Tiểu Bạch Vũ như cười như không nhìn hắn, hỏi: - Như vậy Hỏa Loan nhất tộc Diễm Cửu Tiêu thì sao? Lục Bình nhún vai một cái, đáp: - Vãn bối cho tới bây giờ không nói qua Diễm Cửu Tiêu bỏ mạng trong tay vãn bối. Tất cả mọi người đều cười khẽ một trận. Lục Bình thật ra đã đang thay đổi thừa nhận Diêm Cửu Tiểu đúng là bị hắn giết chết. Chẳng qua trong tiếng cười của mọi người ít nhiều đều mang một tia khác thường. Mà loại khác thường này rõ ràng cho thấy một loại tâm tình phức tạp, hoặc là than thở, hoặc là khâm phục, hoặc là kiêng kỵ, hoặc là chán ghét,... phàm là những loại như thế này đều xen lẫn cả với nhau. Phùng Lục lúc này mở miệng hỏi: - Nghe nói người cùng người của Tử Dương cung lục kiếm từng có giao tình? Lục Bình đối với điểm này cũng không phủ nhận: - Đúng vậy, Tử Dương cung Tạ Thiên Dương cùng với tại hạ có thể nói dị xưng huynh đệ. Ngoài ra Tô Cẩm người thứ ba trong lục kiểm cũng cùng tại hạ giao tình không cạn! - Oa dát dát dát.. Viên Phá Không nhất thời quái khiếu nói: - Đây có ý tử rồi, nghe nói người còn được hai phái đồng thời mời, Sự tình có mặt mũi như vậy chính là tu luyện giới giống như chúng ta những lão yêu quái này cũng không mò được. Tiểu tử ngươi đến lúc đó gặp nạn rồi! Khi đó Dương Thọ Xương cười gian xảo nói: - Phải nha, ngươi nói nếu lão Tiêu đến lúc đó thu lại không được kiếm. Tô Cẩm, Tạ Thiên Dương gì đó lập tức phải chết, người sẽ không xuất thủ sao, có muốn xuất thủ hay không? Lục Bình nhìn chằm chằm Dương Thọ Xương liếc mắt nhìn, đột nhiên cười vui vẻ, đáp: - Nếu Tiêu tiền bối bị Tử Dương cung lục kiếm khốn trụ nguy cơ sớm chiều, nói không chừng tại hạ cũng xuất thủ tương trợ! Viên Phá Không cùng Dương Thọ Xương hai người cười quái dị sẽ ngưng. Viên Phá Không nhìn Lục Bình một chút, có kỳ quái nhìn nhìn Tiểu Bạch Vũ, sau đó nghiêm túc hướng về Lục Bình hỏi: - Lão Tiêu sẽ bại sao? Dương Thọ Xương cũng hỏi: - Sẽ sao? Lục Bình ngồi ngay ngắn, đối với hai người hoàn toàn không để ý tới nữa. Tiểu Bạch Vũ lại nở nụ cười. Phùng Lục một bên nghiêm túc nhìn Lục Bình một cái, nói: - Ngươi rất khá! Thất Phiến lão tổ lúc này cất giọng: - Được rồi, được rồi! Mọi người tất cả giải tán đi, trở về mỗi người chuẩn bị sẵn sàng, đợi đến sau khi Hà Tây đấu kiếm, chính là lúc Cửu Huyền lâu gặp nạn! Ba ngày trôi qua, mọi người trước sau rời Cửu Huyền sơn, mỗi người làm chuẩn bị cuối cùng. Trong Đạo Thiên động phủ bỏ hoang chỉ còn lại có Tiểu Bạch Vũ, Thất Phiến lão tổ, Mãn Nguyệt lão tổ cùng với Lục Bình bốn người. Mãn Nguyệt lão tổ cười cười, nói: - Trong lòng có rất nhiều nghi vấn chứ gì, bây giờ có thể hỏi rồi! Lục Bình gật đầu một cái nghiêm mặt hỏi: - Lần này sao người của Vũ Văn thế gia không tham dự? Ba vị lão tổ tất cả đều ngạc nhiên. Hồi lâu Thất Phiến lão tổ mới cười khổ đáp: - Không ngờ ngươi lại đưa ra một vấn đề như vậy. Làm sao người biết chúng ta đã từng tính toán muốn hợp tác cùng Vũ Văn thế gia? Thất Phiến lão tổ kinh ngạc nhìn Lục Bình, hỏi: - Sao ngươi biết được chúng ta đã từng cố gắng hợp tác cùng Vũ Văn thế gia? Lục Bình trầm mặc không đáp. Tiểu Bạch Vũ cũng nghiêm mặt nói: - Xem ra thứ ngươi biết phải nhiều hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta. Lục Bình trầm mặc như trước. Ba vị Thuần Dương giữa ánh mắt trao đổi với nhau, cuối cùng vẫn Mãn Nguyệt lão tổ mở miệng nói: - Chúng ta không tín nhiệm Vũ Văn thế gia. Lục Bình rốt cục mở miệng hỏi: - Tại sao? Trong thần sắc của Tiểu Bạch Vũ mang một tia nghiền ngẫm, đáp: - Bọn họ quá vĩ đại rồi, người vĩ đại không phải trường thịnh không suy như vậy. Huống chi bọn họ chỉ là một gia tộc, căn bản không thể nào giống như lục đại thánh địa quảng nạp thiên hạ anh tài kiểm thu tinh súc như vậy, chỉ dựa vào gia tộc huyết mạch truyền thừa, làm sao có thể có truyền thừa cùng lục đại thánh địa tịnh giá tề khu. - Cũng bởi vì đó thôi sao? Lục Bình có chút bất mãn nói: - Sự bất chánh đó nói rõ bọn họ lòng mang chính nghĩa, thành ra tu luyện giới tính ngưỡng. Vũ Văn thế gia làm Bằng đạo nhân đích truyền huyết duệ, trong gia tộc có kỳ trân dị bảo truyền thừa gì tới khai thiên có thể duy trì gia tộc truyền thừa cũng không phải chuyện gì quá mức hết ý. Thất Phiến lão tổ lúc này lại cực kỳ nói thật: - Một lòng mang chánh nghĩa, thời khắc nguyện ý bởi vì chống cự ma la tai ương mà gia tộc hiến thân là không thể không trường thịnh không suy. Ma la tai ương ngàn năm một lần chẳng những không khiến cho Vũ Văn thế gia hăng hái không để ý thân gặp diệt đính tai ương, ngược lại thủy chung duy trì ổn định phồn vinh dị hồ tầm thường, đây chẳng lẽ không kỳ quái sao? Tiểu Bạch Vũ cũng nói: - Chúng ta không bắn lấy tâm tự xấu nhất đi nghiên cứu Vũ Văn thế gia. Một người bởi vì mục tiêu cao quý mà hiến thân chúng ta sẽ không hoài nghi. Nhưng một gia tộc có thể làm được tới như vậy thì không thể không khiến cho chúng ta hoài nghi còn có những mục đích khác hay không? Huống chi gia tộc này từ khai thiên đến bây giờ vì tu luyện giới hiện thân mấy vạn năm, nếu nói sau lưng bọn họ có mục đích gì không thể báo cho người, Tiểu mô là người thứ nhất tán thành. - Sau lưng của Vũ Văn thế gia có lề có vĩ lực chống đỡ mà chúng ta không biết. Nhưng chúng ta không hy vọng cùng một loại lực lượng không biết lại lịch mà dễ dàng hợp tác như vậy. Lục Bình có chút kinh ngạc hỏi: - Nói như vậy các ngài từ đầu tới đuôi chẳng qua là suy đoán, chẳng qua chỉ dựa vào trực giác thôi sao? - Trực giác đã đủ rồi! Tiểu Bạch Vũ nghiêm mặt nói: - Chuyện mà chúng ta tính toán đều có thể khiến tông môn lâm vào diệt đỉnh tai ương, nhưng phàm có chút xíu hoài nghi thà từ bỏ nhà cường viện này. Thất Phiến lão tổ trầm giọng nói: - Thật ra thì cũng không phải tất cả đều là trực giác. Tinh thần của Lục Bình chấn động cả lên, hỏi: - Nói vậy là sao? Thất Phiến lão tổ trầm ngâm chốc lát, dường như đang lục tìm một ít ký ức rất xưa, đáp: - Lão phu sống lâu một chút, đã từng biết hai lần ma la tai ương. Lần đầu tiên thời điểm ma la tai ương phát sinh, lão phu cũng bất quá là một đệ tử đời thứ tự bốn phái, dung huyết kỳ tiểu tu. Lão phu nhớ lúc ấy sư tổ đã từng cảm thán qua một câu “Vũ Văn thế gia thật là mưa đúng lúc, phàm có ma la tại ương, bọn họ luôn chạy tới trước tiên”. - Hắc hắc, lão phu lúc ấy còn tấm bé ngu ngốc, nhưng cũng nhiệt huyết mênh mông, đối với Vũ Văn thế gia cấp công hảo nghĩa cũng rất nhiều kính nể. Nhưng thời gian ngàn năm đủ lão phu thấy nhiều, nghĩ cũng nhiều. Vũ Văn thế gia tựa hồ luôn có thể chạy tới nơi phát sinh trước tiên sau khi ma la tai ương bộc phát, hơn nữa người chạy tới tất nhiên không nhiều lắm. Mặc dù đối với với ma la luôn có chiến tích xuất sắc, trên thực tế chỉ dựa vào những người đó lại căn bản không thể nào điều khiển được cục diện cho ma la tứ ngược. Các nhà tông môn liên hiệp bên trong khu vực ma la tai ương bộc phát mới là người chân chính ngăn cản ma la đại quân chủ lực. Mãn Nguyệt lão tổ lúc này dường như cũng bị Thất Phiến lão tổ dẫn dắt nghĩ tới điều gì, nói: - Thất Phiến đạo huynh vừa nói như thế cũng làm lão thân cũng nhớ tới một ít. Vũ Văn thể gia sau khi ma la tai ương bộc phát luôn đem con em gia tộc trải rộng thiên hạ, tựa hồ mỗi một chỗ đất ma la bộc phát đều do Vũ Văn thế gia con em ra mặt chống cự. Nhưng trên thực tế lấy thân phận đệ nhất thiên hạ gia tộc của Vũ Văn thế gia, bọn họ hoàn toàn có thể nghiệm tập hợp con em gia tộc tạo thành hợp lực, tiểu nhị một chỗ chống đỡ ma la tai ương bộc phát. Nhưng bọn họ tại sao phải phân tán lực lượng của gia tộc, đem con em trải rộng các nơi ở tu luyện giới?&