Chân dung ác ma
Chương 13
Trong khi Lâm Viễn lòng dạ như lửa đốt, cuống lên không biết làm thế nào thì Hạ Vũ Thiên ngược lại rất vui vẻ thong dong bước lên bục phát biểu, cử động của mỗi bước chân hay mỗi nhịp tay theo bước đi đều rất điềm tĩnh và phong độ.
Lúc này, Lâm Viễn chả có tâm trạng nào mà tán thưởng nữa, hai mắt cậu dán chặt vào phía sau lưng cái tên Triệu Nhân kia không rời, trong bụng thầm nghĩ hay là cứ kêu to lên? Chỉ cần kêu lên một tiếng "người kia có súng" là xong. Nhưng đột nhiên Lâm Viễn lại nảy sinh ý tưởng khác, vừa rồi ở trong nhà vệ sinh, cậu nghe được rõ ràng Triệu Nhân vì mục đích báo thù mới muốn giết Hạ Vũ Thiên. Lâm Viễn không muốn Hạ Vũ Thiên chết không phải vì thương tiếc gì anh ta, mà hoàn toàn là vì tính toán cá nhân. Dù sao bây giờ cậu và anh ta đang ngồi chung một chiếc thuyền, anh ta còn sống đương nhiên cậu mới có thể sống sót nổi. Nhưng cậu không thù, không oán gì với Triệu Nhân, vậy nếu cậu kêu lên - thử nghĩ xem Hạ Vũ Thiên sẽ làm gì? Là xã hội đen, lại còn là kiểu người lưu manh có văn hóa nữa, anh ta làm sao có thể tha cho Triệu Nhân được, như vậy mình không phải đã gián tiếp hại chết một con người sao? Triệu Nhân tuổi trẻ bồng bột đương nhiên sẽ xốc nổi nhất thời, tốt nhất vẫn là khuyên cậu ta từ bỏ ý định ấy đi quay đầu là bờ.
Nghĩ vậy, Lâm Viễn vội vàng theo sau cậu ta.
Hạ Vũ Thiên lên tới bục phát biểu, anh đưa mắt nhìn xuống tìm xem Lâm Viễn thế nào, không ngờ lại thấy Lâm Viễn lén lén lút lút theo sau Triệu Nhân. Anh khẽ nhíu mày, trong lòng có phần hơi tức giận, lại nhìn sang Triệu Nhân thì thấy cậu ta cúi đầu nhìn xuống đất, hai tay đặt trong túi không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Vũ Thiên thầm giật mình, trên người Triệu Nhân đang mặc một bộ âu phục thời thượng, đó là loại quần áo được cắt may vô cùng khéo léo. Triệu Nhân từ nhỏ đã là thiếu gia nhà giàu xuất thân gia thế, làm sao có chuyện để tay vào túi áo túi quần khi mặc đồ tây giống như Lâm Viễn!
Nghĩ tới đây, Hạ Vũ Thiên không khỏi cau mày... Trước đây công ty của cha Triệu Nhân - Triệu Quảng bị công ty của anh nẫng tay trên không biết bao nhiêu mối làm ăn, ông ta đã qua đời sau một cơn đau tim và để lại không ít nợ nần, sau đó mẹ Triệu Nhân phải bán nhà để trả nợ. Chỉ trong một đêm hai mẹ con họ từ cảnh vinh hoa phú quý bỗng chốc trở thành trắng tay, nghe nói bà mẹ vì chuyện này mà rơi vào trầm cảm, sau đó tự sát để lại Triệu Nhân một thân một mình, hiện đang ở nhờ tại nhà anh họ tên Triệu Nghị.
Thực sự mà nói, nhà họ Triệu ra nông nỗi này cũng không thể chỉ đổ lỗi cho Hạ Vũ Thiên. Triệu Quảng đầu tư vào cổ phiếu, vì khủng hoảng kinh tế làm cho thị trường chứng khoán sụp đổ - công ty không chống đỡ nổi mà lỗ lớn, dẫn đến việc nợ tập đoàn Hạ thị không ít tiền. Không có tiền trả, đương nhiên phải gán lại công ty để trả nợ... Hơn nữa anh cũng chỉ lấy công ty, còn những kẻ thật sự bám theo mẹ con nhà họ Triệu đòi nợ không ai khác chính là đám bạn bè thân thích cũ của Triệu Quảng. Cái gọi là \chó cắn áo rách\, \giậu đổ bìm leo\ là vậy. Người cha chết đi đương nhiên vợ con còn sống sẽ bị người ta chèn ép, đòi nợ. Hơn nữa dưới con mắt đánh giá của Hạ Vũ Thiên thì cái tên Triệu Nhân này cũng chỉ là một kẻ yếu đuối, không có chút ý chí phấn đấu tiến thủ nào. Nếu chỉ là thanh niên mười bảy mười tám tuổi không có năng lực gì tì không nói, đằng này đã hơn hai mươi tuổi lại còn được du học ở nước ngoài, vậy mà đến sản nghiệp cha mình để lại cũng không giữ lại được một chút nào.
Hạ Vũ Thiên dù mải suy nghĩ vẫn chú ý tới từng động tác nhỏ của Triệu Nhân, đồng thời cũng bắt đầu lên tiếng phát biểu.
Những bài phát biểu kiểu này Hạ Vũ Thiên đã nói không biết bao nhiêu lần, đều đã thuộc lòng cả. Bằng một ngữ điệu tao nhã, anh thong thả cất lời. Trong thoáng chốc, ánh mắt anh bất giác liếc nhìn về phía Lâm Viễn - chỉ thấy cậu ta mở to mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trong túi áo của Triệu Nhân, bỗng nhiên anh cảm thấy hơi buồn cười... Đúng là giống hệt một con mèo đang trợn mắt rình bắt chuột.
Mấy vệ sĩ của Hạ Vũ Thiên vốn dày dạn kinh nghiệm cũng đã quen với ánh mắt của anh ta, thấy anh chú ý đến Lâm Viễn và Triệu Nhân nên cũng đều hướng về phía đó. Hai tay Triệu Nhân đang nắm chặt thứ gì đó trong túi áo, xuyên qua lớp vải mỏng của bộ đồ tây nhóm vệ sĩ nhìn thấy hình dáng của một khẩu súng.
Đúng lúc đó Lâm Viễn nhận ra, dường như Triệu Nhân sắp hành động.
Mấy vệ sĩ nhanh chóng tiếp cận Triệu Nhân. Ở bên này Lâm Viễn thấy Triệu Nhân hai mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Thiên, bàn tay để trong túi từ từ nâng lên, đuôi súng cũng đã bắt đầu lộ ra.
"A!" Lâm Viễn đột nhiên hét lên một tiếng, âm thanh tuy không lớn nhưng giữa lúc cả khán phòng đang yên lặng nghe Hạ Vũ Thiên phát biểu nên hành động này của Lâm Viễn làm cho tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại. Triệu Nhân cũng bị tiếng hét của cậu làm giật bắn mình, khi quay đầu lại đã thấy Lâm Viễn đứng ngay cạnh mình từ lúc nào, đồng thời trông thấy đám vệ sĩ của Hạ Vũ Thiên đang chạy tới từ cách đó không xa, mặt cậu ta lập tức trắng bệch.
Lâm Viễn bỗng nhiên dùng hai tay nắm lấy tay Triệu Nhân ấn vào trong túi nói "Để lộ ra rồi kìa, mấy thứ này dùng xong phải giấu kĩ chứ!"
Triệu Nhân ngây người, những người xung quanh cũng tò mò nhìn về phía túi áo của cậu ta.
Thấy Triệu Nhân căng thẳng đề phòng, Lâm Viễn giúp cậu ta che túi áo rồi nói "Bị táo bón nên ăn nhiều chuối hơn, đừng dùng ống thụt nhiều sẽ không tốt cho cơ thể, hơn nửa còn dễ mắc bệnh trĩ."
"Phì..." Nhiều người không nhịn được bật cười ra tiếng, lại còn thêm tiếng của mấy đứa trẻ hỏi người lớn "Ống thụt là gì ạ?"
Triệu Nhân sợ xanh mặt, Triệu Nghị ở bên cạnh vội vàng kéo áo cậu ta "Đi thôi!". Nói xong ngay lập tức lôi Triệu Nhân chạy vội ra khỏi sảnh, đóng cửa lại, phi như bay ra khỏi thang máy lên xe về nhà.
"Phù..." Khi xe đã đi khá xa, Triệu Nghị mới thở phào nhẹ nhõm nói "Vừa rồi may mà có thằng nhóc kia, nếu không hai chúng ta có lẽ đã trở thành tổ ong vì ăn đạn rồi."
Triệu Nhân tuy bực mình vì Lâm Viễn ăn nói bậy bạ, nhưng cũng hiểu vừa rồi nếu không có cậu ta thì mạng này của mình hẳn đã không còn giữ được hắn hơi nhíu mày lại "Anh, tên kia không phải là người của Hạ Vũ Thiên sao? Tại sao lại giúp em?"
Triệu Nghị lắc đầu trả lời "Không cần biết vì sao, lần này em đã khiến cho Hạ Vũ Thiên nghi ngờ, từ nay về sau phải c鮠thận hơn."
Triệu Nhân gật đầu "Em biết"
Triệu Nhân, Triệu Nghị chuồn mất rồi, Lâm Viễn cũng thở phào một tiếng.
Khi quay đầu lại, cậu thấy không ít người nhìn mình cười trộm. Lâm Viễn chớp chớp mắt, lập tức cậu ý thức ra mình lại vừa khiến cho Hạ Vũ Thiên mất mặt Cậu nhìn về phía Vũ Thiên, quả nhiên anh ta vừa phát biểu xong câu cuối cùng, trong lúc đi xuống còn không quên giận dữ, trừng mắt nhìn cậu.
Lâm Viễn cảm thấy cổ lành lạnh - chết chắc rồi.
Sau khi Hạ Vũ Thiên đi xuống, buổi đấu giá lập tức bắt đầu. MC chủ trì buổi đấu giá, những người mua dùng tấm bảng cạnh mình nâng lên để định giá mua.
"Lâm Viễn, cậu vừa làm gì thế?" Hạ Vũ Khải đi tới bên cạnh Lâm Viễn, tò mò hỏi "Đại ca xem ra có vẻ rất không vui?"
"À..." Lâm Viễn cười gượng mấy tiếng, trả lời "Thỉnh thoảng có những lúc tôi hay bị lỡ lời..."
Hạ Vũ Khải gật đầu, có phần thông cảm liếc nhìn cậu nói "Tất cả tình nhân trước đây của đại ca đều rất sợ làm cho anh ấy mất mặt... Đó là chuyện đại ca ghét nhất..."
"Thế à?" Lâm Viễn nhếch miệng cười thầm nghĩ, may là tôi không phải tình nhân của anh ta, đây chỉ là diễn kịch thôi, hẳn Hạ Vũ Thiên sẽ không nhỏ nhen đến mức ấy đâu nhỉ?
Đang nghĩ tới đây Lâm Viễn đã thấy Hạ Vũ Thiên ở cách đó không xa có vẻ như muốn bỏ đi. Anh ta quay lại nhìn Lâm Viễn, Lâm Viễn cũng thận trọng nhìn lại. Bốn mắt chạm nhau, Lâm Viễn liền vội vàng ngẩng đầu lên nhìn trời, giả vờ như chưa thấy gì.
Hạ Vũ Thiên đứng yên tại chỗ mắt gườm gườm. Hạ Vũ Khải huých Lâm Viễn mấy cái nói "Đại ca đang nhìn cậu kìa."
Lâm Viễn thầm nghĩ, cái đồ ngốc này sao lại không biết giả vờ làm như không thấy gì chứ, cái đồ ham hố thị phi. Bất đắc dĩ, Lâm Viễn đành phải quay sang phía Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên giơ tay lên, cụp bốn ngón lại chỉ chừa một ngón trỏ đưa về phía Lâm Viễn ngoắc ngoắc một cái, động tác không khác gì đang gọi chó.
Lâm Viễn chửi thầm trong bụng nhưng chân vẫn cứ bước, Hạ Vũ Thiên có súng mà. Nguyên tắc sống của Lâm Viễn trước nay vẫn là quen khuất phục cường quyền để bảo toàn mạng sống rồi! Tuy thế bước chân cậu không khỏi chậm rì rì như đeo chì.
"Không phải cậu rất muốn về nhà sao?" Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn nói "Bây giờ có thể về rồi."
"À..." Lâm Viễn cố gắng nói một cách chân thật nhất "Đây là lần đầu tiên tôi được xem một buổi đấu giá nên muốn ở lại xem một lát... Có vẻ rất thú vị! Anh đi trước đi, lát nữa tôi có thể đi nhờ xe hoặc bắt taxi... Ai da."
Lâm Viễn còn chưa nói xong đã bị Hạ Vũ Thiên túm cổ áo lôi ra ngoài.
"Tôi tự biết đi, đừng làm thế này mất mặt chết được!" Lâm Viễn hất bàn tay Hạ Vũ Thiên đang túm lấy mình ra, lập tức nghe thấy Hạ Vũ Thiên nói bằng một giọng lạnh như băng "Cậu cũng biết thế nào là mất mặt cơ à?"
Lâm Viễn ậm ừ mấy câu đáp "Tôi đâu có biết là mình không được nói... Hơn nữa có phải tôi cố ý đâu."
Hạ Vũ Thiên lôi Lâm Viễn vào trong thang máy, ấn cậu vào sát tường nói "Cậu đừng tưởng tôi không biết gì Lâm Viễn cậu được lắm, ăn của tôi dùng của tôi mà dám bảo vệ người ngoài?"
Lâm Viễn mở to hai mắt, làm bộ rất chi là ngây thơ vô tội trả lời "Không dám không dám, tôi thề trên danh nghĩa của chủ tịch Mao là tôi không dám mà!"
Lúc này thang máy đã xuống tới tầng trệt, Hạ Vũ Thiên xách cổ Lâm Viễn tiếp tục đi ra ngoài.
Lâm Viễn bị Hạ Vũ Thiên đẩy vào trong xe, trong lòng thầm mắng - Triệu Nhân cái đồ sao chổi kia, chuyến này ta mà chết biến thành ma thì việc đầu tiên làm là dọa chết nhà mi! Không... ta sẽ để mi làm thịt Hạ Vũ Thiên trước rồi sau đó mới đi dọa chết mi!"
Lâm Viễn cảnh giác lùi vào góc xa nhất trên ghế cố gắng giữ khoảng cách với Hạ Vũ Thiên, nhưng xe có rộng mấy cũng chỉ có giới hạn nhất định mà thôi. Lâm Viễn lẩn thẩn nghĩ Hạ Vũ Thiên lắm tiền nhiều của thế đáng ra nên mua hẳn một đoàn tàu, như vậy anh ta ở toa đầu mình có thể chạy tới toa cuối cùng!
Ngược lại với nỗi lo lắng của Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên hoàn toàn không có ý định làm gì cậu, anh chỉ đơn giản rút một điếu thuốc lá ra châm rồi hỏi "Đã có chuyện gì?"
Lâm Viễn chớp mắt mấy cái "Cậu ta bị táo bón..."
Chưa dứt lời, Hạ Vũ Thiên nhả một luồng khói thuốc phun thẳng vào mặt cậu.
"Khụ khụ." Lâm Viễn không nhịn được bắt đầu ho. Hạ Vũ Thiên nghiêng người tới gần, sắc mặt vằn lên sát khí, ánh mắt đầy nguy hiểm, lạnh lùng nói "Lâm Viễn, có lẽ cậu còn chưa hiểu tôi nên mới dám to gan như thế... Cậu có tin tôi bẻ hết xương cốt toàn thân cậu rồi sau đó ném cho Lý Cố nối lại y như cũ không?"
Lâm Viễn nuốt nước bọt, một lúc sau mới trả lời, "Chuyện này... Anh uy hiếp đương nhiên tôi rất sợ... Nhưng mà... chuyện này, tôi là bác sĩ cho nên lời đe dọa của anh không khoa học chút nào."
Cậu chưa nói xong đã bị Hạ Vũ Thiên túm cổ áo.
"Được rồi, được rồi!" Lâm Viễn vội vàng lùi ra sau nói "Quân tử động khẩu không động thủ, anh giữ khoảng cách với tôi một chút đi!"
Hạ Vũ Thiên có lẽ cả đời này chưa từng phải lo lắng vì ai như đối với Lâm Viễn. Cái tên Lâm Viễn này căn bản không hiểu xã hội đen là gì, hơn nữa còn ỷ lại vào việc trong vòng một năm tới anh không thể giết cậu ta cho nên mới dám to gan nói bừa - có lẽ một ngày nào đó phải dạy cho cậu ta một bi học mới được.
"Nói!" Hạ Vũ Thiên giận dữ trừng mắt nhìn cậu.
Lâm Viễn bĩu môi, rồi đem tất cả chuyện mình nghe lén được trong nhà vệ sinh và cả chuyện xảy ra khi Hạ Vũ Thiên lên phát biểu kể lại từ đầu đến cuối.
Hạ Vũ Thiên nghe xong hơi nhíu mày hỏi "Tại sao lúc nãy không nói cho tôi biết?"
Lâm Viễn nhăn mặt trả lời "... Tôi làm sao dám nói, cậu ta có súng mà!"
Hạ Vũ Thiên nhích lại gần Lâm Viễn, nâng cằm cậu lên cười hỏi "Hay là cậu muốn cứ để cậu ta giết tôi cũng tốt?"
"Oa!" Lâm Viễn mở to mắt ngây thơ vô tội nhìn anh "Anh nghĩ vớ vẩn gì thế, nếu lúc nãy tôi không hét lên thì anh sớm đã bị bắn rồi, thật đúng là làm ơn mắc oán!"
Hạ Vũ Thiên khẽ cười, giọng nói đột nhiên trở nên đầy khó hiểu "Nói như vậy, cậu là người cứu mạng tôi rồi, cậu muốn tôi báo đáp như thế nào đây?"
Lâm Viễn nhìn nhìn Hạ Vũ Thiên hỏi "Anh nói thật hay đùa?"
"Cậu muốn gì?" Hạ Vũ Thiên mỉm cười nói "Cứ việc thoải mái đề xuất, cái gì tôi cũng có thể cho cậu!"
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, nhướn mày hỏi "Thật chứ?"
"Đương nhiên." Hạ Vũ Thiên gật đầu.
Lâm Viễn sờ sờ cằm suy nghĩ rồi nhìn xuống đôi vòng trên tay, Hạ Vũ Thiên thấy thế nói luôn "Không thể trái với thỏa thuận."
Lâm Viễn đành bĩu môi tiếp tục nghĩ, sau đó đột nhiên nói "Được, tôi muốn ấn bản đặc biệt có bìa cứng cuốn "One Plece" và phải có chữ ký của Eiichiro Oda."
Hạ Vũ Thiên ngây người một lúc lâu, nhíu mày "One Piece" là cái gì? Chính là cuốn truyện cậu hay đọc đó hả?"
"Đúng."
Hạ Vũ Thiên yên lặng không nói gì, thình lình đưa tay bóp chặt cằm Lâm Viễn hung dữ nói "Cậu được lắm, mạng sống của tôi trong mắt cậu chỉ đáng giá bằng một bộ truyện tranh?"
Lâm Viễn chớp chớp mắt mấy cái nói "Này... Tôi đâu có nói như thế!"
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên vừa thoáng dịu đi một chút thì Lâm Viễn lại bổ sung thêm một câu như đã hoàn toàn ngán sống "Anh có chỗ hay nào mà đòi so được với truyện tranh?"
Hạ Vũ Thiên cảm giác trong đầu mình vang lên một tiếng "phựt", ắt hẳn sợi dây thần kinh nào đó trong đầu anh... vừa đứt rồi.
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
59 chương
44 chương
26 chương
6 chương
65 chương
318 chương
16 chương
30 chương