Chân Linh Cửu Biến
Chương 1524
Trên mặt biển không xa chỗ cửa vào Phong Bạo Dương khoảng cách tây bộ hải vực đột nhiên nổi lên một mảnh nước biển bị máu tươi nhuộm đỏ. Theo sát đó một người cả người đầy máu đột nhiên hiện ra đi lên từ trên mặt biển.
Lục Bình lay mạnh một cái trên mặt nước biển. Bất chấp nước biển mặn rót vào vết thương vẫn chảy máu đầy rẫy trên người mang đến đau đớn, thân niệm đã đi trước phát ra quét ngang chung quanh hải vực trong phạm vi một trăm năm mươi dặm. Cho đến lúc hắn phát hiện không ai núp ở phụ cận mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó từ trên người truyền tới đau đớn cũng khiến cho Lục Bình mắng mạnh một tiếng.
- Mẹ kiếp, khinh thường rồi, không ngờ không gian phong bạo trong Phong Bạo Dương sẽ sắc bén như thế. Không ngờ lại không nhìn các loại hộ thân pháp bảo thần thông, chỉ có thể dựa vào thân thể ngạnh kháng, suýt nữa âm câu lật thuyền!
Vừa nói Lục Bình treo cao lên từ trong nước biển, vết thương trên người bắt đầu ngọ nguậy khép lại. Huyết mạch tích chứa sinh cơ khổng lồ trong nháy mắt phải khiến cho vết thương kết miệng rồi sau đó rơi xuống. Thân thể thật mệt mỏi với các vết thương nhất thời khôi phục như lúc ban đầu.
Vết thương trên người Lục Bình nhìn bận tâm, thực ra đều một ít thương thế da thịt, cũng không thương tổn được gần cốt. Chỉ là cả người nhìn qua giống như một người máu hồ lô rất thảm hại.
Tiện tay thay đổi một bộ áo quần, Lục Bình nhìn bầy cá tụ tập mà đến trong một mảnh nước biển dưới chân đang tranh đoạt những thứ huyết dịch hòa với nước biển, không khỏi cười mắng:
- Tiện nghi cho các ngươi những lúc sinh này rồi.
Lấy tu vị thực lực hiện giờ của Lục Bình, trong huyết mạch của hắn hàm chứa sinh cơ cùng chân nguyên tinh khí khổng lồ. Sau khi những bầy cá đó ăn nuốt xong nước biển hàm chứa huyết dịch tất nhiên sẽ khai ích con đường tu luyện, trở thành yêu thú.
Lục Bình đưa tay lấy ra một cái chuông đồng vào khoảng nửa thước. Phía trên chuông đồng điêu khắc hình tượng chín con giao long trông rất sống động. Xa xa nhìn qua chín con giao long phảng phất như sống vậy có thể du động trên chuông đồng.
Lục Bình tiện tay gõ một cái chuông đồng trong tay, không vui nói:
- Người người này làm chuyện tốt, còn nói lấy phẩm chất của Cửu Long Chung hoàn toàn có thể chống đỡ không gian phong bạo trong Phong Bạo Dương, nhưng kết quả đây. Nếu không phải Lão Tử thân thể đủ mạnh mẽ, lần này bị ngươi hại rồi!
Chín con giao long trên chuông đồng nhất thời bắt đầu du động. Nhưng thời điểm chín con giao long du động luôn là một con cử động nữa, mà tám con khác chỉ là cẩm chế trên chuông đồng. Đợi đến khi một con du động đó không động đậy nữa, sẽ có một con khác bắt đầu du động, phảng phất tiếp lực vậy.
Thanh âm của hình rồng điêu khắc vang lên từ trong miệng của một con giao long trên chuông đồng:
- Tôi làm gì biết không gian phong bạo của Phong Bạo Dương sẽ không coi các loại hộ thân pháp bảo, trực tiếp tác dụng trên thân thể ngài? Trên thực tế ban đầu ngài đã tế lên bản thể của bản Long, cũng không ít không gian phong bạo tác dụng trên bản thể. Ngài xem ngài xem, căn bản không thương tổn được bản thể chút nào sao? Cửu Long Chung đúng là có thể chống đỡ không gian phong bạo, bản Long nói cũng không sai mà.
Lục Bình lười lý nó, ngẩng đầu nhìn một chút về phương hướng Đông Hải, Lục Bình hơi trầm ngâm, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, lập tức thân hóa độn quang đi về phía tây bắc hải vực chỗ Hàn Băng đảo.
Trong Băng cung chỗ của Chân Linh phái trên Hàn Băng đảo, người ngồi xếp bằng trước Thiên Tuyết lão tổ chính là Mai Thiên Cầm.
Thiên Tuyết lão tổ những năm gần đây sống một mình ở Hàn Băng đảo, tính tình càng lúc càng lãnh đạm. Bà ta nghe Mai Thiên Cầm từ đầu tới đuôi giảng thuật, trên mặt cũng không biến hóa chút nào, chẳng qua là bình tĩnh hỏi:
- Ngươi có nắm chắc chống đỡ được không?
Mai Thiên Cầm mở tay, cái linh và trong tay thoáng qua một đạo thất sắc, cười đáp:
- Không ngăn được, bất quá chỉ cần có thể kiên trì đến Lục sư điệt trở về mới có thể.
Trong Hàn Băng đảo, Thiên Vương lão tổ dân một vị tu sĩ đi vào Băng cung, hướng Thiên Tuyết lão tổ cùng với Mai Thiên Cầm nói:
- Sư thúc, sư tỷ, đã bố trí xong! Ai, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Thiên Tuyết lão tổ hừ lạnh nói:
- Nhà môn phái nào không xuất hiện mấy tên đệ tử xấu xa, huống chi đến hiện tại hắn chỉ sợ đã càng ngày càng lún sâu vào, thân bất do kỷ rồi. Hừ, muốn khai đao trên người lão thân, những năm này lão thân ở lại giữ Hàn Băng đảo, bộ thật cho là lão thân già cả rồi sao?
Mai Thiên Cầm thấy Thiên Tuyết lão tổ nổi giận, vội vàng hỏi:
- Đã đến giờ rồi, chớ có trừ bì lậu, đối phương nếu đúng thật lại tập, tất nhiên có đại tu sĩ áp trận. Đến lúc đó bọn ta chỉ có thể dựa vào trận pháp trì hoãn. Nếu không thể đợi đến Lục sư điệt chạy tới, trận chiến này bổn phải tất nhiên bị tổn thất trọng đại.
Chân Linh phái tu sĩ sau lưng Thiên Vương lão tổ khom người nói:
- Hồi bẩm sự bá, trận pháp trên đảo nếu không có đệ tử, chỉ dựa vào Huyền Chiêm sự..., chỉ dựa vào Huyền Chiêm đó thì không cách nào khai ích.
Mai Thiên Cầm gật đầu một cái, nói:
- Biết rồi, người đi đi, chớ có để cho Huyền Chiêm nổi lên lòng nghi ngờ, đến lúc đó để mắt người này!
Tu sĩ khom người thối lui. Thiên Xương lão tổ không nhịn được hỏi:
- Sự tỷ, chưởng môn nơi đó có kế hoạch gì? Thiện Thuật sư huynh hắn...
- Viên gia bị rửa sạch thế đương nhiên. Những năm gần đây hành vi của Huyền Chiêm đã đến mức tăng tâm bệnh cuồng. Viên gia cũng không thiếu người tham dự trong đó. Lần này để cho Thiên Thuật sư huynh theo bảo thuyền rời đi muốn hắn cách xa chốn thị phi này. Dù sao Viên gia là nơi hắn ra đời, Viên gia trong bốn phái thuộc hạ thế lực có thể có uy thế hôm nay, cùng sự ủng hộ sau lưng hắn cũng không phân ra. Lần này chưởng môn cho hắn cơ hội phiết thanh mình đã nhìn trên mặt mũi nhiều năm đồng môn. Nếu không, người cho rằng Lục sự điệt có thể bỏ qua cho hắn sao?
Thiên Vương lão tổ nuốt nước miếng một cái, thần sắc có chút chần chờ thấp giọng hỏi:
- Thiên Thuật sư huynh hắn có thể hay không...
Mai Thiên Cầm liếc hắn một cái, tựa hồ hiểu tâm tư của õ hắn, vì vậy như định chém sắt nói:.
- Yên tâm, Thiện Thuật sư huynh chung quy không liên quan chuyện này!
Thiên Vương lão tổ yên lòng, nhưng hắn cũng biết, nếu nói “không liên quan chuyện này” bất quá là tỏ rõ cơ hội tâm tích thôi. Đám người Huyện Chiêm chung quy là bọn xấu xa nhỏ nhen mà thôi, mặc dù ăn cơm nhà rồi đi lạy người ngoài, chung quy cũng không thành được đại khí.
Ân oán giữa Lục Thiên Bình cùng Viên gia trực tiếp đưa đến hắn cùng với Thiên Thuật lão tổ bất hòa. Lục Thiên Bình hôm nay như mặt trời ban trưa nhưng chưa hề làm khó dễ Viên gia, lưu lại chờ cho tới nay làm sao không phải chu toàn đại cục đồng thời cũng khiến mọi người làm ra lựa chọn. Thiện Thuật cũng tốt, Thiên Vương cũng được, thậm chí Thiên Tuyết lão tổ sống một mình ở Hàn Băng đảo, trước mặt tông môn đại nghĩa đều không thể không đứng bên phía Lục Thiên Bình.
Lúc này thanh âm của Mai Thiên Cầm lần nữa truyền tới
- Thiên Vương sư đệ, sau chuyện lần này, chuyện của Viện gia giao cho ngươi!
Thiên Vương lão tổ một kích linh, kinh ngạc nhìn về Mai Thiên Cầm, lại thấy bà ta cũng đang mặt mũi nghiêm túc nhìn mình. Thiên Vương lão tổ trong lòng bất đắc dĩ, chỉ đành phải thở dài nói:
- Lục sư điệt cùng chưởng môn quả nhiên hảo thủ đoạn!
Thiên Tuyết lão tổ sắc mặt trầm xuống, mắng:
- Ngươi nếu có một nửa khôn khéo trong ngày thường, cũng không rơi vào tình cảnh này, chuyện tông môn không gắp tư tình, ngươi có từng làm được không? Hôm nay Thiên Thuật đại nghĩa diệt thân, còn dư lại nhìn người đó.
Cùng lúc đó, chỗ Chân Linh phải thu hộ đại trận trận bán ở Hàn Băng đảo, Viện Chiêm bất chấp thu liễm vẻ lo lắng trên mặt, nghênh hướng đi về phía Huyền Tượng, hỏi:
- Sư huynh, sao rồi? Huyền Tượng thần sắc bình tĩnh, đáp:
- Yên tâm, hết thảy đều nằm trong bàn tay.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
614 chương
3399 chương