Lâm Viễn giảng giải một lượt xong liền vứt Hạ Vũ Thiên mắt chữ O mồm chữ A ở lại, nhàn nhã bước ra khỏi cửa. Ra khỏi phòng, cậu nhìn một lượt xung quanh, có thể coi nơi này là một hòn đảo nhiệt đới bị chặt hết cây, sau đó xây nhà rồi úp một cái lồng thủy tinh siêu bự lên trên. "Ê, đồ nhà quê." Tiêu Thụy đi tới cạnh Lâm Viễn, tít mắt nhìn cậu. Lâm Viễn cũng nhìn anh ta cười hớn hở "Lưu manh nhóc." Ánh mắt Tiêu Thụy lóe lên một tia nguy hiểm, anh ta nhìn Lâm Viễn nói "Cậu đừng ỷ thế được Hạ Vũ Thiên coi trọng, tôi nói cho cậu biết, sớm muộn gì Hạ Vũ Thiên cũng phải kết hôn cùng với Tần Dụ!" Lâm Viễn nhún vai đáp "Tôi biết mà, Tần Dụ thật là bất hạnh." "Cậu..." Tiêu Thụy cười lạnh nói "Cậu đúng là không biết điều, đàn ông tuyệt vời như Hạ Vũ Thiên biết bao nhiêu người nằm mơ không được." "Thế thì có sao nào?" Lâm Viễn thản nhiên trả lời "Phụ nữ cần người đàn ông tuyệt vời như anh ta để làm gì? Phụ nữ hẳn nên lấy người đàn ông yêu mình mới phải." "Vậy một năm sau cậu sẽ làm gì?" Tiêu Thụy hỏi "Có dự định ra nước ngoài không?" Lâm Viễn bước về phía trước vài bước, thấy phía trước mặt có một hồ nước hình tròn liền tò mò ngồi xổm xuống ngắm những rặng san hô mĩ lệ rạng rỡ dưới làn nước đáp "Ai thèm ra nước ngoài, tôi sẽ về quê tiếp tục cuộc đời ăn không ngồi rồi nhàn rỗi của tôi." "Chẳng ra gì." Tiêu Thụy cũng ngồi xuống cạnh cậu nói "Cậu có biết không, thật ra tôi là sát thủ." Lâm Viễn liếc nhìn anh ta trả lời "Ừ, tôi có thể đoán được anh bắn súng trông rất ngầu và cũng cực kỳ chính xác." "Ừ, đương nhiên." Tiêu Thụy xem ra rất thích lời khen của cậu, sau đó lại nói tiếp "Cậu thật ra cũng thông minh, cho đến bây giờ mà cậu vẫn chưa bị người ta giết chết hay bắt cóc, vậy là cũng rất giỏi đấy." "Thì rõ." Lâm Viễn bĩu môi "Lúc trước nếu tôi không tự chui đầu vào rọ, Hạ Vũ Thiên cũng còn lâu mới bắt được tôi." "Nói dối." Tiêu Thụy cũng bĩu môi. "A!" Lâm Viễn đột nhiên kêu lớn khiến Tiêu Thụy giật mình nhảy dựng lên hỏi "Sao thế!" "Nhìn kia kìa, có cái gì đang bơi lại gần kìa?" Lâm Viễn giơ tay chỉ một chiếc vây lưng hình tam giác đang ẽ sóng lưót tới phía trước nói "Có phải cá mập không?" Lâm Viễn vừa dứt lời thì một con cá heo bỗng nhảy khỏi mặt nước, khoan khoái vẫy đuôi mấy cái giữa không trung, sau đó rơi "bụp" một cái xuống làn nước trong xanh, rồi nó lại bơi tới bên bờ ngẩng mặt há mồm kêu to vài tiếng gọi Lâm Viễn và Tiêu Thụy, dáng vẻ dường như đang cười. "Cá heo!" Lâm Viễn ngạc nhiên kêu to một tiếng. Tiêu Thụy cũng cười, tiến lại gần xoa đầu nó "Liêu Liêu, làm sao mày biết bọn tao đã tới?" "Anh quen nó à?" Lâm Viễn ngạc nhiên hỏi. "Đúng vậy, chúng tôi đã biết nó từ lâu lắm rồi, nhưng nó rất sợ người lạ, nhất định sẽ không chơi với cậu đâu!" Lâm Viễn bất giác nhăn mũi, thầm nghĩ - anh có cần lúc nào cũng chĩa mũi dùi vào tôi thế không? Vừa nói cậu vừa đưa tay ra xoa đầu con cá heo, nói "Mày tên là Liêu Liêu à, tao tên là Lâm Viễn!" Con cá heo nhìn chằm chằm Lâm Viễn một hồi, bỗng nhiên há miệng kêu to mấy tiếng, lắc lắc thân dường như rất vui mừng sung sướng, sau đó cứ đuổi theo cậu, cọ cọ lên tay Lâm Viễn. Lâm Viễn thấy nó làm nũng với mình liền quay sang bảo với Tiêu Thụy "Nó sợ người lạ khi nào? Rõ ràng là rất nhiệt tình chào đón tôi mà." Tiêu Thụy chỉ nhìn chằm chằm Liêu Liêu không rời mắt, mặt sạm lại vẻ tức giận hiện ra trông thấy. "Này..." Lâm Viễn gọi anh ta một tiếng. Tiêu Thụy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt hung hãn tới mức ngay cả Lâm Viễn cũng phải giật mình. Anh ta đưa tay đẩy mạnh một cái làm cho Lâm Viễn ngã lăn ra đất, sau đó đứng dậy hầm hầm bước đi. "Á Lâm Viễn xoa xoa chỗ bị anh ta đẩy cho té ngã, trong lòng thầm nghĩ - anh ta điên rồi sao, vừa rồi còn bình thường sao tự dưng phút sau đã không thèm trả lời mình, không những thế lại còn tức giận vô lý nữa chứ. Lâm Viễn bất đắc dĩ đứng dậy, thấy con cá heo vẫn còn đang cố làm thân với mình, liền vỗ vỗ đầu nó nói "Liêu Liêu, chúng ta rất là có duyên đấy nhé." Vẫn còn nói chưa hết câu, cậu chợt nghe có tiếng người vang lên ngay phía sau, "Tiêu Linh thích nhất là cá heo. Trong một lần ở ngoài biển, chúng tôi bất ngờ gặp được con cá heo này, khi đó nó vẫn còn rất nhỏ, bị lạc mẹ nên đã bơi trở về theo thuyền chúng tôi. Từ đó trở đi Tiêu Linh nuôi nó." Lâm Viễn quay đầu lại, thấy Tống Hi đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào. "À... Lâm Viễn yên lặng một lát mới gật đầu nói, "Tôi hiểu rồi, hóa ra nó tưởng tôi là Tiêu Linh sao." Lâm Viễn vỗ vỗ đầu Liêu Liêu, "Mày cũng giống như một số người, nhớ Tiêu Linh đến phát điên rồi hả? Rõ ràng biết tao không phải là Tiêu Linh, nhưng vẫn cố tình coi như vậy." Liêu Liêu vẫn kêu lên mấy tiếng đáp lại như cũ, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc cọ vào người Lâm Viễn, tới mức Lâm Viễn không nỡ bước đi... Trong mắt cậu, ba anh em Hạ Vũ Thiên dường như cũng giống hệt với Liêu Liêu, đều khắc sâu trong lòng hình ảnh của Tiêu Linh, chỉ có điều cách nhớ của mỗi người không giống nhau mà thôi. Tiêu Thụy là nỗi nhớ của một người em trai nhớ về chị gái mình, Tống Hi nhớ tới mức không dám tin rằng Tiêu Linh đã chết, còn Hạ Vũ Thiên là nỗi nhớ nhung một người vĩnh viễn không bao giờ có thể quay trở lại... Mãi tới trước giờ cơm trưa, Lâm Viễn vẫn ngồi trên bờ cát chơi đùa với Liêu Liêu, lúc thì cậu ném bóng cho nó, lúc thì đút cá cho nó ăn. Liêu Liêu sung sướng bơi vòng vòng, mãi cho tới khi trên mặt biển xa xa có tiếng gọi vang lên. Lâm Viễn nhìn thấy một đàn cá heo lớn từ đằng xa ấy dường như đang gọi Liêu Liêu trở về. Liêu Liêu kêu mấy tiếng với Lâm Viễn, sau đó bơi về phía đàn cá heo. Một lát sau nó lại quay trở lại, Lâm Viễn vỗ vỗ đầu nó nói, "Mau đi về thôi, tao còn ở đây một tháng nữa, mày nhớ tao có thể tới bất cứ lúc nào." Lúc ấy Liêu Liêu mới cong mình bơi về phía biển khơi xa. Cậu dõi mắt theo mãi cho đến khi thấy Liêu Liêu và đàn cá heo kia gặp nhau, sau đó cùng biến mất ở đường chân trời mới quay đầu lại. Lâm Viễn nhận ra cửa sổ phòng Hạ Vũ Thiên đã mở tự khi nào, Hạ Vũ Thiên dựa bên cạnh cửa, chắc anh đã đứng đó từ lâu và ngắm cảnh cậu chơi đùa với Liêu Liêu. Lâm Viễn chớp chớp mắt, giơ tay làm hình chữ V hướng về phía anh ta, "Đừng ngưỡng mộ tôi, tôi vốn là một truyền thuyết rồi!" Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quay lưng trở vào trong phòng. Lâm Viễn đã bắt đầu ngửi thấy mùi thức ăn, liền lập tức chạy về. Bữa trưa toàn đồ ăn Trung Quốc, thức ăn rất ngon. Lần này Tống Hi mang theo mấy đầu bếp cao cấp, dường như anh còn tìm hiểu rất kỹ sở thích của Lâm Viễn, nên toàn bộ những món ăn trên bàn đều là món Lâm Viễn thích... Chỉ có điều, suốt cả bữa trưa, Tiêu Thụy chỉ chăm chăm lo đi cướp đồ ăn của Lâm Viễn, cứ như anh ta có hận thù sâu đậm với cậu. Lâm Viễn cũng phải bó tay. Ăn cơm xong, Lâm Viễn mang một chút đồ ăn vào phòng cho Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên vẫn tiếp tục giả bệnh nặng như người sắp chết, bắt Lâm Viễn xúc cơm cho anh ta. Lâm Viễn xúc cho anh ta ăn, được một lát, bỗng nhiên chợt nhớ ra liền hỏi, "Đúng rồi, hiện giờ đang có người muốn đối đầu với anh, trong thời gian này anh lại không ở nhà họ Hạ, liệu có chuyện gì xảy ra không?" Hạ Vũ Thiên nghe vậy có vẻ hơi kinh ngạc, sau đó lại mỉm cười, "Tôi đã sắp xếp hết mọi việc rồi... Sao nào? Lo cho tôi sao?" Lâm Viễn nhún vai, "Đương nhiên, sự an toàn của anh có quan hệ trực tiếp tới tính mạng của tôi mà." Hạ Vũ Thiên nhếch môi hỏi, "Lâm Viễn, lát nữa hình như Tống Hi muốn đưa cậu đi tham quan một vòng quanh đảo đấy?" "Ừ." Lâm Viễn gật đầu. "... Đừng quá tàn nhẫn với anh ta." Hạ Vũ Thiên bỗng nhiên nói. Lâm Viễn ngạc nhiên hỏi, "Chà, Hạ Vũ Thiên, anh cải tà quy chính rồi sao? Cũng có thể nói được mấy câu tình cảm đến thế cơ à?" Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn cậu, "Tôi vốn muốn dùng cậu để kiềm chế anh ta. Bây giờ mục đích đã đạt được rồi, tôi và Tống Hi vốn không thù không oán, lại còn lớn lên cùng nhau, việc gì tôi phải hại anh ta?" Lâm Viễn nheo mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, sau đó mới cười nói, "Hạ Vũ Thiên, không phải chứ... Tại sao tôi lại cảm thấy anh hận anh ấy?" Hạ Vũ Thiên nhíu mày lại, mãi lâu sau mới đáp, "Có hận hay không và có nên hận hay không là hai chuyện khác nhau." Lâm Viễn thở dài, "Ừm... Tôi muốn hỏi anh điều này." "Nói đi." Hạ Vũ Thiên nói thẳng. "Anh muốn lợi dụng Tống Hi làm gì?" Lâm Viễn hỏi. Hạ Vũ Thiên yên lặng một lát, chậm rãi trả lời cậu, "Muốn anh ta giết chết một người." Khóe miệng Lâm Viễn giật giật, cậu quay lưng vọt thẳng ra ngoài. Hạ Vũ Thiên cười, "Sao thế? Không muốn hỏi là ai à?" "Tôi không muốn nghe, thật đáng sợ." Lâm Viễn bịt tai chạy ra ngoài, không quên giúp Hạ Vũ Thiên đóng cửa lại. Tống Hi thấy Lâm Viễn bịt tai chạy khỏi phòng Hạ Vũ Thiên liền hỏi, "Có chuyện gì thế?" "Không có gì đâu, Hạ Vũ Thiên lên cơn ấy mà." Lâm Viễn đáp, "Chúng ta đi thôi." Tống Hi cười, bước theo. Chỉ trong buổi chiều hôm đó Tống Hi đã đưa Lâm Viễn đi tham quan hết một vòng quanh đảo. Miệng Lâm Viễn đầu tiên là hình chữ O, sau đó biến thành hình chữ A, cuối cùng xếch lên giận dữ. Đúng vậy, hiện giờ cậu đang muốn cắn chết người đây. "Phải làm biết bao nhiêu việc xấu xa mới có thể có được quá quá quá quá nhiều tiền như vậy chứ?" Cuối cùng Lâm Viễn cảm thán một câu. "Hòn đảo này là do cha nuôi tạo ra." Tống Hi thấp giọng nói. "Sao?" Lâm Viễn tò mò hỏi, "Cha nuôi của các anh có phải là bạn của cha mẹ các anh không? Dường như ông ấy vẫn luôn chăm sóc các anh phải không?" "Ha..." Tống Hi đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong mắt thoáng qua vẻ khinh bỉ, chán ghét. Lâm Viễn khẽ nhíu mày. Ngày hôm đó, ở trong phòng bệnh của Hạ Vũ Thiên, ba người này cực kỳ tôn kính ông lão được gọi là cha nuôi kia, tại sao tới đây lại có biểu hiện hoàn toàn ngược lại thế này, dường như họ rất không muốn gặp nhắc đến ông ta. Ngày hôm đó Hạ Vũ Thiên cũng từng nói ông già cha nuôi kia là nhân vật "đặc biệt"... Thật ra mọi chuyện là như thế nào? Lâm Viễn lắc đầu, cảm thấy mọi chuyện cứ rối cả lên. Cậu quay lưng đi ngược trở về... "Úi..." Lâm Viễn vừa chạm chân xuống đất bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó đâm vào lòng bàn chân mình. "Ai da..." Lâm Viễn vì muốn đi lại thoải mái nên không hề đi dép. Lần này bị dẫm trúng phải vật nhọn, lại cũng vẫn là ở cái chân bị thương kia... "Chảy máu rồi." Tống Hi nhíu mày ghé lại xem, thấy lòng bàn chân Lâm Viễn bị thứ gì đó đâm vào chảy máu liền hỏi, "Có đau không?" "Anh nói thử xem tôi có đau không?" Lâm Viễn bực dọc nói, "Đúng là xui xẻo tám kiếp, chân kia không được hay sao mà lần nào cũng nhằm trúng cái chân này chứ. Không có tí sáng kiến nào cả!" Tống Hi cũng cảm thấy bó tay với cách ăn nói của Lâm Viễn, "Tôi cõng cậu về xử lý vết thương nhé?" "Từ từ đã." Lâm Viễn chỉ xuống cát nói, "Anh tìm cho tôi xem thủ phạm là cái gì đã. Chẳng phải anh bảo cát rất sạch, đi rất êm chân sao, tại sao giờ lại có đinh bên dưới?!" "Đinh?" Tống Hi lập tức cau mày, lấy tay nhẹ nhàng bới cát. "Không phải là đinh thì là gì?" Lâm Viễn tức giận đùng đùng, "Rõ là nhọn như thế cơ mà, ai lại độc ác vứt vật nhọn vào cát chứ!" Chẳng bao lâu sau, Tống Hi tìm được một thứ, anh rút lên khỏi cát... Là một chiếc vòng cổ bằng kim loại có mặt hình con ốc biển... Hơn nữa, con ốc biển này còn là dạng ốc biển đầy gai. "Đây là cái gì vậy? Lâm Viễn hỏi. Tống Hi ngã ngồi xuống đất, há hốc miệng nhìn con ốc biển không rời mắt. "Này." Lâm Viễn đẩy đẩy anh ta, "Anh làm sao thế?" "Lừa tôi!" Tống Hi đột nhiên loạng choạng đứng dậy hét lên, "Anh ta dám lừa tôi!" Dứt lời liền đứng bật dậy, chân không chạm đất chạy như bay quay về. "Này!" Lâm Viễn chưa kịp hiểu gì, thầm nghĩ không biết lần này Tống Hi bị ám ảnh hay là lại lên cơn gì nữa đây. Cậu định đuổi theo, nhưng cái chân bị thương vừa giẫm lên cát lại đau nhói, làm cậu muốn nhảy dựng lên. "Đúng là..." Lâm Viễn nhảy lò cò, mãi mới tới được trước cửa phòng Hạ Vũ Thiên. Cậungay Tiêu Thụy đứng đó, vẻ mặt lo lắng hỏi, "Cậu vừa làm chuyện gì hả?" Lâm Viễn ngây người sửng sốt, nhảy nhảy vào trong thì thấy Tống Hi đang túm cổ áo Hạ Vũ Thiên, trên tay giơ lên chiếc vòng cổ con ốc biển khi nãy mà truy hỏi, "Tại sao thứ này lại có ở trên đảo? Không phải các anh nói A Linh chưa lên tới đảo mà đã chết ngay trong vụ nổ sao?" Hạ Vũ Thiên ho khan một tiếng, không nói lời nào. "Anh nói đi! Thật ra cô ấy chết như thế nào?" Tống Hi dùng sức lay lay Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn thấy thế cũng tròn mắt ngạc nhiên. Đúng lúc này, cậu chợt cảm thấy Tiêu Thụy đang ở phía sau lưng khẽ đẩy mình một cái. Lâm Viễn vốn chỉ còn một chân nên đứng không vững, lập tức vì cú đẩy nhẹ này mà ngã nhào vào bên trong. Tống Hi và Hạ Vũ Thiên nghe tiếng động đều giật mình quay lại. Thấy vậy Lâm Viễn nhanh trí nảy ra một ý tưởng, liền vội vã bò dậy nói, "Ây nào Tống Hi, anh đừng quá kích động." "Đúng vậy! Vũ Thiên vẫn còn đang bị thương mà!" Tiêu Thụy trốn phía sau lưng Lâm Viễn kêu to. Lâm Viễn nhảy nhảy tới gần phụ họa, "Đúng vậy, anh học ai không học, lại đi học Mã giáo chủ! Anh xem, người còn đang sống cũng bị anh lay tới sắp chết rồi!" Tống Hi nhìn Lâm Viễn. Lâm Viễn đỡ Hạ Vũ Thiên nằm xuống, đắp chăn cẩn thận rồi nhíu mày nhìn anh ta, "Này, anh xem Tống Hi đã nóng ruột đến mức như thế này rồi, có phải còn gì anh vẫn chưa nói với anh ấy không?" Hạ Vũ Thiên yên lặng một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Tống Hi nói, "Khi vụ nổ xảy ra... Tiêu Linh đã chết rồi!" Tống Hi kinh ngạc nhìn Hạ Vũ Thiên, đôi mắt từ từ đỏ lên, anh hỏi gọn lỏn, "Cha nuôi?" Hạ Vũ Thiên gật đầu. Sau một hồi yên lặng, Tống Hi đột nhiên cười to, cười mãi, cười thật lâu. Sau đó quay lưng bước ra khỏi cửa. "Tống Hi..." Tiêu Thụy muốn giữ anh ta lại, liền bị đẩy ra ngoài, "Đừng làm phiền tôi!" Nói xong Tống Hi không quay đầu lại, đi mất. Lâm Viễn ngoái cổ ra nhìn theo, sau đó cậu quay lại hỏi Hạ Vũ Thiên, "Anh ấy làm sao vậy? Dường như đang bị kích động lắm thì phải." Hạ Vũ Thiên cúi đầu xuống nhìn bàn chân vẫn còn đang chảy máu của Lâm Viễn nói, "Đúng là ngoài ý muốn... Không ngờ qua bao nhiêu năm mà chứng cứ vẫn còn lưu lại." "Hả?" Lâm Viễn không hiểu. Hạ Vũ Thiên ngước mắt nhìn Lâm Viễn, "Có lẽ mọi chuyện đã được định sẵn như vậy."