Vừa lúc đó, thấy một đạo độn quang lứa đô từ xa đến gần, tới trước đám người Diễm Cửu Tiêu, không đợi người giá ngự độn quang đi ra, thanh âm của y đã truyền tới trước, nói: - Tổ phụ đại nhân, Xích Vụ đảo chỗ sâu truyền tới tin tức, có Chân Linh phải tu sĩ ra vào trong đó! Người của Chân Linh phái chẳng lẽ đã phát hiện bí mật của bổn tộc xâm lấn Xích Vụ đảo sao? Sắc mặt của Diễm Cửu Tiêu trầm xuống, nói: - Linh Cữu, ngươi hôm nay cũng đã là pháp tướng trung kỳ điên phong tu sĩ, một sự tồn tại sắp bước chân vào pháp tướng hậu kỳ, sao làm việc vẫn như cũ hấp tấp như vậy! Như thế, cho dù được khai thiên di vật để cho người thành công vượt qua lần thứ hai lối kiếp, ngày sau muốn tiến thêm một bước sợ cũng cực kỳ khó khăn! Người tới chính là Hỏa Loan nhất tộc đệ nhất đích truyền đời thứ ba đã từng tranh cao thấp cùng đám người Lục Bình trong Huyền Linh đảo đại chiến, Diễm Linh Cữu cháu ruột của Diễm Cửu Tiêu. Sau trận đánh Trung Thổ Cửu Huyền lâu, tu sĩ đời thứ ba của tu luyện giới bắt đầu lục tục có người tiến cấp pháp tướng hậu kỳ. Diễm Linh Cữu tu vi tăng lên cực nhanh, nhưng lại ít nhiều đi một ít đường tắt mà đưa đến căn cơ bất ổn. Khi tu vi tăng lên tới bình cảnh pháp tướng trung kỳ, đối mặt lần thứ hai lối kiếp trong lòng có chút thiếu tự tin. Nhưng trước đó không lâu từ bên trong Bích Hải Linh Xà nhất tộc truyền tới tin tức, Sở Hải Khiếu thành công vượt qua lần thứ hai lối kiếp, tiến cấp pháp tướng hậu kỳ. Diễm Linh Cữu liền không ngồi yên được nữa, muốn lãnh giáo chủ ý tổ phụ mới vừa tiến cấp Thuần Dương. Diễm Cửu Tiêu cực kỳ coi trọng đứa cháu ruột này, trong lời nói có lúc có chút tiết lộ về chuyện của Xích Vụ đảo, Diễm Linh Cữu liền trở thành tiên phong của lần xâm lấn Xích Vụ đảo này. Thấy được Diễm Linh Cửu yếu yếu ớt ớt, Diễm Cửu Tiêu trầm ngâm một chút lại nói: - Chân Linh phải còn không phát hiện bí ẩn của Xích Vụ đảo, xem ra thông qua hành động của bốn tộc lần này mà có suy đoán với mục đích của bổn tộc. Họ muốn đuổi trước bổn tộc biết rõ bí mật của Xích Vụ đảo. Nếu không, Chân Linh phái đã sớm nghiêng lực của toàn phái tranh đoạt, mà không phải chỉ phái mấy người đi trước điều tra! - Liễu Thiên Linh giỏi lắm! Thì ra lão phu nói ngươi một mũi tên hạ hai con chim vẫn còn khinh thường người. Đây là thủ đoạn một mũi tên ba con chim nha! Diễm Linh Cữu cố gắng ẩn núp nội tâm vội vàng, hỏi: - Tổ phụ đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm gì? Tôn nhi dẫn người giết Chân Linh phai tu sĩ ở Xích Vụ đảo chỗ sâu sao? Diễm Cửu Tiêu liếc mắt nhìn trừng trừng y, nói: - Giết, chỉ dựa vào ngươi sao? Nếu lão phu suy đoán không sai, Chân Linh phái Thiên Tượng trấn giữ Thiên Linh sơn. Bảo thuyền đang cùng bổn tộc giằng co là do một vị đại tu sĩ khác của Chân Linh phái trấn thủ. Nói như thế, lúc này ở Xích Vụ đảo chỗ sâu đương nhiên là Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên nổi tiếng vang danh. Ngươi xác định mình hôm nay là đối thủ của người đó sao? Thần sắc của Diễm Linh Cừu đọng lại. Diễm Cửu Tiêu hiển nhiên cũng không muốn từ chỗ y lấy được câu trả lời, nói thắng: thẳng: - Lão phu phải đi vào một chuyến! Đại tu sĩ mặt đỏ nhất thời vội la lên: - Tộc trưởng không thể! Chân Linh phát hiện giờ bảo thuyền áp cảnh, nếu không có tộc trưởng ở chỗ này, ai có thể ngăn cản bảo thuyền đó tung hoành ngang dọc! Huống chi bất quá là một đệ tử đời thứ ba thôi, làm gì đến phiên tộc trưởng tự mình xuất thủ! Diễm Cửu Tiêu khoát tay cười nói: - Tu sĩ đời thứ ba này không giống tầm thường. Không phải lão phu xem nhẹ hai vị tộc đệ. Người này thực lực mạnh, hai vị có thể đúng thật là không phải đối thủ! Về phần Chân Linh phải bảo thuyền, chỉ cần lão phu không chủ động xuất thủ, Chân Linh phải xem ra cũng không dám chủ động cùng bổn tộc xé rách mặt! Cùng lúc đó, dưới sự dẫn dắt của Thiên Thành lão tổ và Trần Luyện, Chân Linh phái một nhóm bảy người đã tới chỗ lần trước Thiên Thành lão tổ xuất thủ phục kích Hỏa Loan tộc pháp tướng sơ kỳ tu sĩ. Ban đầu một cọng linh và nó chính là ở nơi đó bị Hỏa Loan tộc tu sĩ phát hiện, tiếp theo lại bị Thiên Thành lão tổ vừa vặn chạy tới cướp được tới tay. Mặc dù Thiên Thành lão tổ đã từng mấy lần ra vào khu vực trung ương của Xích Vụ đảo, nhưng như cũ tương đối kiêng kỵ với sự uy hiếp trong khu vực trung ương. Sự nguy hiểm ẩn giấu bên trong cho dù pháp tướng tu sĩ vào trong đó cũng cẩn thận như đi trên lớp băng mỏng. Nhóm bảy người Lục Bình xâm nhập khu vực trung ương của Xích Vụ đảo. Dọc đường đi, Thiên Thành lão tổ liên tục không ngừng giảng thuật với mọi người ít nhiều hiểm cảnh cùng những chuyện cần chú ý của khu vực trung ương, chỉ sợ mọi người có chút sơ suất gì. Tất cả mọi người đi dọc theo con đường cũ mà Thiên Thành lão tổ đã từng đi qua. Vậy mà ở khu vực trung ương của Xích Vụ đảo bởi vì tùy thời có thể phát sinh núi lửa phun trào cùng với nham tương nóng bỏng chảy xuôi, khiến cho dù đi qua đường cũ cũng sẽ tùy thời trở thành hiểm cảnh mới. Đội ngũ đang đi nhưng vì Lục Bình đột nhiên nghỉ chân mà dừng lại không tiến lên. Thiên Thành lão tổ quay đầu lại thấy ánh mắt của Lục Bình lúc này đang nhìn chằm chằm một tia lửa màu vàng xanh đang trôi lơ lửng trong nham tương đó rực bên ngoài hơn trăm trượng. Địa cấp trung phẩm thiên địa linh hỏa Thiên Thanh Kim Diêm! Thiên Thành lão tổ hiển nhiên thấy được vẻ ý động của Lục Bình, vội vàng ngăn cản nói: - Không vội, không vội! Đóa linh hỏa đó cũng không thể thu! Lục Bình kinh ngạc hỏi: - Vì sao? Đóa Thiên Thanh Kim Diễm phẩm cấp không thấp. Tuy nó không quá thích hợp dùng để luyện đan, luyện khí, nhưng dùng để tu luyện cũng là vật cực tốt trong cùng cấp linh hỏa. Thiên Thành lão tổ bất đắc dĩ đáp: - Đóa linh hỏa kia sau khi xuất hiện ở Xích Vụ đảo mấy năm cũng đã bị tu sĩ ra vào phát hiện. Vậy mà đến bây giờ cũng chưa từng có người lấy đi đóa linh hỏa kia. Ngươi nói là vì sao? Thiên Thành lão tổ không đợi Lục Bình trả lời liền nói tiếp: - Đóa linh hoa ấy mặc dù phẩm chất không tệ, nhưng đúng lúc bị dòng nham tượng này dựng dục đồng thời cũng trấn áp dòng nham tương. Nếu lấy đi đóa linh hỏa, dòng nham tương tất tăng vọt. Đến lúc đó có thể chặt đường lui của bọn ta không nói, sợ rằng còn có thể trực tiếp nguy hiểm sự an toàn của bọn ta. Thiên Cầm lão tổ hiển nhiên cũng có chút không tin, hỏi: - Một đóa địa cấp trung phẩm linh hóa thôi, ở đâu có sự thần dị như vậy? Lại nói coi như dòng nham tượng này bạo loạn, lấy thực lực của bọn ta chẳng lẽ vẫn không cách nào trấn áp sao? Thiên Thành lão tổ lắc đầu đáp: - Ai, các ngươi có lẽ không tin, nhưng trên thực tế chính là nguy hiểm như vậy. Vì đóa linh hỏa kia qua mấy chục năm đã bị trước sau có ba vị pháp tướng tu sĩ hoặc là vẫn lạc hoặc là trọng thương nơi này rồi. Vậy phần đoán đan kỳ tu sĩ chết càng nhiều hơn. Thiên Cầm do tự có chút không tin, lại nghe Lục Bình đột nhiên hỏi: - Nếu là có thể trấn áp dòng nham tương đây thì sao? - Cái gì? Thiên Thành lão tổ vội vàng khuyên nhủ: - Tốt hơn hết chớ mạo hiểm như vậy, bất quá một đóa địa cấp linh hóa thôi. Nếu đoán đan kỳ tu sĩ thấy có lẽ có thể liều đánh một trận. Bọn ta tất cả đều là pháp tướng tu sĩ, không nên vì thế mạo hiểm!