Tam Thần lão tổ sớm đã quen với tính khí kỳ cục của hai ở vị yêu tộc Thuần Dương này, vẫn kiên nhẫn đáp: - Dương đạo hữu tuy không tu trận pháp thuật, nhưng Khổng Tước vương tộc bí truyền thần thông cũng có chỗ vô cùng hữu dụng đối với phá trận. Thất Phiến đạo hữu bảy thanh linh phiến dù không cùng với Ngũ Hành Linh Quang Phiến, nhưng Bằng, Loan hai loại huyết mạch vốn có rất nhiều chỗ giống. Do đó thỉnh thoảng kính xin Dương đạo hữu cùng Thất Phiến đạo hữu giúp ta phát động Huyền Thiên phá không đại trận. Thất Phiến lão tổ gật đầu nói: - Đương nhiên như vậy! Tất cả mọi người lấy ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Dương Thọ Xương, vị Khổng Tước vương đệ nhất thời hấp tấp, nói: - Nhìn ta làm gì, lão Dương ta chưa nói không đáp ứng! Tam Thần lão tổ cười cười, nói: - Dương đạo hữu cao nghĩa! Dương Thọ Xương hừ hừ một tiếng, thấp giọng mắng: - Cao nghĩa cái rắm! Cổ Duyệt lão tổ lúc này nói: - Chỗ của lão phu cũng cần Lâm đ*o hữu tương trợ. Lâm đ*o hữu ấm luật thần thông có thể giúp lão phu lấy địa mạch ảnh hưởng đến linh mạch của Cửu Huyền lâu. Mặc dù làm như thế cực kỳ khó khăn, hơn nữa thành phần vận khí không hề nhỏ, nhưng nếu thật đúng có thể thành, cùng Lục tiểu hữu tạo thành hợp lực trong Thanh Minh giang, đám người Tam Thần đạo hữu có lẽ sẽ càng dễ dàng một chút. - Như thế tốt lắm! Tam Thần lão tổ thở dài một cái, nói: - Đáng tiếc lão phu ở Không Minh hải tha đà mấy chục năm, thủy chung không tìm được Không Minh chi tinh năm đó Không Minh phải lưu lại. Nếu không lão phu càng nắm chắc đầy đủ hơn với lần này phá vỡ Cửu Huyền lâu đại trận! Trong lòng Lục Bình chợt động, nhưng trên mặt hắn vẫn không thể hiện gì chẳng qua ánh mắt hơi thấp xuống dưới, tựa hồ đang suy tư điều gì. Nhiệm vụ của mọi người tựa hồ cũng đã được phân chia hoàn thành. Tuy nhiên còn có Mãn Nguyệt lão tổ, Thạch Hoa lão tổ cùng Phùng Lục ba vị Thuần Dương không có gì làm. Phùng Lục nói: - Như vậy Phùng mõ là người thứ nhất tiến vào! Thạch Hoa lão tổ cũng cười nói: - Như vậy lão phu chính là người thứ hai rồi! Tiêu Bạch Vũ lại lắc đầu nói: - Thạch Hoa đạo hữu không cần vội vã như vậy, chân chính khó khăn là ở tiểu thiên thế giới của Cửu Huyền lâu. Khi đó mới là thời điểm cánh cửa không gian của Thạch Hoa đạo hữu cùng Mãn Nguyệt tiền bối đại phóng tia sáng kỳ dị. Trước đó chính là Phùng huynh, Tiêu mỗ, Thất Phiến huynh cùng Viện huynh bốn người trước hết đánh giết đi vào,... Thạch Hoa lão tổ biết được thật ra bởi vì thực lực của mình so với bốn người bọn họ có chênh lệch không nhỏ, nhưng lý do của Tiểu Bạch Vũ nói đầy đủ. Ông ta chưởng không không gian bí thuật truyền thừa đích xác có trợ lực tuyệt đại đối với mọi người lần này mưu đồ, quan hệ một khắc thành bại cuối cùng của mọi người, trước lúc này đích xác là không cho có gì sai sót. Vì vậy đối với sự giải thích thể diện của Tiểu Bạch Vũ liền sảng khoái đáp ứng. Dương Thọ Xương vừa nghe nhất thời không chịu, hỏi: - Ta đây, còn ta đây thì sao? Thất Phiến lão tổ liếc hắn một cái, đáp: - Ngươi nhất định phải đối mặt Thất Vũ Phiến có thể xuất hiện? Dương Thọ Xương há miệng, nhất thời yên lặng. Một bên Viên Phá Không thấy vậy nhất thời không tim không phổi nở nụ cười quái dị. Sau đó mọi người thương thảo một ít những chuyện khác cùng với các biện pháp ứng cấp. Lục Bình tuy rằng cũng tham dự vào, nhưng nhưng chưa hề nói bao nhiêu, chẳng qua là thập lậu bổ thiếu thôi. Những chuyện này dù không khó khăn, nhưng cực kỳ nhiều hạn chế, cũng có thể thấy những người này suy nghĩ đã chu đáo, trù mưu cũng nghiêm cẩn. Trên mặt này Lục Bình cảm nhận rõ ràng được mình chênh lệch với những nhân vật lâu năm thành tinh này. Mọi người lần nữa tụ tập hết ba ngày, căn bản suy nghĩ hoàn bị đối với chuyện tính toán lần này. Lục Bình cũng đem toàn bộ kế hoạch hoàn chỉnh khác trong đầu. Sau khi chuyện mưu đồ xong, Dương Thọ Xương lúc này hỏi tới chuyện đấu kiếm của Tiểu Bạch Vũ cùng Tứ Dương cung, hỏi: - Cái chuyện đấu kiếm khốn kiếp này bộ thật sự phải tiến hành sao? Ta thấy thế nào đều không giống như đấu kiếm, giống như là đấu khí. Tử Dương cũng sợ không phải có âm mưu gì. Lão Tiêu người nghĩ như thế nào? Tiểu Bạch Vũ cười cười không thèm để ý chút nào, đáp: - Chính là đấu khí thì đã sao, dù sao bất quá là cùng mấy hậu bối tiểu tử chơi đùa thôi. Tử Dương cung hận ta tận xương. Liệt Thiên Kiếm phái ta làm sao thường cùng Tử Dương cũng không huyết hải thâm cừu. Thất Phiến lão tổ nhìn Lục Bình, nói: - Năm đó Lữ Thái Thanh làm sao không phải là đang cùng người chơi đùa! Tiểu Bạch Vũ cười nói: - Ta cũng không ngu đến không hoàn thủ. Nếu mấy hậu bối thật đúng là muốn liều mạng, Tiêu mỗ cũng không ngại chém chết vài người, muốn Tử Dương cung đau lòng một phen. Mãn Nguyệt lão tổ lúc này cũng nói: - Ngươi chớ khinh thường. Tử Dương cung bồi dưỡng sáu đích truyền tu sĩ đó không giống bình thường. Hơn nữa lão thân luôn cảm thấy Tử Dương cung tất nhiên còn có hậu thủ gì an bài trên người sáu đích truyền tu sĩ đó. Người nên cẩn thận, chớ có âm cậu lật thuyền! Tam Thần lão tổ phảng phất nghĩ tới điều gì hỏi: - Chẳng lẽ Tử Dương cung tổ sư năm đó lưu lại khai thiên kiếm khí của Giao đạo nhân khai thiên sao? Tiêu Bạch Vũ suy nghĩ một chút gật đầu một cái, đáp: - Đây cũng có thể! Tử Dương cung truyền thừa đến nay, tuy sớm có lời đồn đãi nói Tử Dương cung bảo tồn có khai thiên kiếm khí, nhưng người của Tử Dương cung lịch đại kinh sắc tuyệt diễm bối xuất, do không có người hoặc là thế lực có thể ép bọn họ hiển lộ khai thiên kiếm khí. Tu luyện giới lục đại thánh địa có thể làm được tới điểm này cũng chỉ có Tử Dương cung cùng Thủy Tinh cung “Hai cung” thôi. Nói trên điểm này, lục đại thánh địa lấy “Hai cung” vi tôn, cũng nói được. Viên Phá Không lớn giọng nói: - Nói như vậy lão Tiêu ngươi làm được chuyện tiền nhân chưa từng làm rồi! Bàn tay của Tiêu Bạch Vũ khai ích, một thanh tiểu kiếm ba tấc quanh quẩn treo trên bàn tay của ông ta, nói: - Khai thiên kiếm khí thì đã sao, thế gian này cũng không cận chỉ có Tử Dương cùng hắn có khai thiên kiếm khí. Thanh Liệt Thiên kiếm này của Tiêu mô cũng chưa chắc sẽ thua bọn hắn! Phùng Lục chăm chú nhìn chằm chằm tiểu kiếm trong tay Tiểu Bạch Vũ, hỏi: - Thuần Dương linh bảo, đã vượt qua lần lôi kiếp thứ ba rồi sao? Tiêu Bạch Vũ cười nói: - Mỗi lần nhớ tới Lữ Thái Thanh đó, Tiêu mỏ cũng âm thầm cảm thán. Như tu luyện giới hiện nay đời thứ ba tu sĩ chen chúc lên. Hạng người kinh tài tuyệt diêm còn phải thắng được bọn ta năm đó, nếu nói Tiêu mộ không có áp lực là không thể nào. Giống như Lục tiểu hữu, Tiêu mộ hiện tại cũng phí sức tâm tư muốn đem hắn kéo đến cùng trong một trận doanh. Tiêu mộ năm đó bất quá thủ xảo chém Lữ Thái Thanh. Hôm nay Lục tiểu hữu cũng chính diện đánh lui Thiên Ma. Nếu tương lai Lục tiểu hữu cũng bước vào Thuần Dương, chính là Tiêu mô mười có tám cũng phải cam bái hạ phong. Mãn Nguyệt lão tổ cười nói: - Ngươi có tâm tư trong lúc yên ổn tự lo khi có nguy cơ như vậy, xem ra cũng không cần chúng ta nói thêm gì. Mà Lục Bình cười khan nói: - Tiêu tiền bối quá khen rồi! Vãn bối có thể đánh lui Thiên Ma cũng lấy đúng dịp. - Vậy sao?