Hắc Sát, Bạch Sát đều hốt hoảng.
Gặp nam nhân cất bước hướng Dạ phi nương nương đi đến, chỉ còn khoảng cách hai bước ngắn ngủn,Bạch Sát tay nắm chặt kiếm lập tức tiến lên ngăn cản, Hắc Sát còn lại là cảnh giác bảo vệ ở trước người của nương nương.
“Đứng lại! Không cho phép đến gần, nếu không Tu La Bạch Sát này không khách khí .” Bạch Sát bảo vệ chủ rút phối kiếm trong tay ra .
“Tránh ra! Đừng chắn đường bổn Vương .” Nam nhân lớn tiếng quát.
Được một tay Xích Lung Vương huấn luyện ra Bạch Sát làm sao có khả năng bị hù dọa như vậy, đương nhiên không chịu thoái nhượng, híp mắt lại , cẩn thận đánh giá nam nhân trước mắt .
Dáng người cường tráng, trên đầu và trang sức tuy thực sự rất hoa lệ, nhưng trang phục kỳ dị, chỉ nhìn thôi có thể nhìn thấy thủ công tinh xảo chế tác từ tơ lụa quý cũng chỉ vàng….
Cùng lúc, sắc mặt của Hắc Sát cùng Bạch Sát lộ vẻ kinh hoảng, người này không phải là người của Xích Lung quốc ......
“ Ngươi thực sự là ai?” Hắc Sát phản ứng đầu tiên , toàn thân căng thẳng.
Cư nhiên có ngoại nhân có thể dễ dàng vào thành như thế , bây giờ còn to gan lớn mật xâm nhập hoa viên hoàng cung .
Mà hoàn toàn không bị một người thị vệ nào phát hiện? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hay là võ công người này quá mạnh mẽ, hoàn toàn không bị bọn thị vệ phát hiện ?
Cũng mặc kệ Hắc Sát theo dõi sát sao như thế nào, bằng kinh nghiệm nhiều năm của nàng ,nam nhân trước mắt này hoàn toàn không giống như người có võ công.
“Hừ! Chỉ bằng hai người các ngươi nghĩ có thể ngăn cản bổn Vương? To gan lớn mật, nhìn thấy bổn Vương còn không quỳ xuống?” Nam nhân bị các nàng kích thích không còn kiên nhẫn hét lớn.
“ Vương? Vương chúng ta chỉ có một, đó chính là Xích Lung Vương.” Bạch Sát không chút do dự trả lời.
Nghe nói lời ấy, trên mặt nam nhân lập tức xuất hiện thần sắc khinh thường .
Hắc Sát chăm chú nhìn nam nhân cách trước mắt không xa , trong đầu suy tư hắn xưng chính mình là Vương? Đương kim có thể xưng Vương chỉ có ba người.
Thứ nhất chính là Vương thượng Xích Lung quốc xưng bá phương Bắc của các nàng , thứ hai chính là Đường triều ở phương Nam, nhưng mà người nam nhân này nhìn như thế nào cũng không giống a!
Hơn nữa bọn họ đều xưng là “Trẫm” cho nên cũng không thể là thứ hai.
“ Khoan đã! Bạch Sát.” Nói như thế , vậy chỉ còn lại có thứ ba , vị ở Cách Tang quốc phương Tây , hắn là người đó.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
21 chương
75 chương
77 chương
79 chương
1 chương
59 chương