Lâm Viễn ngồi trên xe ngẩn người dựa vào cửa kính nhìn phong cảnh bên ngoài dần dần lướt qua, Tống Hi ngồi bên cạnh chăm chú quan sát Lâm Viễn. "Giờ cậu muốn đi đâu?" Tống Hi hỏi. Lâm Viễn thoáng ngạc nhiên nhìn anh ta, dường như không hiểu ý "Không phải bây giờ chúng ta sẽ tới chỗ anh sao?" "Tôi vừa mới quay về cũng chưa tìm được chỗ ở, cậu bảo làm sao bây giờ? Ý cậu như thế nào, tôi nên mua hay thuê nhà đây, hoặc chỉ thuê khách sạn ở thôi?" Lâm Viễn chống cằm "Tùy anh thôi." "Sao?" Tống Hi cười hỏi "Hạ Vũ Thiên đem tặng cậu cho tôi, cậu không vui à? Dù sao cậu ta cũng chưa nói là tặng hẳn cậu cho tôi, là do tôi chủ động cướp cậu đem về đấy chứ, hơn thế tôi vẫn còn cái hẹn phải trả cậu lại cho anh ta mà." Lâm Viễn vốn định mỉa mai anh ta mấy câu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại thôi. Đột nhiên cậu không có hứng thú đáp trả lại nữa. "Hôm nay cũng muộn rồi." Tống Hi nhìn đồng hồ nói "Tối nay cậu có muốn đi xem phim không? Ngày mai chúng ta hãy đi leo núi, hay là cậu thích đi dạo phố hơn?" Lâm Viễn ngẩng mặt lên than trời "Đã bảo chân tôi chưa đi lại bình thường được rồi mà." "Không sao." Tống Hi cười cười nói "Được cõng cậu là niềm vinh hạnh của tôi." Lâm Viễn hơi giật mình, nhìn anh ta một lát rồi hỏi "Anh cũng giống như Hạ Vũ Thiên, cả hai đều là xã hội đen phải không?" "À... Coi như là năm mươi năm mươi đi." Tống Hi suy nghĩ một lát mới nói "Kể ra thì Vũ Thiên cũng không thể coi là xã hội đen hoàn toàn được, ít nhất nhìn bên ngoài cậu ta vẫn là một doanh nhân đàng hoàng tử tế đấy thôi." Lâm Viễn thản nhiên nhún vai, "Hạ Vũ Thiên có là gì cũng chẳng liên quan tới cậu. Anh ta muốn làm gì thì cứ làm, nếu lỡ có bị truy quét bớt đi thì càng tốt cho xã hội." Cậu lẩm nhẩm theo lời một bài hát mà mình yêu thích: Thần Cua à, bắt hai con thủy sản này đi thôi. "Trước đây tôi sống ở nước ngoài, cũng đã rất lâu rồi chưa trở lại nơi này." Tống Hi nói "Không ngờ vừa về nước đã gặp ngay chuyện vui bất ngờ, bây giờ thì tôi tin rồi, hay là cứ ở lại đây không trở về bên kia nữa cũng được nhỉ." Lâm Viễn cười lấy lệ, trong lòng thì lại thầm nghĩ - cho tôi xin, anh cứ tự nhiên mà trở lại bên đó. Những người được đất nước cử đi làm công tác ngHiên cứu khoa học thì cần phải trở về nước, nhưng nếu là xã hội đen thì miễn, tốt nhất là cứ ở lại nước ngoài mà quậy cho đám tư bản kia tơi bời đi! Tống Hi nhìn thấy Lâm Viễn cười vô cùng gian trá, liền ngồi sát lại nói "Sắc thái trên mặt cậu cũng phong phú thật." Lâm Viễn quay mặt đi ho khan liền mấy tiếng, cảm thấy tâm trạng đã dễ chịu hơn rất nhiều. Bố khỉ, việc gì phải khó chịu vì một gã như Hạ Vũ Thiên, không đáng! Xe dừng lại trước cửa một khách sạn sang trọng, Lâm Viễn và Tống Hi cùng nhau xuống xe. Trong khi Tống Hi đi đặt phòng, Lâm Viễn ngồi chờ trên sô-pha ngoài đại sảnh. Đúng lúc này điện thoại của cậu đổ chuông, cậu lấy ra nhìn. Hạ Vũ Thiên gọi tới. Lâm Viễn nhăn nhăn mũi, định bụng không bắt máy. Điện thoại vẫn cố chấp không ngừng reo cho đến khi Lâm Viễn nhận thấy mọi người xung quanh mình đã bắt đầu khó chịu ra mặt mới đành phải nhấn nút nghe. Thật ra cậu rất muốn mạnh tay tắt luôn điện thoại nhưng lại không đủ gan. Đành vậy, đối với dân xã hội đen phải luôn luôn mềm mỏng nhẹ nhàng "Lạt mềm buộc chặt" Vậy! Cứng rắn nhất định là không được. Nghĩ ngợi xong xuôi cậu đưa máy lên tai "Alô." "Cậu làm gì mà sao mãi mới nghe máy?" Giọng nói của Hạ Vũ Thiên rõ ràng đầy bất mãn. Khóe miệng Lâm Viễn khẽ giật giật, cậu đáp "Đang đi đại tiện!" Nơi này là giữa sảnh của khách sạn năm sao sang trọng cho nên câu nói của Lâm Viễn vừa dứt thì tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn cậu. Lâm Viễn thầm nghĩ - mấy người nhìn cái khỉ gì, có giỏi thì các người cả đời không đi đại tiện thử xem có chịu nổi không! "Cậu bây giờ đang ở đâu?" Hạ Vũ Thiên hỏi tiếp. "Đi đại tiện thì còn có thể ở đâu được nữa?" Lâm Viễn giọng đầy bực dọc trả l ời . Hạ Vũ Thiên ở đầu dây bên kia yên lặng một lúc rồi hỏi "Cậu không vui à?" "Không." Lâm Viễn thản nhiên trả lời. "Sao nói chuyện với tôibực tức giận dỗi như thế?" Hạ Vũ Thiên tiếp tục hỏi. "Bị táo bón thôi." Lâm Viễn trả lời gọn lỏn. Hạ Vũ Thiên cười thành tiếng "Cậu đang giận tôi?" Lâm Viễn hơi bĩu môi đáp "Đã bảo là tôi bị táo bón rồi, có tức giận cũng là tức giận cục phân thôi! Bộ anh là cục phân sao?" Hạ Vũ Thiên nhăn mặt, cái kiểu ăn nói này của Lâm Viễn đúng thật là chẳng coi ai ra gì. "Cậu hiện giờ đang ở đâu?" Hạ Vũ Thiên không tiếp tục đề tài kia nữa hỏi thẳng "Tối nay cả hai ngủ ở đâu?" Lâm Viễn bất đắc dĩ đành nói "Ở khách sạn XXX." "Phòng nào?" Hạ Vũ Thiên vẫn không buông tha. "Anh hỏi kỹ thế để làm gì?" Lâm Viễn gần như mất hết kiên nhẫn. "Cậu có nói hay không?" Hạ Vũ Thiên giở giọng uy hiếp "Không nói sẽ không đón cậu về nữa." Lâm Viễn thầm nghĩ "Ai mà sợ anh chứ", nhưng ngoài miệng vẫn đáp "Chư rõ, hiện mới đang đặt phòng." "Khi nào biết thì nhắn tin cho tôi." Hạ Vũ Thiên dặn dò "Còn nữa, nếu Tống Hi dám ra tay với cậu thì cứ thẳng tay thiến luôn anh ta, hiểu chưa?" Khóe miệng Lâm Viễn bất giác giật giật lên mấy cái. Lúc này Tống Hi đã quay trở lại, Lâm Viễn nói nhanh với Hạ Vũ Thiên "Được rồi, cứ như vậy nhé." rồi vờ cúp điện thoại. Điện thoại của Lâm Viễn là loại thân thẳng, không phải loại điện thoại gập, cậu không ấn nút ngắt mà vẫn để mở máy, nhét vào túi áo. Sau đó cậu đứng lên đi tới thang máy cùng Tống Hi. "Là Vũ Thiên gọi sao?" Tống Hi hỏi. "Ừ.", Lâm Viên cũng không giấu giếm, gật đầu. "Anh ta gọi làm gì?" Tống Hi cười hỏi "Lo cho cậu à?" Hai người vừa bước vào trong thang máy vừa nói chuyện. "Ừ." Lâm Viễn tiếp tục gật gật đầu nói "Anh ấy bảo tôi nếu anh dám ra tay thì cứ việc thiến quách anh đi, sau đó anh ấy sẽ đứng ra lo liệu tiêu hủy chứng cứ." "Ha ha...". Tống Hi bật cười thành tiếng. Thang máy dừng lại ở tầng mười một, hai người bước ra, Tống Hi dùng thẻ mở cửa phòng số 11-7. Lâm Viễn nhìn số phòng nhíu mày, "Số phòng này thật là xui xẻo, đã tầng mười một lại còn phòng số bảy." "Có gì mà xui xẻo?" Tống Hi cười hỏi. Lâm Viễn cong môi "Anh cứ thử xem tất cả mấy căn nhà ma ấy, phần lớn nếu không phải số mười một thì nhất định sẽ là số bảy." Ở đầu dây bên kia Hạ Vũ Thiên tắt điện thoại gọi A Thường vào nhỏ giọng dặn dò. Sau khi Lâm Viễn bước vào trong phòng, ngay lập tức cậu há hốc miệng chạy quanh xem hết một vòng từ ngoài vào trong sau đó gật gù cảm thán "Trời ạ... Đây chính là phòng Tổng thống mà mọi người vẫn thường đồn đại đó sao?" Tống Hi cởi áo khoác đặt lên sô-pha nói "Lâm Viễn, làm tình nhân của tôi đi được không? Tôi sẽ mang cậu ra nước ngoài sống, đừng ở lại đây nữa nơi này vốn lắm thị phi." Lâm Viễn hơi ngạc nhiên, trong đầu nhanh chóng hiện lên suy nghĩ, - ai da, cái tên quỷ mất gốc này muốn dụ dỗ mình bán nước theo giặc đây! Lúc này Lâm Viễn cũng đã tham quan xong toàn bộ căn phòng, cậu liền nhảy lò cò tới ngồi xuống bên cạnh Tống Hi "Này, tôi hỏi anh một câu có được không?" "Được.", Tống Hi gật đầu. "Tổ tiên nhà tôi ba đời đều là nông dân nghèo, cha mẹ tôi cũng là những con người tiêu biểu của giai cấp công nhân vô sản, vì sao đám địa chủ các anh hễ nhìn thấy tôi là lại lao tới cứ như là ruồi thấy phân vậy?" Tống Hi ngạc nhiên, ngay lập tức anh bị câu nói đầy hình ảnh của Lâm Viễn chọc cho bật cười, anh khẽ lắc đầu nói "Chưa từng có ai nói cho cậu biết nguyên nhân à?" Lâm Viễn lắc đầu "Chưa." "Để tôi cho cậu xem cái này." Tống Hi lấy từ trong túi áo ra một chiếc ví, rút một tấm ảnh đưa cho Lâm Viễn. Trong tấm ảnh có bốn người, gồm có ba thiếu niên khoảng chừng mười mấy tuổi và một cô gái trẻ. "A?" Lâm Viễn chỉ vào hai thiếu niên trong bức hình, "Đây chẳng phải là anh và Hạ Vũ THhiên hồi nhỏ sao? Cậu bé hơn một chút này hẳn là Tiêu Thụy rồi." "Đúng." Tống Hi gật đầu. "Còn đây là ai?" Lâm Viễn chỉ vào cô gái trẻ đứng ở giữa. Đó là một cô gái rất xinh đẹp, nhìn hết sức tao nhã. "À." Tống Hi giải thích "Khi ba người chúng tôi còn nhỏ thì gia đình bị truy sát. Cha nuôi đã nhận nuôi chúng tôi rồi mang ra nước ngoài lánh nạn. Đây là chị gái của Tiêu Thụy tên là Tiêu Linh, cô ấy là người phụ trách việc chăm sóc cho chúng tôi." "À, hèn gì tôi nhìn lại thấy cô ấy trông quen mắt, thì ra tại cô ấy rất giống Tiêu Thụy." Lâm Viễn xoa xoa cằm suy nghĩ. "Cậu đúng thật là đồ ngốc." Tống Hi bất đắc dĩ đứng dậy đi vào phòng tắm lấy ra một chiếc gương nhỏ đưa cho Lâm Viễn "Cậu có biết vì sao tôi lại bảo Tiêu Thụy mới là thế thân của cậu chưa? Cậu tự nhìn xem xem, cô ấy giống ai?" Lâm Viễn vẫn không hiểu gì. Nhưng vừa cầm gương lên nhìn, chính bản thân cậu cũng ngây người... Thảo nào gương mặt này nhìn lại quen đến vậy, Tiêu Linh và cậu dường như chính là một cặp song sinh. "À..." Lâm Viễn bối rối không nói được gì "Này..." "Tiêu Linh chính là người trong mộng đầu đời của tôi và Vũ Thiên." Tống Hi đặt gương xuống dựa người vào sô-pha, "Khi đó chúng tôi tất thảy đều đã chịu hết mọi khổ cực trên đời này, cậu thử nghĩ xem chỉ mới mười mấy tuổi, bàn tay bọn tôi vấy máu, sau đó lại phải chạy trốn, còn có thứ gì mà chưa từng trải qua đâu? Trong thâm tâm, chúng tôi đều cảm thấy thế giới này chỉ là những thứ xấu xa dơ bẩn, mãi cho tới khi cô ấy xuất hiện. Quãng thời gian sung sướng nhất chính là khi được cha nuôi lo liệu, sau đó được ở cùng với Tiêu Linh. Tính cách của cô ấy và A Thụy hoàn toàn khác nhau." Lâm Viễn suy nghĩ một chút rồi hỏi "Có phải cô ấy rất lạnh lùng cao quý không?" "Ha ha." Tống Hi cười cười gật đầu nói "Lạnh lùng cao quý là khí chất thôi, còn thật ra Tiêu Linh vốn là người dịu dàng lương thiện." "Không cần phải nói thêm nữa, câu chuyện này nhất định có kết thúc bi kịch phải không?" Lâm Viễn nhớ lại những hành động của Hạ Vũ Thiên. "Cô ấy đã qua đời trong một vụ nổ." Tống Hi thở dài "Sau đó tôi và Vũ Thiên đều tách khỏi cha nuôi để tự lập. Cho nên đối với cậu, dù chúng tôi có đối xử đặc biệt tới mức nào đi nữa thì, những người biết câu chuyện này và biết về Tiêu Linh đều không thấy lạ lùng." Lâm Viễn nghe tới đây bỗng nhiên nhíu mày... Hạ Vũ Thiên chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với cậu. Những người nhà họ Hạ cũng chưa từng để lộ ra, thậm chí cả khi Hạ Vũ Kiệt tỏ thái độ với cậu nhưng cũng không hề đả động gì đến chuyện này... Nếu vậy thì mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp rồi. Ngay cả cái chết của Hạ lão gia có lẽ cũng không hề đơn giản chút nào. Tại sao ông ấy lại chết trên bàn giải phẫu chứ? Trong chuyện này thật ra có bao nhiêu cạm bẫy? Tất cả đều là kế hoạch của Hạ Vũ Thiên sao? Hay là do người khác đặt bẫy Hạ Vũ Thiên, sau đó Hạ Vũ Thiên tìm cách tương kế tựu kế để trả thù? Quá là phức tạp rồi! "Kể cả lần này Hạ Vũ Thiên đem cậu giao cho tôi..." Tống Hi bỗng nhiên nhích lại gần Lâm Viễn, chăm chú nhìn cậu nói "Mặc dù biết đây có thể là kế hoạch do Hạ Vũ Thiên bày ra, nhưng tôi vẫn không thể nào chống cự nổi!" Lâm Viễn càng nhíu chặt lông mày hơn "Này... Tôi và cô ấy hoàn toàn khác nhau từ sinh lý giới tính đến bản chất con người mà. Tuy mặt mũi có thể giống nhau đấy nhưng tính cách thì khác nhau một trời một vực, nên mấy người các anh phải nhìn cho rõ bản chất, đừng để vẻ bề ngoài nhất thời mê hoặc." Tống Hi nghe vậy điềm nhiên nở nụ cười lắc đầu nói "Tôi lại không cho rằng như vậy." Tim Lâm Viễn đập mạnh một tiếng - đúng là ghét của nào trời trao của ấy, giờ thì phiền to rồi. "Có một số việc mà tôi nghĩ khi nào có thời gian, cậu nên lựa lời hỏi lại Hạ Vũ Thiên." Tống Hi đứng dậy "Nhưng dù sao tôi cũng rất vui khi gặp được cậu, cứ ở lại đây với tôi vài ngày đi." Lâm Viễn vô thức gật đầu, bao nhiêu suy nghĩ chợt ùa tới... Mẹ kiếp, mình cứ tưởng Hạ Vũ Thiên bị ám ảnh từ thời niên thiếu, hóa ra là do người anh ta thầm yêu không còn, ca này thật sự là quá khó rồi. Với đàn ông, thứ không đoạt được vĩnh viễn là thứ tốt đẹp nhất, điều đáng sợ nhất chính là khi thầm yêu một người mà chưa kịp nói ra, cũng chưa kịp bày tỏ hết tâm tư thì người ấy đã rời bỏ thế giới này. Thế là thôi xong, không còn ai có thể thay thế được người ấy nữa. Ấy thế mà nếu như người kia không chết, không chừng mười năm sau lại trở thành mụ vợ lắm điều của anh ta. Rồi chưa kể đến lúc cãi vã ngoại tình, ly hôn, phải lên phường hòa giải... Lúc ấy chắc gì còn giữ được ấn tượng tốt đẹp như ban đầu Hạ Vũ Thiên quả nhiên đã bị rơi ngay hoàn cảnh bi thảm nhất. À đúng rồi, cả Tống Hi nữa chứ. Lâm Viễn ta xin tình nguyện ngồi mặc niệm hai phút cho tình yêu vĩ đại của họ. Tối hôm đó theo yêu cầu của Lâm Viễn, A Thường mang máy tính của cậu tới. Lâm Viễn ôm máy tính yêu của mình cùng với cả túi đồ ăn vặt to đùng Hạ Vũ Thiên dặn A Thường đem tới trở về phòng. Dù có ở trong khách sạn năm sao, cậu cũng không quên sự nghiệp to lớn của mình đó là ngồi một chỗ nhấm nháp các món mình yêu thích! Lâm Viễn mở máy tính, thấy một thông báo nhấp nháy dưới góc màn hình. Cậu nheo mắt nhìn hình đại diện. Cậu chưa từng thấy nó. Cậu nhấp chuột vào xem, trong đó chỉ có một câu "Tại sao trong máy tính của cậu không có nổi một bộ phim cấp ba nào?" Tên người gửi là Ngày mưa. "Ngày mưa" chẳng phải là "Hạ Vũ" sao? "Hừ!" Lâm Viễn mắng "Hạ Vũ Thiên, anh dám động vào máy tính của tôi!" Lâm Viễn vừa mắng xong thì đầu bên kia gửi tới hình một con gấu trúc mặt mày toe toét, tay cầm hoa hồng, khung hội thoại lại nhấp nháy "Người đẹp, đến đây hôn một cái nào!" Khóe miệng Lâm Viễn giật giật - Hạ Vũ Thiên, cái chiêu tán gái rẻ tiền này của anh, trừ mấy em dưới mười bốn tuổi ra còn có ai khác mắc câu sao? Cậu liền đáp lễ anh ta bằng hình một đống phân to. "Đang làm gì đó?" Hạ Vũ Thiên hỏi. Lâm Viễn lấy từ túi đồ ăn ra một hộp bánh trứng, vừa gặm vừa lười biếng gõ bàn phím "Ở trong phòng." Hạ Vũ Thiên đáp lại bằng biểu tượng một khuôn mặt đang che miệng cười "Có thứ hay lắm ở góc dưới cùng trong túi ấy." Lâm Viễn nhăn mũi lục xuống tận đáy túi thì sờ thấy một hộp cứng liền hỏi "Đây là cái gì? Lựu đạn à?" "Đồ chơi người lớn đấy." Hạ Vũ Thiên dùng mặt cười bỉ ổi trả lời. Lâm Viễn lườm một cái. Cậu lấy dao gọt hoa quả mở hộp ra, nhìn vào bên trong - chính là thứ lần trước cậu định mua cho Hạ Vũ Thiên, kem ly hình đống phân được đặt trong hộp giữ nhiệt. Lâm Viễn nhìn trừng trừng ly kem kia lâu thật lâu. Ly kem này có khác với lần trước, có những hai con ruồi. "Tôi cũng đang ăn đây." Màn hình máy tính lại báo có tin từ Hạ Vũ Thiên. Lâm Viễn ngây người một lúc mới trả lời được "Anh thật sự là Hạ Vũ Thiên? Tại sao trên mạng lại trở nên đáng yêu thế này?" Hạ Vũ Thiên gửi tới hình một con gấu mèo vênh váo "Người ta vốn dĩ đáng yêu mà, chẳng qua là cậụ chưa phát hiện ra thôi. Ở trên giường, tôi còn đáng yêu hơn nhiều, có muốn thử không?" Lâm Viễn đáp trả anh ta bằng biểu tượng một ngón giữa dựng đứng. Hạ Vũ Thiên gửi lại một biểu tượng mặt đau lòng "Viễn Viễn, tôi nhớ em!" Lâm Viễn cảm thấy nếu cứ tiếp tục chat thì cậu điên luôn mất, cậu bèn gửi hình con thỏ Tuzky đang tức tối lật tung một chiếc bàn "Mẹ kiếp, anh uống nhầm thuốc rồi à?!" Hạ Vũ Thiên lại gửi tiếp hình một con lợn đen đang ôm người đẹp đi tới đi lui "Tôi hối hận rồi, giờ muốn đến đón cậu về." Lâm Viễn nhướn mày "Không cần, có Tống Hi cũng tốt rồi." Hạ Vũ Thiên gõ một loạt dấu ba chấm "Cậu thay lòng đổi dạ nhanh thế sao?" Và một biểu tượng ôm ngực đau đớn. Lâm Viễn ném cho anh ta một cái mặt khinh bỉ "Cứ tiếp tục giả vờ đi!" Hình ảnh một con mèo nhỏ lăn qua lăn lại hiện lên "Tôi buồn quá đi mất!" Lâm Viễn bĩu môi "Dù sao anh cũng là dân xã hội đen, bỏ ngay cái giọng giả nai ấy cho tôi nhờ" "Thế này đi!" Đầu bên kia Hạ Vũ Thiên đột nhiên gửi một gương mặt \có sáng kiến\, "Tôi sẽ gặp cậu! Đầu tiên tôi sẽ lén trốn khỏi bệnh viện, sau đó lén chuồn vào phòng cậu, rồi cuối cùng đôi ta cùng nhau lén... ấy ấy nhé!" Lâm Viễn nhăn mặt "Đồ điên! Tôi ở tầng mười một đấy, anh có giỏi thì trèo lên đây coi?!" Đầu bên kia im lặng một lát "Tôi tới đây!". Sau đó, cửa sổ chat thông báo đối phương đã thoát ra. Lâm Viễn ngây người kinh ngạc, gõ bàn phím lạch cạch, nhưng Hạ Vũ Thiên không còn trả lời nữa. "Không phải anh sẽ làm thật chứ?" Lâm Viễn tròn mắt. Đúng lúc này có người gõ cửa. "Cứ vào đi Lâm Viễn đáp lại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tống Hi mở cửa, người anh ta dựa lên tường "Lâm Viễn, ở bên dưới có quán rượu, cậu đi không? Tôi muốn uống mấy chén." "À, tôi không uống rượu." Lâm Viễn chỉ túi đồ ăn bên cạnh "Anh cứ đi đi, không cần để ý tới tôi." Tống Hi nhún vai, lấy một tờ giấy nhớ viết số điện thoại của mình lên rồi đưa cho Lâm Viễn "Có việc gì thì nhớ gọi tôi, nếu muốn ăn gì thì cứ gọi cho nhân viên phục vụ mang lên." "Ừ." Lâm Viễn gật đầu, xua tay bảo anh ta nhanh đi đi. Cậu tiếp tục nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, trong lòng cậu thoáng bất an, Hạ Vũ Thiên sẽ không thật sự trốn đến đây chứ? Lâm Viễn đang gãi đầu gãi tai đầy phiền não chợt giật mình... Tiếng chuông cửa vang lên.