Tống Hi biến mất, mãi tới chạng vạng khi mặt trời sắp lặn vẫn chưa trở lại. Lâm Viễn ngồi trong phòng Hạ Vũ Thiên, thấy anh dựa trên giường ngây người không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Nhìn anh đầy tâm trạng, không giống như những lúc bình thường. Lâm Viễn cảm thấy tốt nhất không nên hỏi han thêm anh ta điều gì nữa. Vết thương trên chân cậu cũng đã tự mình băng bó xong. Cậu xỏ chân vào đôi dép lê, nhảy lò cò ra cửa. Tiêu Thụy ngồi ở hồ nước cách đó không xa, cúi gục đầu xuống vẻ mặt cũng vô cùng sầu thảm. Lâm Viễn thở dài lắc đầu. Cậu cảm thấy lúc này tuyệt đối không nên động đến Tiêu Thụy, thôi thì quay lại là tốt nhất. Nghĩ vậy, cậu bèn nhảy lò cò vào trong phòng. Lâm Viễn ngồi trên sô-pha, cảm thấy bứt rứt không yên lại đứng dậy, cậu thật sự chán nản, như sắp chết đến nơi rồi. Cuối cùng cậu liếc qua chỗ Hạ Vũ Thiên, chỉ thấy Hạ Vũ Thiên vẫn đang ngồi ngây ra nhìn trần nhà không hề động đậy. Giống hệt một xác ướp. Lâm Viễn hoàn toàn bế tắc. Cậu lấy máy tính xách tay ra, nhảy loanh quanh khắp phòng tìm dây mạng. Nhưng vật vã hết nửa ngày cậu cũng không tìm thấy một ổ cắm mạng nào... Cuối cùng không còn cách nào khác, cậu đành phải đi tới bên cạnh Hạ Vũ Thiên, chọc chọc anh ta mấy cái, "Ê làm phiền chút." Hạ Vũ Thiên hóa ra thế nhưng vẫn còn sống thấy vậy liền quay sang nhìn cậu. "Dây mạng." Lâm Viễn rụt rè nói, "Có dây mạng chứ?" Hạ Vũ Thiên thở dài đáp, "Không." "Hả?" Lâm Viễn nhăn mũi hỏi, "Sao mỗi cái dây mạng cũng không có?" Hạ Vũ Thiên trừng cậu một cái, sau đó mới trả lời, "Chúng ta đang ở giữa biển!" Lâm Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm, sớm biết thế mình đã mang đống hàng tồn kho đi theo rồi. Cậu xua tay với Hạ Vũ Thiên, "Thôi quên đi, anh tiếp tục ngắm trần nhà của anh, tôi đi đọc tiểu thuyết trinh thám vậy. May là còn kịp mua mấy cuốn mang theo." "Từ từ." Nghe tiếng Hạ Vũ Thiên gọi, Lâm Viễn quay đầu lại nhìn anh ta. "Giờ này chắc Tống Hi đang ở bên bờ biển." Hạ Vũ Thiên nói, "Từ đây đi về phía đông có một bãi đá, ở đó có một đài ngắm cảnh. Cảnh biển nhìn từ đó rất đẹp và nên thơ, thậm chí còn có thể nhìn thấy thành phố bên bờ đối diện nữa." "Ừ." Lâm Viễn gật đầu, quay lại tiếp tục tìm sách trong túi đồ. "Ai cho cậu đọc sách?" Hạ Vũ Thiên nhíu mày, "Đã nói cho cậu biết anh ta ở đâu rồi, nghe thế vẫn còn chưa hiểu à?" Lâm Viễn cau mặt đáp, "Không hiểu." Hạ Vũ Thiên liếc nhìn cậu một cái nói, "Cậu đi tìm anh ta đi." "Để làm gì?" Lâm Viễn không muốn đi, "Tôi sợ nhất là dạng đàn ông con trai u sầu giàu tình cảm này... Lỡ anh ấy nghĩ không ra, lại hóa quẩn đâm đầu xuống biển thì tôi cứu thế quái nào được?" "Tôi không bảo cậu đi an ủi anh ta." Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói, "Chỉ cần cậu nói mấy câu với anh ta." Lâm Viễn bối rối hỏi, "Nói cái gì mới được chứ?" "Nói gì cũng được hết." Hạ Vũ Thiên nói, "Vào thời điểm hiện tại, chỉ cần cậu nói mấy câu với anh ta thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi." Lâm Viễn nhăn nhó, "Thế tức là anh vẫn bảo tôi đi an ủi anh ta chứ gì? Tôi không biết phải làm thế nào... Hơn nữa tôi với anh ta đâu có thân quen gì đâu." Hạ Vũ Thiên khẽ thở dài, "Món trang sức kia vốn là quà sinh nhật Tống Hi tặng cho Tiêu Linh... Trước đây A Linh vẫn thường đeo trên cổ, rồi sau này gặp nạn trên đảo cũng không biết có phải là ý trời hay không mà vòng lại rơi lại trên đảo, còn bị cậu giẫm phải." "Hóa ra không phải do anh chuẩn bị sao?" Lâm Viễn chưng hửng, cậu cẩn thận hỏi lại Hạ Vũ Thiên. Anh ta cười cười nói, "Cậu tưởng tôi là thần tiên sao? Đảo lớn thế này làm sao tôi biết được hai người sẽ đi những chỗ nào để mà chôn vòng cổ đó xuống, lại còn đúng ngay chỗ sẽ bị cậu ta giẫm phải nữa? Nếu tôi làm được như thế thì còn trở thành xã hội đen làm gì nữa? Lúc ấy tôi sẽ chuyển quách sang làm thầy bói cho xong." Lâm Viễn chớp chớp mắt, "Hạ Vũ Thiên, anh thật là biết hài hước." Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn cậu, "Đừng có đứng đấy nói linh tinh nữa, đi mau." "Tôi biết nói gì chứ." Lâm Viễn hơi khó xử, thầm nghĩ - chuyện xa xưa giữa anh em các anh, người ngoài như tôi làm sao mà hiểu nổi? "Cậu có đi hay không?" Hạ Vũ Thiên bắt đầu lên giọng uy hiếp, thấy Lâm Viễn liếc mình liền nói, "Cậu đi về tôi sẽ nói cho cậu biết dây mạng ở chỗ nào." Lâm Viễn liếc mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, khóe miệng giật giật nói, "Hừ, nếu lỡ như anh ta có nhảy xuống biển thật thì tôi cũng chỉ có thể cứu chính mình thôi đấy!" Nói dứt lời liền xoay lưng nhảy lò cò ra ngoài. Hạ Vũ Thiên bỗng nhiên lên tiếng, "Lâm Viễn." "Gì?" Lâm Viễn ngoảnh lại nhìn anh ta. "Lát nữa trở về tôi có thứ này cho cậu." Hạ Vũ Thiên hạ giọng nói. Lâm Viễn ngẩn người hỏi, "Có thứ gì thế?" Hạ Vũ Thiên cười khẽ, đáp, "Lát nữa sẽ cho cậu biết." Lâm Viễn nghe xong hí hửng nhanh nhảu nhảy đi tìm Tống Hi. Vừa ra tới cửa phòng, cậu thấy Tiêu Thụy cũng vừa lúc định quay vào trong nhà. Ánh mắt hai người lướt qua nhau, Tiêu Thụy mím chặt môi, Lâm Viễn nhìn kỹ, phát hiện mắt Tiêu Thụy hoe hoe đỏ, cậu nhíu cau mày bảo, "Anh đừng đau lòng quá." Tiêu Thụy ngẩng đầu trợn mắt với cậu, "Cậu thì biết cái gì đồ ngốc." Nói xong liền quay lưng vào trong nhà, đóng cửa đánh "rầm" một cái. Lâm Viễn nghiến răng ken két, thầm nghĩ - tôi đã trêu chọc gì anh hả?! Lâm Viễn nhảy bước một về phía đông, thật lâu mới thấy phía trước có một bãi đá. Lâm Viễn dừng lại thở dốc một hồi, trong lòng thầm nghĩ - Hạ Vũ Thiên, anh tính chơi tôi sao, không nói đường xa thế này để tôi còn tìm cái xe nào đó mà đi chứ! Cậu thở dốc một hồi xong ngẩng đầu lên thấy trên đài đá xa xa phía trước thật sự có một người đang ngồi. Lâm Viễn nhảy lò cò về phía trước, cố vươn dài cổ ra ngó nghiêng thật kỹ, sau đó nhún nhún vai, không sai đúng là Tống Hi rồi. Cậu vịn vào lan can, ráng sức nhảy lên trên đài ngắm cảnh. Tống Hi lúc này đang ngẩn ngơ ngồi dựa lan can ngắm biển cả, dáng nghiêng nghiêng nhìn ra biển rộng của anh đượm vẻ ưu thương, có nét giống với mấy nam diễn viên chính trong các bộ phim dài tập. Lâm Viễn nhảy tới bên cạnh anh ta, vô tình cậu che mất một phần ánh hoàng hôn trong buổi chiều tà. Bóng cậu vương thành một vòng tối nhàn nhạt in lên người Tống Hi. Lâm Viễn cười, khoan khoái thưởng thức cảnh hoàng hôn diễm lệ, xa xa trên mặt biển đàn hải âu sà xuống mặt nước. Thanh bình và tự do đến vô cùng. Tống Hi ngẩng đầu nhìn Lâm Viễn vừa ngồi xuống cạnh mình. "Làm sao cậu biết tôi ở đây?" Tống Hi hỏi cậu. "À..." Lâm Viễn xoa cằm, "Tôi định nói tôi đã tìm anh một vòng khắp đảo, cuối cùng mới tìm tới được đây. Nhưng mà sợ anh không tin." Tống Hi khẽ cười, khóe miệng Lâm Viễn hơi nhếch lên, "Là Hạ Vũ Thiên nói cho tôi biết anh ở đây." Tống Hi gật đầu, "Đừng lo, tôi không sao." "Ừ." Lâm Viễn nói, "Anh không sao là tốt rồi, nên nghĩ thoáng một chút đi." Tống Hi cầm chiếc vòng cổ màu bạc trong tay giơ ra trước mặt lắc lắc, "Thật ra từ lâu tôi đã nghi ngờ Tiêu Linh là do cha nuôi giết." Lâm Viễn kinh ngạc hỏi, "Vì sao?" "Sự tồn tại của cô ấy là trở ngại trên con đường phát triển của tôi và Vũ Thiên." Tống Hi thấp giọng nói. Lâm Viễn hơi nhíu mày nói, "Chỉ đơn giản như thế thôi? Thế thì ông già ấy cũng tàn ác quá." Tống Hi bật cười đáp, "Khi ấy vì Tiêu Linh, tôi và Vũ Thiên đã bắt đầu bất hòa với nhau. Hơn nữa chúng tôi không ai muốn thoát ly để lập nghiệp, thậm chí còn không muốn trả thù cho gia đình mình nữa... Cho nên Tiêu Linh dần dần biến thành cái gai trong mắt cha nuôi... Trước đây ông ta từng rất yêu thương cô ấy." Lâm Viễn thở dài, "Ai nói cho anh biết điều này?" "Cha nuôi." Tống Hi thấp giọng trả lời. "Này, anh và Hạ Vũ Thiên thật sự đều do cha nuôi một tay nuôi nấng dạy dỗ sao?" Lâm Viễn hỏi, "Tại sao tôi thấy tính cách của hai người lại khác xa nhau như vậy?" Tống Hi hơi ngạc nhiên hỏi, "Khác biệt như thế nào?" "Anh là người thiên về cảm tính, còn Hạ Vũ Thiên lại lý tính quá đáng. Với người khác, trước hết anh luôn hết lòng tin tưởng người ta, sau đó mới đi tìm hiểu để biết người đó có đáng tin hay không? Còn Hạ Vũ Thiên thì lại theo nguyên tắc ai cũng là kẻ đáng nghi ngờ, sau đó mới đi tìm hiểu xem bản chất của họ là người như thế nào... Ai dà, tôi cũng không biết tôi đang nói gì nữa, nói chung suy nghĩ của tôi là như thế." "Phì..." Trong phòng, Hạ Vũ Thiên đang dùng loa ngoài điện thoại nghe cuộc nói chuyện của hai người truyền tới từ máy nghe trộm đặt trong vòng tay của Lâm Viễn. Tiêu Thụy cũng ở bên cạnh, nghe thấy Lâm Viễn nói một tràng dài, vỗ đùi cười vui vẻ, "Tên nhóc này rất lém lỉnh!" Hạ Vũ Thiên lắc đầu tiếp tục nghe. "Này." Tiêu Thụy hỏi Hạ Vũ Thiên, "Anh đặt máy nghe trộm trong vòng tay của cậu ta, liệu cậu ta có biết không?" Hạ Vũ Thiên nghĩ một lát, "Trên lý thuyết thì chưa... Nhưng Lâm Viễn rất thông minh, với trí thông minh của cậu ấy thì việc cậu ta có biết hay không tôi cũng không rõ nữa." "Chà, anh đánh giá cậu ta cao quá nhỉ." Tiêu Thụy cười cười, "Cứ tiếp tục thế này, liệu cha nuôi có khi nào sẽ cảm thấy Lâm Viễn gây trở ngại cho con đường phát triển của anh, rồi vì thế mà thịt quách cậu ta không?" Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nhìn Tiêu Thụy một lát, mãi sau mới nói, "Cha nuôi giết A Linh vốn không phải vì lý do đó... Cậu hẳn phải rõ ràng hơn tôi." Tiêu Thụy hừ mũi một tiếng trả lời, "Nếu không phải anh muốn cuốn sổ chết tiệt kia, tôi đã sớm làm thịt lão già ấy từ lâu rồi." Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày, "Cuốn sổ đó đối với chúng ta rất hữu dụng, nhất định phải lấy được về. Nếu như chưa có được nó trong tay mà cha nuôi đã chết thì chúng ta sẽ vô cùng thiệt hại!" "Anh thật sự chắc chắn rằng Tống Hi biết chứ?" Tiêu Thụy hỏi. "Anh ta chắc hẳn phải biết." Hạ Vũ Thiên gật đầu, "Tống Hi vẫn luôn là quân át chủ bài cuối cùng của lão ta, chỉ cần không cho anh ta biết sự thật cái chết của A Linh thì anh ta sẽ mãi mãi nghe lời... Nhưng một khi anh ta đã biết, hơn nữa lại hoàn toàn hiểu rõ ngọn nguồn nguyên nhân năm ấy lão già hại chết Tiêu Linh, Tống Hi nhất định sẽ không đi theo ông ta nữa." "Anh nghĩ tới cách này từ bao giờ?" Tiêu Thụy đột nhiên hỏi, "Từ khi cha anh qua đời sao?" Hạ Vũ Thiên cười nhạt nói, "Khi nghe thấy tin cha mình chết, tôi cảm thấy rất đột ngột. Ông ấy không nên chết vào thời điểm đó. Khi ấy, việc này đối với tôi rất bất lợi." "Cha anh chết mà đấy là tất cả những gì mà anh nghĩ đến à?" Tiêu Thụy cười lạnh một tiếng, "Thật ra cha nuôi không nên thích Tống Hi nhất mà phải thích anh nhất mới đúng, bởi vì anh đi theo đúng con đường của ông ta, hoàn toàn không có chút tình cảm nào!" Hạ Vũ Thiên khinh thường cười khẩy, "Người nhà họ Hạ chúng tôi không cần huấn luyện, máu chảy trong huyết quản đã lạnh lẽo sẵn rồi, trời sinh ra tôi đã không có tình cảm." Tiêu Thụy gật đầu, hỏi, "Rồi sao nữa?" "Lúc đầu tôi nghĩ cha tôi có khả năng đã trăng trối cho tên bác sĩ phẫu thuật cho ông ấy, cho nên tôi mới đi tìm. Nhưng Lâm Viễn lại thông minh hơn tưởng tượng của tôi nhiều, không ngờ cậu ta lại có thể trốn được. Sau đó, khi A Thường mang ảnh của cậu ta cho tôi xem, tôi mới nghĩ ra kế hoạch này, hơn nữa thật trùng hợp là cậu ta còn theo Lý Cố đến, tự chui đầu vào rọ. Không phải do tôi tính toán, mà chính là ông trời có mắt." Tiêu Thụy gật đầu, "Nếu theo như anh nói thì Lâm Viễn thật sự vô tội." Hạ Vũ Thiên hơi cau mày nói, "Cậu ta là lợi thế cuối cùng đủ khả năng giúp chúng ta bảo toàn mạng sống, thậm chí thay đổi tình thế lật ngược lại ván cờ... Tôi sẽ không dễ dàng để mất quân bài này, hơn nữa cho tới bây giờ cậu ta vẫn luôn hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình." Tiêu Thụy nhún vai, "Nhưng nếu cứ tiếp tục làm theo kế hoạch của anh, cuối cùng thì cơ hội sống sót của Lâm Viễn chỉ có chưa đến một phần mười... Anh thật sự nỡ lòng sao?" "Không có gì là không thể." Hạ Vũ Thiên đưa mắt nhìn lên trần nhà, mãi thật lâu sau mới thản nhiên trả lời "A Linh đã chết rồi, nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục sống đấy thôi. Người nhà họ Hạ vốn không có tình cảm, hơn nữa trước giờ tôi chưa hề thiếu tình nhân." Tiêu Thụy chằm chằm quan sát Hạ Vũ Thiên một lát sau đó lắc đầu cười nói, "Hạ Vũ Thiên, có thật anh không hề đau lòng? Miệng anh nói thế thôi, chứ nhìn vẻ mặt kia tôi cũng biết là anh đau đớn tưởng chết đi được rồi." Hạ Vũ Thiên nhíu mày, lạnh lùng liếc Tiêu Thụy. "Đừng tự lừa dối chính mình nữa." Tiêu Thụy vỗ vỗ lưng anh ta, "Bây giờ anh lúc nào cũng cố gắng lấy lòng cậu ta, chọc cho cậu ta cười. Thật sự là anh muốn cậu ta có thể sống vui vẻ một chút trước khi chết, hay chỉ đơn giản vì anh thích nụ cười ấy?" Hạ Vũ Thiên khẽ nheo mắt lại, không đáp. Trên đài ngắm cảnh cạnh bờ biển, Lâm Viễn đang ngồi hóng gió biển rì rào. Tống Hi ngước mắt lên nói với cậu Lâm Viễn, "Tôi muốn nói cho cậu biết một bí mật." Lâm Viễn không vội quay đầu lại ngay mà chăm chú ngắm nhìn mặt biển một lúc lâu, sau đó mới khẽ thở dài quay lại ngồi xuống trước mặt Tống Hi, cậu liếc nhìn xuống chiếc vòng tay của mình rồi đáp, "Anh nói đi."