Chân Linh Cửu Biến
Chương 1523
Tử Dương cung lục đại đích truyền liên thủ khiêu chiến Tiểu Bạch Vũ!
Tất cả mọi người kinh ngạc với tin tức Lục Bình nói ra, cuối cùng vẫn là Khương Thiên Lâm hỏi:
- Lục sư điệt người cùng Tử Dương cung, Liệt Thiên Kiếm phái song phương đều có tiếp xúc. Người thấy trận chiến này thế nào?
Lục Bình cau mày, đáp:
- Tiểu Bạch Vũ tu vi cao tuyệt kiếm thuật thông thiên. Tử Dương cung lục đại đích truyền mặc dù chiếm ưu thế nhân số, nhưng tu vi hiển nhiên không thể so sánh cùng Thuần Dương. Mấu chốt của trận chiến này chỉ sợ cũng trong Tử Dương cung lục đại đích truyền có ít nhiều người có thể tiến cấp pháp tướng hậu kỳ.
Thiên Thành lão tổ vội vàng hỏi:
- Vậy ngươi nói một chút xem, đoán chừng có mấy người có thể độ qua lối kiếp lần thứ hai?
Lục Bình cười khổ đáp:
- Điều này đệ tử làm sao biết. Tuy nhiên lúc đầu trong Cửu Huyền lâu đại chiến, đích truyền tu sĩ Phiền Minh Kiệt xếp hàng thứ hai đã là pháp tướng trung kỳ điên phong, sau khi đi ra từ đạo đàn thế giới, xem ra Phiền Minh Kiệt tiến cấp pháp tướng hậu kỳ sẽ không vấn đề gì. Tô Cẩm xếp hàng thứ ba có tu vi kém một chút, cho dù trải qua đạo đàn thế giới tẩy luyện, hôm nay muốn độ qua lối kiếp lần thứ hai cũng không phải trong thời gian ngắn có thể thành công, tuy nhiên Tạ Thiên Dương xếp hàng thứ sáu ngược lại có khả năng cực lớn đã vượt qua lối kiếp lần thứ hai tiến cấp pháp tướng hậu kỳ.
Thiên Thành lão tổ “à” xong một tiếng, nói:
- Phiền Minh Kiệt gì đó đều có thể tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, xem ra Tử Dương cung xếp hàng thứ nhất đích truyền thành tựu đại tu sĩ cũng không nói ở đây rồi. Nói như thế, lục đại đích truyền có ít nhất ba vị pháp tướng hậu kỳ tu sĩ. Sáu người đó có thể thoát dĩnh nhi xuất từ trong Tử Dương cung đồng đại tu sĩ, hiển nhiên đều là giáo giáo giả trong lớp đồng cấp tu sĩ. Nếu Tử Dương cung lại cung cấp cho bọn họ kỳ trân dị bảo gì thích hợp, tựa hồ cũng có nắm chắc đánh một trận cùng Tiểu Bạch Vũ đó.
Qua mấy ngày Lưu Thiên Viễn một mực hiệp trợ Khương Thiên Lâm chưởng không bảo thuyền từ bên ngoài khoang thuyền của bảo thuyền truyền tới tin tức, bảo thuyền đã tới lằn ranh của Bắc Hải, sắp tiến vào Phong Bạo Dương rồi.
Tất cả mọi người trong khoang thuyền đứng dậy rời đi, Lục Bình hơi hơi nhắm mắt lại. Thần niệm khổng lồ mượn trận pháp cấm chế trên bảo thuyền gia trì trong nháy mắt cuốn ùa phạm vi diện tích hai trăm dặm của bảo thuyền. Lúc này hắn mới khai ích nhẹ giọng cười một tiếng, nói:
- Xem ra một ít tên xấu xa bỉ ổi không chịu từ bỏ dã tâm, nhất định phải nhìn bảo thuyền tiến vào Phong Bạo Dương mới rời đi.
Đám người Khương Thiên Lâm dường như cũng không nghĩ khác, ngược lại Thiên Thuật lão tổ hỏi một câu:
- Có thể xác định sao?
Lục Bình cười lạnh đáp:
- Kiên quyết không sai rồi, đối phương một đường theo đuôi sau bảo thuyền, cũng không nghĩ tới thần niệm của ta mượn bảo thuyền gia trì có thể bao trùm phạm vi diện tích hai ba trăm dặm.
Thiện Thuật lão tổ thở phào nhẹ nhõm, ngược lại Khương Thiên Lâm có chút lo lắng hỏi:
- Bên trong Phong Bạo Dương ngươi có nắm chắc thoát thân không?
Lục Bình cười đáp:
- Sư bá hãy yên tâm, đệ tử dám nói lên cái kế hoạch này, trong lòng đương nhiên có nắm chắc. Đối phương nhất định không nghĩ tới đệ tử sẽ lấy thân thể ngang qua rời khỏi bảo thuyền trong Phong Bạo Dương.
Bình chướng màu xanh lục dựng đứng trên đại dương, xuyên thấu qua bình chướng dường như mơ hồ có thể nhìn thấy năng lượng khổng lồ phía sau chạy chồm phập phồng, phảng phất sóng nhỏ mãnh liệt. Nếu như cuồng phong rồng giận, nhưng cứ bởi vì sự tồn tại của bình chướng lại không chút tiếng vang từ phía sau truyền tới. Phía sau bình chướng màu xanh lục chính là Phong Bạo Dương ngăn cách Bắc Hải cùng Trung Thổ.
Nhưng vào lúc vừa nhìn một chỗ bình chướng màu xanh lục vô tận, rõ ràng xuất hiện một cái miệng rộng to lớn. Trên miệng rộng tràn đầy không gian ba động làm cho người kinh hải đảm chiến, tựa hồ tùy thời đều có thể đem hết thảy tiến vào miệng rộng quậy đến nát bấy, nhưng sau đó thôn phệ từng cái sạch sẽ.
Cái miệng rộng đó chính là cửa vào của Bắc Hải tiến vào Phong Bạo Dương. Cô cuồng phong tràn ngập phía sau cái miệng rộng đó không chỉ là nước biển chảy ngược, có thể đem người tôi cốt dương hội, còn có không gian mảnh vụn bể vụn tan tành làm người ta khó lòng phòng bị tùy thời muốn tánh mạng người ta.
Muốn xuyên qua Phong Bạo Dương, đầu tiên cần ngăn cản những thứ không gian ba động tùy ý ở đó sát thương, sau đó mới cân nhắc các loại nguy hiểm tồn tại trong Phong Bạo Dương. Mà bảo thuyền tồn tại, chính là lựa chọn tốt nhất chống đỡ những thứ nguy hiểm đó.
Hữu tâm nhân một đường đi theo, Chân Linh phải bảo thuyền trong tiếng nổ lớn của một mảnh thiên địa chấn động chậm rãi lái về phía cái miệng rộng của Phong Bạo Dương. Không gian chấn động liên tiếp vọt truyền tới như muốn xé nát thiên địa. Đợi đến phút chốc bảo thuyền cuối cùng tiến vào miệng rộng, cái miệng rộng to lớn truyền tới không gian ba động trong nháy mắt thở bình thường. Trên đường bảo thuyền đi tới lưu lại hết thảy dấu vết đều bị xóa sạch.
Trong hư không bên ngoài cái miệng rộng hơn trăm dặm, sau khi để bảo thuyền lái và Phong Bạo Dương không lâu, đầu tiên là mấy đạo ánh sáng dùng để truyền lại tin tức phá vỡ hư không mà đi. Theo sát đó mấy đạo độn quang xuất hiện từ trong hư không, rồi sau đó một đường đi về phương hướng đông bắc.
Trên một chỗ đảo hoang vu của Hàn Băng đảo gần Bắc Hải đông bắc hải vực, mấy đạo lưu quang mới vừa phá vỡ hư không liền bị người chưởng không.
- Sao rồi?
Một đạo thanh âm thật thấp vang lên.
- Đã vào Phong Bạo Dương, xem ra không sai.
- Bọn họ sẽ đi mà trở lại hay không?
Thanh âm lúc trước hỏi lần nữa.
- Tuyệt không thể, trừ phi Chân Linh phái lại đem bảo thuyền đi vòng vèo. Nếu không chính là đại tu sĩ cũng không cách nào chống đỡ không gian chi lực nghiền ép đối với thân thể trong Phong Bạo Dương.
Thanh âm đó dùng một chút, tựa hồ là vì tăng cường lòng tin của một người khác, rồi lại nói tiếp:
- Không gian vỡ vụn trong Phong Bạo Dương cũng không bị hộ thân bảo vật ảnh hưởng. Bọn nó sẽ trực tiếp tác dụng ở trên thân thể của tu sĩ. Vì vậy trừ phi có tu sĩ với thân thể cường hãn thật đúng là có thể so với đường linh pháp bảo thậm chí linh bảo. Nhưng thân thể cường hãn như vậy chính là Thuần Dương lão tổ vượt qua lần lối kiến thứ ba đều chưa chắc có bao nhiêu người có thể đạt tới.
- Vô Giới đạo hữu, những thứ này người từ đâu biết được?
- Điều này sao, Đông Cực đạo hữu không nên hỏi nhiều rồi, tóm lại Lục Thiên Bình đó cùng Khương Thiên Lâm tuyệt đối không thể nào từ trong Phong Bạo Dương thoát khỏi bảo thuyền mà sinh tồn.
- Chúng ta bây giờ động thủ chứ?
- Chờ thêm chút nữa! Hàn Băng đảo đề phòng sâm nghiệm, tuy nói lần này có nội ứng, nhưng nếu lộ hành tung chung quy không tốt. Đến lúc đó Thượng Hải tông chỉ sợ cũng phải bị rất nhiều khiển trách. Hơn nữa chúng ta phải chờ một chút tình huống của Hoàng Ly đảo cùng với Huyền Linh phái.
- Vấn đề của Hoàng Ly đảo xem ra không lớn. Những năm này Chân Linh phái càng lúc càng cường thế, không gian sinh tồn của Bắc Hải yêu tộc lần nữa bị đè ép, hôm nay trung lập hải vực hoàn toàn biến thành sản cho Bắc Hải tu sĩ săn giết yêu tu. Yêu tộc cơ hồ bị chận đến cửa nhà ở biển sâu yêu vực. Lần này chỉ sợ là cơ hội một lần phản kích cuối cùng của yêu tộc, lại có Đông Dật sư đệ âm thầm chỉ dẫn, tin tưởng bọn họ sẽ không bỏ qua.
- Xem ra cũng như thế, chẳng qua là không biết Đạo Thắng có thể nhân cơ hội mà động hay không?
- Đạo Thắng lão gian cự hoạt. Những năm này Thủy Tinh cung ở Đông Hải cùng với Trung Thổ khuếch trương khắp nơi bị đánh lén, lại có Bích Hải Linh Xà cầm đầu lôi kéo Đông Hải yêu tộc, ủng hộ với Huyền Linh phái cũng kém xa trước đó. Hơn nữa những năm này Huyền Linh phái hậu bối con em không phát triển đồng bộ liên tục, Đạo Thắng cơ hồ đã thành cây cột chống lưng duy nhất của Huyền Linh phái. Vì vậy nếu không mười phần nắm chắc hẳn sẽ không xuất thủ. Nhưng mà một lần này bọn ta cũng không tốt phải cầu người này, chỉ cần bọn ta lần này thanh thế đủ, xem ra Đạo Thắng hắn đến lúc đó tất nhiên không kềm chế được.&
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
614 chương
3399 chương