Chân dung ác ma
Chương 34
Hạ Vũ Thiên thấy Tiêu Thụy chuyển cửa sổ chat sang chế độ ẩn, sau đó ngẩng đầu nhìn mình "Anh còn đứng đấy làm gì? Mau đi thôi!"
Hạ Vũ Thiên nhíu mày nói "Cậu vừa nói gì với cậu ta? Làm sao mà lắm hình thế?"
Tiêu Thụy bật cười "Thế mới bảo anh là đồ ngốc, loại chuyên gia ngồi một chỗ trong nhà điển hình như Lâm Viễn làm sao mà hợp nổi với kiểu tác phong xã hội đen của anh? Giữa anh và cậu ta luôn có một khoảng cách không thể vượt qua, thử hỏi làm sao cậu ta có thể không đề phòng anh cho được?"
Hạ Vũ Thiên nhìn Tiêu Thụy "Nghe cậu nói sặc mùi ngụy biện."
"Thì anh cứ làm theo lời tôi đi xem nào." Tiêu Thụy nói "Còn không đi mau đi, Tống Hi mỗi ngày đều có thói quen đi uống rượu một lúc. Anh mà tới trễ thì ngay cả cơ hội để lãng mạn cũng mất đấy. Đi nhanh lên, ở đây có tôi chống đỡ cho anh rồi."
Hạ Vũ Thiên khoác áo ra ngoài bằng cửa sau, lên xe đi về hướng khách sạn.
Lâm Viễn nghe thấy tiếng chuông cửa, trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Hạ Vũ Thiên có mọc cánh cũng không thể tới nhanh như vậy, còn Tống Hi thì vừa mới đi. Có thể là anh ta chăng? Hình như anh ta để thẻ khóa lại trong phòng... Thế nhưng hình như có đến hai chiếc thẻ khóa cơ mà.
Nghĩ tới đây Lâm Viễn chạy đến bên cửa, sàn có trải thảm nhưng Lâm Viễn vẫn theo bản năng bước nhón chân. Rón rén bước đến trước cửa, cậu ghé vào mắt mèo nhìn ra ngoài.
Bên ngoài cửa là một thanh niên đội mũ trắng mặc quần áo nhân viên phục vụ khách đang ấn chuông.
Lâm Viễn khẽ nhíu mày quan sát một lúc, nghĩ thầm mình đâu có gọi đồ ăn? Chẳng lẽ là Tống Hi gọi cho cậu? Cũng có thể lắm, cậu vừa định mở cửa hỏi thì đột nhiên nhận thấy phía góc tường bên kia có một ống kim loại nhỏ dài màu đen thò ra, tuy chỉ có một đoạn rất ngắn nhưng cậu cũng kịp nhìn thấy.
Lâm Viễn nhăn mặt, tuy rằng cậu chưa từng tận mắt nhìn nhưng vẫn thường thấy nó trên các bộ phim hành động, chính là ống giảm thanh của súng lục.
Lâm Viễn nhìn xuống đất, ngoài bóng của nhân viên phục vụ, phía sau tường còn có hai chiếc bóng kéo dài trên mặt sàn.
Lâm Viễn lùi lại một bước, đầu bật ra hai chữ - nguy hiểm.
Nghĩ tới đây cậu lập tức rút điện thoại ra, vội vã chạy trở lại trong phòng tìm tờ giấy Tống Hi vừa đưa, định gọi điện thoại cầu cứu. Nhưng trong điện thoại chỉ có những âm thanh xẹt xẹt vang lên, tín hiệu bị nhiễu sóng không thể thực hiện được cuộc gọi. Lâm Viễn hiểu đó là do dụng cụ làm nhiễu sóng di động, trước đây cậu đã nhìn thấy nó được quảng cáo trên tivi. Loại này chỉ cần bật lên thì tất cả điện thoại trong phạm vi mấy mét đều sẽ mất hết tín hiệu.
Qua buổi chiều hôm nay, Lâm Viễn đã hiểu có người muốn bắt cóc mình, lần này cậu cảm thấy thật sự sợ hãi. Phải làm sao bây giờ... Không cách nào gọi điện thoại cầu cứu được.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong óc cậu chợt nảy ra một ý tưởng, cậu chạy tới cầm điện thoại của khách sạn ấn số di động của Tống Hi... Nhưng trả lời cậu là tiếng chuông khe khẽ vang lên ngoài cửa chính.
"Hỏng rồi!" Lâm Viễn vội vàng cúp điện thoại, chạy tới đóng chặt cửa rồi nhanh chóng chốt lại.
Từ bên ngoài cửa bỗng "rầm" một tiếng, sau đó có tiếng đồ ăn rơi vỡ. Lâm Viễn lập tức hiểu ra - đám người kia đã đẩy gã nhân viên phục vụ sang một bên để chuẩn bị phá cửa xông vào. Điện thoại phòng hắn đã bị bọn chúng làm gì đó, bây giờ biết đã bị cậu phát hiện nên mới dùng biện pháp mạnh.
Lâm Viễn thật sự kinh hoàng. Xong rồi, lần này thì đúng là "gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay"... Đột nhiên nhớ ra, cậu phi như bay tới bên cạnh giường, thấy cửa sổ chat với Hạ Vũ Thiên vẫn còn trên màn hình. Suy nghĩ rất nhanh, Lâm Viễn vội vã gõ vào bàn phím hai chữ: Cứu mạng!
Cùng lúc ấy một tiếng "binh" vang lên. Từ cửa chính phát ra một âm thanh lớn, là tiếng cánh cửa bị đá ra.
Lâm Viễn chạy nhanh tới bên cửa, trong lòng thầm mắng không tiếc lời - mẹ cha chúng nó đây là chỗ nào chứ, mang tiếng là khách sạn năm sao mà không có lấy một gã bảo vệ. Cậu dùng sức kéo tủ quần áo bên cạnh sang chặn cửa rồi đứng ở phía sau cố gắng giữ chặt tủ. Mẹ kiếp, Hạ Vũ Thiên, anh có giỏi thì tới nhanh lên, tôi không chống giữ được lâu nữa đâu!
Ở bên này màn hình, Tiêu Thụy nhìn thấy trên góc máy tính xuất hiện cửa sổ chat của Lâm Viễn, anh nhấp vào xem... Anh nhíu mày, nghĩ một lát rồi rút điện thoại ra bấm nút gọi, "Vũ Thiên! Lâm Viễn vừa gửi đến cho tôi hai chữ."
"Là hai chữ gì?" Hạ Vũ Thiên đang lái xe.
"Cứu mạng."
Hạ Vũ Thiên cúp điện thoại ngay lập tức. Tiêu Thụy nhún vai đặt điện thoại xuống, mặc áo khoác bước ra ngoài dặn A Thường ở ngoài cửa canh gác thật kỹ, không cho bất kỳ ai bước vào.
A Thường biết có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh phải canh gác ở đây không thể rời đi nên cũng chỉ có thể gật đầu.
Lâm Viễn liều mạng giữ chặt cửa, bên ngoài vang lên tiếng chân người đá cửa rầm rầm. May là tủ quần áo cũng khá nặng, Lâm Viễn kéo hết tất cả những gì có thể chặn được về phía cửa nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được đống đồ sau lưng mình bị đá rung lên từng hồi.
Tống Hi đang ngồi ở quầy rượu yên tĩnh trầm lặng uống rượu, trên tay cầm một chiếc bật lửa cũ kỹ xoay xoay một cách vô thức. Trên mặt bàn là tấm ảnh vẫn thường nằm trong ví. Đúng lúc này di động rung lên.
Tống Hi rút điện thoại ra xem, là Hạ Vũ Thiên gọi tới. Vừa nhấn nút nhận, anh lập tức nghe thấy giọng nói có phần hoảng hốt của Hạ Vũ Thiên, "Điện thoại của Lâm Viễn bị nhiễu sóng, không liên lạc được."
Tống Hi cúp điện thoại, lao ra khỏi quán rượu.
Lâm Viễn đang dựa lưng vào tủ, đột nhiên nhận thấy tiếng phá cửa đằng sau bỗng nhiên ngừng lại. Cậu còn đang nghi hoặc bỗng chợt phát hiện ra bên ngoài cửa sổ lớn phía trước xuất hiện một bóng áo đen.
Lâm Viễn giật mình kinh hoàng, tên kia cầm súng giảm thanh trên tay bắn thẳng vào cửa sổ làm cửa kính vỡ vụn rơi lả tả. Sau đó hắn lập tức nhảy vào bên trong, đáp xuống sàn lăn một vòng.
Lâm Viễn không còn chỗ trốn, vừa định đứng lên đã bị tên kia đi tới đá thẳng vào chân.
"A..." Chân Lâm Viễn vốn đã bị thương, một đá này khiến cậu đau chết ngất. Cùng lúc đó, chiếc tủ vốn đang chặn cửa cũng bị đá văng ra một đoạn, một bóng người nữa theo khe cửa đó mà lách vào. Gã áo đen trong phòng cất súng đi, túm cổ áo Lâm Viễn xách lên.
Mấy gã đưa mắt nhìn nhau, không phí lời lập tức kéo Lâm Viễn ra ngoài. Lê cái chân đau, Lâm Viễn vờ như không đi nổi. Một tên trong bọn liền lấy một miếng băng dính đen dán lên miệng cậu sau đó khiêng cậu lên, cả bọn cứ thế bước ra ngoài.
Lâm Viễn vùng vẫy giãy giụa nhưng không tài nào thoát được, chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư trong miệng. Cậu bất lực thấy mình bị khiêng ra khỏi cửa.
Đám người kia đi thẳng đến thang máy đã chờ sẵn. Lâm Viễn liếc mắt thấy bên ngoài thang máy có cắm chìa khóa, lập tức hiểu thang máy đã bị khóa, đám người kia định đưa cậu xuống bãi để xe dưới tầng hầm.
Quả nhiên mấy gã kia ấn nút xuống bãi để xe, thang máy rất nhanh đi xuống.
Lâm Viễn trong lòng không ngừng thầm cầu nguyện - Hạ Vũ Thiên, anh mau tới đây đi, với tốc độ 220km/h cũng được!
Mặc cho Lâm Viễn cầu nguyện, thang máy cuối cùng vẫn dừng lại ở tầng hầm. Khi cánh cửa thang máy mở ra, đám bắt cóc liền khiêng Lâm Viễn đi ra ngoài. Lâm Viễn quay mặt ra phía sau, vừa ngẩng đầu cũng lập tức nhìn thấy những thứ mà đám người bắt cóc kia không thể thấy.
Tống Hi đang đứng trước cửa thang máy, trên tay cầm một con dao. Anh giơ ngón trỏ ra hiệu cho Lâm Viễn đừng lên tiếng.
Lâm Viễn gật gật đầu. Đột nhiên Tống Hi lao nhanh tới đâm thẳng một dao vào phía dưới bụng tên đang khiêng cậu.
Gã kia rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất... Cùng lúc mấy tên bên cạnh định rút súng ra thì Tống Hi ngay lập tức cũng rút con dao đang cắm ở bụng tên kia phi thẳng tới cắm trúng vào gáy một gã khác. Lâm Viễn vừa bò dậy, thấy một kẻ đang đứng gần mình định nổ súng bắn Tống Hi liền nhào tới đẩy ngã hắn ta. Tống Hi cũng phản ứng rất nhanh, nhào lại bồi cho gã một dao, sau đó xoay người ôm Lâm Viễn lăn sang một phía. Đúng lúc đó, một loạt những tiếng súng nổ đoàng đoàng vang lên...
Tống Hi lấy điện thoại cùng một con dao từ trong túi ra, xé miếng băng dính đen trên miệng Lâm Viễn, dặn, "Lát nữa cậu chạy về phía hầm để xe, nhớ đừng quay đầu lại. Để tôi giải quyết mấy gã này."
"Được." Lâm Viễn gật đầu, Tống Hi nhấn mấy nút trên điện thoại sau đó ra hiệu cho Lâm Viễn - một, hai, ba... Anh hô to "chạy!" đồng thời cũng ném chiếc điện thoại ra ngoài...
Điện thoại đột nhiên phát ra một tiếng kêu lớn, ngay sau đó có tiếng súng bắn tới phía điện thoại. Lâm Viễn nhanh chân chạy vọt ra, đồng thời Tống Hi ở bên kia cũng nhỏm dậy ném c dao khỏi tay, rồi lập tức lăn người vào gầm một chiếc xe.
Lâm Viễn an toàn chạy tới sau bức tường, đang định quay đầu lại xem xét tình hình bỗng thấy một bàn tay vươn ra từ phía sau lưng, bịt chặt miệng cậu.
Lâm Viễn còn chưa kịp kêu đã bị một người kéo vào trong xe. Cậu đang muốn giãy giụa thì chợt nghe thấy một giọng cười rất quen thuộc, liền ngẩng đầu lên nhìn - là Hạ Vũ Thiên!
Hạ Vũ Thiên nhếch môi cười với cậu. Lúc này Lâm Viễn thấy một chiếc xe khác đi về phía mình rồi đỗ lại, Tiêu Thụy từ trên xe bước xuống, trên tay cầm một khẩu súng trường. Động tác kéo chốt bảo hiểm súng thật đúng là của dân chuyên nghiệp, Lâm Viễn không thể không thầm ngưỡng mộ. Hành động của tên nhóc này còn thành thạo hơn cả trong phim của Ngô Vũ Sâm.
Hạ Vũ Thiên khởi động xe, Lâm Viễn liền vội vàng nói "Này, anh nhẫn tâm bỏ mặc anh em của mình ở lại à?"
"Ha, cũng chỉ còn lại có vài tên, sức mấy mà làm gì được bọn họ?" Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nói "Hai người bọn họ thừa sức đối phó với cả một doanh trại lính." Nói xong câu ấy, xe đã ra đến bên ngoài đường lớn.
Tống Hi thấy Tiêu Thụy tới liền nấp vào phía sau một cái cột. Tiêu Thụy nổ hai phát súng giết chết hai tên, đang định bắn tiếp thì Tống Hi nói "Bắt sống một tên!"
Tiêu Thụy nghe vậy không bắn chết gã cuối cùng mà chỉ nhắm vào chân hắn, sau đó xách cổ ném vào trong xe. Tống Hi cũng lên xe đoạn hỏi "Lâm Viễn đâu rồi?"
"Bị người của Hạ Vũ Thiên mang đi rồi." Tiêu Thụy nói "Anh ta nói không cho anh mượn nữa, anh ta không yên tâm chút nào."
"Hừ..." Tống Hi buồn bực nhấc chân gác lên thành ghế trước thở dài một tiếng.
"Ha." Tiêu Thụy buồn cười "Sao thế, có cần phải nuối tiếc như vậy không?"
"Sớm biết xảy ra chuyện như vậy tôi đã chẳng đi uống rượu, không rõ cậu ấy có bị thương không." Tống Hi day day trán, thấp giọng nói.
"Thôi anh bớt chút si tình đi, cậu ta và Tiêu Linh cũng đều như nhau cả. Trong mắt hai người đó, vĩnh viễn vẫn chỉ có Hạ Vũ Thiên. Mẹ kiếp, anh có si tình bi lụy gấp mười như thế thì vẫn cứ bị ra rìa thôi."
Tống Hi trừng mắt nhìn cậu ta "Cậu có cần ác miệng thế không?"
Tiêu Thụy cũng trừng mắt lại "Chả lẽ không phải như thế sao?"
Tống Hi không quan tâm tới cậu ta, chỉ ngồi dựa vào ghế ngẩn người hỏi "Bây giờ đi đâu đây?"
Tiêu Thụy chỉ vào cái chân đầy máu của gã áo đen đang nằm phía sau nói "Tìm chỗ nào đó xử lý hắn, tiện thể tra hỏi xem kẻ nào muốn động vào người trong mộng của anh với Hạ Vũ Thiên."
Tống Hi vừa quay lại thì đã thấy toàn thân gã kia co giật, sau đó đột ngột ngừng lại - hiển nhiên gã đã chết.
"Giờ đi tìm một cái giếng thì thực tế hơn đấy." Tống Hi thản nhiên nói "Chắc là chúng ta không hỏi nổi hắn nữa rồi."
"Mẹ nó!" Tiêu Thụy kêu lên "Bọn chúng đều bị uống loại thuốc độc thần kinh sao? Lại còn là loại định giờ phát tác nữa."
"Kẻ thuê bọn chúng quả nhiên rất cẩn thận." Tống Hi lại gần sờ lên động mạch cổ gã kia rồi nói "Đến thời gian đã định, chất độc phát tác sẽ ngay lập tức gây chết người. Tất cả toàn bộ quá trình không tới hai mươi phút, thảo nào bọn chúng phải tranh thủ thời gian gấp gáp đến thế."
"Thật ra là ai muốn cướp Lâm Viễn?" Tiêu Thụy nhíu mày, "Cướp cậu ta thì có tác dụng gì?"
Tống Hi bật cười nói "Lý do cướp cậu ấy ư? Vũ Thiên thế nào tôi không rõ, nhưng tôi thì sẵn sàng bán mạng vì cậu ấy."
"Chẳng đáng mặt đàn ông tý nào!" Tiêu Thụy lườm anh ta "Cho nên Tiêu Linh mới không thích anh!"
Tống Hi bịt tai nằm xuống "Tôi chẳng nghe thấy cậu nói gì!"
Hạ Vũ Thiên dừng xe ngoài cửa phòng khám, đỡ Lâm Viễn bước ra. Lâm Viễn xoa xoa chân nói "Lần này chắc là nứt xương rồi."
Hạ Vũ Thiên ngây người, cúi xuống kéo ống quần Lâm Viễn lên xem ngay lập tức nhíu mày nói "Là tên khốn nạn nào đã đánh cậu?"
"Không phải bị đánh, tôi chỉ ăn một phát quét chân thôi." Lâm Viễn cao giọng "Chẳng qua là hắn ta đánh lén, chứ đánh trực diện tôi đây chưa chịu thua ai bao giờ!"
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ cười nói "Tay chân lạnh hết cả thế này lại còn bảo là không sợ? Cậu giả vờ làm gì?"
Lâm Viễn bĩu môi. Hạ Vũ Thiên ra khỏi xe, cẩn thận ôm Lâm Viễn vào phòng, dựng Lý Cố ra khỏi giường đi băng bó cho Lâm Viễn. Lý Cố vừa băng bó vừa không ngừng mắng to "Cậu không thể ngồi yên tĩnh dưỡng một tháng cho tôi được à?! Mẹ kiếp, cậu muốn mình tàn phế lắm sao mà cứ tiếp tục để chân bị thương thế này?!"
Lâm Viễn nhăn mũi liếc xéo Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên khẽ cười nói "Lâm Viễn, chúng ta đi nghỉ đi. Cậu thấy thế nào?"
"Hả?" Lâm Viễn hơi ngạc nhiên.
"Tôi có một hòn đảo riêng, chúng ta tới đó nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho cậu. Ở đó không có ai cả, chúng ta sẽ cùng nhau tận hưởng quãng thời gian yên tĩnh thanh bình một tháng, sau đó lại trở về. Được không?"
"Không cần!" Lâm Viễn vội lắc đầu "Tôi nhất định không đi!"
Hạ Vũ Thiên vẫn giữ nụ cười trên môi "Được, cứ quyết định như thế đi!"
Truyện khác cùng thể loại
86 chương
84 chương
9 chương
14 chương
44 chương
376 chương