Trong một chỗ ẩn giấu ở trú địa Lục Bình lại lần nữa gặp được Lâm Vũ lão tổ. - Tiểu tử, thần niệm của người quả thật không giống vật thường, ngay cả lão phu trên cũng có thể cố tìm được. Lâm Vũ lão tổ trong miệng nói ngạc nhiên, nhưng thần sắc lại tựa hồ như sớm đã đoán chừng Lục Bình có thể tìm được ông ta vậy. - Tiền bối, bây giờ tình cảnh không ổn a! Trước đó, mặc dù Lục Bình nói hời hợt với Tạ Thiên Dương, nhưng chính hắn hiển nhiên là ưu tầm xung xung. Hắn thấy Hoắc Vô Ngân nằm dưới chân Lâm Vũ lão tổ, không khỏi hỏi: - Tiền bối, ngài đây là... Lâm Vũ lão tổ vỗ tay một cái, nói: - Phong Vũ Song Tiên dầu gì cũng là tu sĩ thành danh của tu luyện giới. Phong Tiên cùng Vũ Tiên chưởng không trong tay một mình Hàn Vô Nhai dù sao cũng kém hơn so với môi người chưởng không một cái, Hàn Vô Nhai cùng Hoắc Vô Ngân hai người liên thủ, ít nhất có thể ngăn cản một con A Tu La. Điểm này Lục Bình cũng đồng ý. Năm đó hai người này liên thủ dù sao cũng là nhân vật có thể chạy thoát thân dưới tay Thất Phiến lão tốt, muốn áp chế một con A Tu La có lẽ không dễ dàng, nhưng đeo bám cũng không coi là quá khó khăn. - Tuy nhiên bộ phong ấn bí thuật này của người lại thật rất quỷ dị. Lâm Vũ lão tổ mang trên mặt vẻ ngạc nhiên, nói: - Sau khi lão phu thi triển bí thuật, không ngờ lại căn bản không thể nào khai ích phong ấn mà người đã thi gia trên người này. Lục Bình nói: - Người này đã bị vãn bối làm bị thương nặng bản nguyên, kiếp này sợ là không còn một tia khả năng tiến thêm, cũng trọng thương chi khu, có thể có bao nhiêu thực lực phát huy được? Lâm Vũ lão tổ đối với chuyện Lục Bình ra tay nặng như vậy tựa hồ cũng không biết, chẳng qua là trầm ngâm chốc lát nói: - Cuối cùng cũng mạnh hơn nhiều so với một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ, bất quá sau trận chiến người này sợ rằng phải phế rồi. Lục Bình cười nói: - Nếu kết thù với Thái Huyền tông, lấy cá tính của Thái Huyền tông có thì phải báo thù, xem ra thù này kết lớn hay nhỏ đều không có gì khác nhau cả rồi! Lâm Vũ lão tổ cười cười không nói gì, hiển nhiên đã chấp nhận Lục Bình nói. Lục Bình là điểm mấy cái trên người của Hoắc Vô Ngân, lão ta nhất thời tỉnh quay lại. Chẳng qua thần sắc có chút mờ mịt, thuận tay nhận lấy linh bảo Vũ Tiên từ trong tay của Hàn Vô Nhai. So với Hoắc Vô Ngân thần sắc thẩn thờ, con người của Hàn Vô Nhai đã lại đang vòng vo. Lâm Vũ lão tổ vỗ một chưởng vào đỉnh đầu của Hàn Vô Nhai, lần nữa đánh tan thần niệm thật vất vả tụ lại, thở dài một cái, nói: - Pháp tướng hậu kỳ tu sĩ đúng thật không dễ khống chế, so sánh ra, Hoắc Vô Ngân này bị thương nặng sau đó lại dễ khống chế nhiều. Xử lý tốt Hoắc Vô Ngân, Lục Bình bấy giờ mới nhớ tới mục đích lần này tìm kiếm Lâm Vũ lão tổ, hỏi: - Tiền bối cho là những người vẫy xem chung quanh có khả năng xuất thủ bao lớn? Lâm Vũ lão tổ không chút suy nghĩ, lập tức đáp: - Vậy sẽ phải xem Chân Linh phải lần này triển hiện thực lực bao lớn rồi. Nếu có thể chặn ba đầu A Tu La, bất quá quý phái tốt nhất vẫn nên chuẩn bị trước đường lui thật tốt, một khi có chuyện không hợp, lập tức lui về Bắc Hải, chí ít cũng có thể vì quý phái cất giữ một hớp nguyên khí. Trong lòng Lục Bình trầm xuống, hỏi: - Tiền bối nói là ma la đại quân có lẽ sẽ còn có viện quân đến? Lâm Vũ lão tổ hất tay giao cho hắn một cái ngọc giản nói: - Đây là tin tức trước đó Tiêu đạo hữu truyền đến, ngươi hãy tự nhìn một chút. Thần niệm của Lục Bình xẹt qua nội dung trong ngọc giản, mặt cũng trở nên có chút khó coi, hỏi: - Ma la đại quân lần này nghịch tập cũng không phải chỉ có một đoạn đường này của bản phái đúng không? Lâm Vũ lão tổ gật đầu một cái, đáp: - Không phải chỉ có đoạn đường này, hơn nữa hướng về phía quý phái đoạn đường này ngược lại là một nhánh yếu nhất trong ma la đại quân phá vòng vây. Những ma la đại quân phá vòng vây mấy đường khác đều đã xuất hiện Thiên Ma áp trận. Đây cũng là duyên cớ vì sao mấy vị Thuần Dương kia vẫn luôn chưa từng xuất hiện chỗ này. Vẻ mặt Lục Bình biến ảo hồi lâu, lúc này mới hỏi: - Ý của tiền bối là đại quân phá vòng vây mấy đường khác có thể đều giả vờ công, minh tu sạn đạo ám độ trần thương, một cổ tiến về phía bản phái có thể là thật sao? Lâm Vũ lão tổ sững sờ một chút, nói: - Khả năng này cũng không phải là không có, hư chính là thực, bên trong ma la đại quân có lẽ cũng có cao nhân chỉ điểm! Lục Bình không nhìn thấy biểu lộ giễu cợt trên mặt Lâm Vũ lão tổ, nghe vậy chỉ là hỏi: - Chẳng lẽ nói bên trong ma la đại quân còn có sự tồn tại cao hơn so với Thiên Ma sao? Lâm Vũ lão tổ lại sửng sốt. Hiển nhiên Lục Bình cũng không để ý gì tới lý giải ý tứ trong ngôn ngữ của hắn. Tuy nhiên Lục Bình nói tựa hồ cũng không phải là không có đạo lý, dường như ông ta cũng từng nghe đến truyền thuyết tương tự, chẳng qua không người hiện thân chứng minh mà thôi. Nhưng mà suy nghĩ một chút Cửu Huyền lâu bị vấy mệt nhọc hơn mười năm, đây chính là một trong Trung Thổ Ngũ Đại Thánh Địa, bên trong môn phái có nhân vật Chân Linh tu sĩ trấn giữ, đặc biệt là dưới Lạc Tâm sơn biết qua thần uy của Khai Thiên Thần Khí mà Ngũ Hành tông cầm trong tay. Cửu Huyền lâu cùng Ngũ Hành tông nổi danh, chưa chắc cũng chưa có bảo vật trấn phái có thể so với Càn Khôn Bảo Định. Dưới tình cảnh như vậy còn bị ma la đại quân vây khốn hơn mười năm mà không thoát ra. Số lượng kinh người của A Tu La cùng với Thiên Ma trong ma la đại quân hiển nhiên có thể làm được. Nhưng bên trong thật đúng là có sự tồn tại vượt qua Thiên Ma, giải thích điều này tựa hồ lộ ra càng thêm hợp lý. Lâm Vũ lão tổ bị một lời nhắc nhở trong lúc vô ý của Lục Bình, suy nghĩ phát tán nhất thời nghĩ tới nhiều thứ hơn. Nếu đúng thật có sự tồn tại như thế này, vì sao Chu Bát Tả cũng một mực chưa từng nhắc tới, những nhà thánh địa khác cũng chẳng hay biết gì sao? Nhưng mà nếu thật có sự tồn tại như thế này, Lâm Vũ lão tổ xem ra hơn phân nửa những nhà thánh địa khác biết được, như vậy cũng nói bọn họ cố ý che giấu những tin tức này. Chẳng qua là mục đích gì mà bọn họ giấu giếm những tin tức này? Trong mười ba vị Thuần Dương còn có những người khác biết được tin tức này hay không? Trong lúc nhất thời Lâm Vũ lão tổ cảm thấy lần này vây trừ ma la cuộc chiến có lẽ cất giấu một ít âm mưu không người biết. Lâm Vũ lão tổ ra đời tán tu ra thậm chí cảm giác cơ hồ không có ai có thể tín nhiệm vậy. Trước khi Lục Bình rời đi, Lâm Vũ lão tổ giao cho hắn một cái ngọc giản màu tím, nói: - Đây là một đạo vô thượng thần thông bí thuật được từ thượng cổ truyền thừa mà phu trước đó đã nói với người. Lần này cuộc chiến vây trừ ma la Xxem ra vô cùng quỷ dị, chuyện sợ rằng không phải đơn giản như ngoài mặt hiển hiện, muốn vào Thất Tổ Đạo Đàn trước hết phải giữ được tính mệnh rồi nói sau. Ngày sau chỉ cần người giúp huynh đệ Tần gia một cánh tay lực cùng xem như là trả ân tình hôm nay của lão phu. Lục Bình chần chờ một chút, nói: - Tiền bối đã giao Dịch Thiên tông truyền thừa năm đó cho hai vị Tần đạo hữu, vì sao không thể giúp bọn họ xây dựng lại môn phái? Lấy thân phận Thuần Dương lão tổ của tiền bối, ngày sau tông phái bất luận là Lạc Tâm phái hay Dịch Thiên tông, sợ rằng thanh thế phải vượt qua trước đây. Lâm Vũ lão tổ lắc đầu một cái, nói: - Nếu lão phu muốn xây dựng lại Dịch Thiên tông cần gì phải chờ đến bây giờ. Lão phu chung quy quen thói loại trạng thái nhàn vẫn dã hạc. Môn phái thứ đó thật sự là quá mức phức tạp, lão phu thật không muốn tham dự trong đó.