Chân dung ác ma
Chương 12
Lâm Viễn choáng váng khi dừng chân trước cửa khách sạn rất lớn này.
Cậu vừa ngẩng đầu ngắm vừa nghĩ sao cái gã Hạ Vũ Thiên này lúc nào cũng thích dính tới mấy tòa nhà cao không nhìn thấy nóc thế này? Con người này nhân phẩm quả là rất có vấn đề. Cậu bước vào đại sảnh, ngay lập tức có một nhân viên phục vụ tiến đến chào hỏi "Chào buổi tối, tiên sinh, hiện khách sạn đã hết bàn, xin hỏi tiên sinh có đặt chỗ trước không ạ?"
Lâm Viễn đưa tay lên gãi đầu trả lời "À, tôi tới tham dự buổi tiệc từ thiện."
"À vâng!" Nhân viên phục vụ vội vàng cười nói "Tiệc tổ chức trên tầng cao nhất, xin hỏi tiên sinh có thiệp mời không?"
"Thiệp mời?" Lâm Viễn lắc đầu, suy tính có phải nếu không có thiệp mời thì khỏi phải đi không? Đã vậy cậu cứ về thẳng nhà, nếu sau này Hạ Vũ Thiên có nổi cơn điên thì cứ bảo bị nhân viên phục vụ không cho vào... Dù sao nhân viên phục vụ ở đây cũng không phải nhân viên của Hạ Vũ Thiên... Nhưng mà, khách sạn này chắc không phải của anh ta chứ? Chắc là không. Nhắc đến xã hội đen là nhắc đến việc mở sòng bạc, nhà chứa, mấy khi xã hội đen mở khách sạn.
Nghĩ vậy, Lâm Viễn vừa định quay lưng bỏ đi thì người phục vụ kia lại hỏi "Xin hỏi tiên sinh họ gì, có phải ngài đi đến cùng bạn không?"
Lâm Viễn đành bất đắc dĩ trả lời "Tôi họ Lâm, đi cùng Hạ Vũ Thiên."
"A, hóa ra là bạn của ông chủ Hạ." Nhân viên phục vụ vội vàng cung kính đưa Lâm Viễn đến tận thang máy nói "Hạ tiên sinh đã dặn chúng tôi đứng đón một vị tiên sinh họ Lâm, sau đó dẫn ngài lên tầng cao nhất, xin lỗi đã chậm trễ."
Lâm Viễn thấy anh ta bộ dạng húm núm, cảm thấy là lạ liền hỏi "Này... không lẽ nào, Hạ Vũ Thiên là ông chủ ở đây?"
"Khách sạn này đúng là của ông chủ Hạ." Người nhân viên phục vụ trả lời "Tiệc từ thiện tối nay có tổ chức bán đấu giá từ thiện một số di vật lúc sống của Hạ lão tiên sinh quá cố. Tiền thu được sẽ được chuyển hết vào quỹ khuyến học mà lão tiên sinh thành lập khi còn sống."
Lâm Viễn nghe vậy hơi choáng, thầm nghĩ "Chậc chậc, cái tên lưu manh Hạ Vũ Thiên này không những mở khách sạn mà còn làm từ thiện nữa cơ đấy... Mẹ kiếp! Đúng là sói đội lốt cừu!"
Thang máy chẳng bao lâu sau đã lên đến tầng cao nhất, người nhân viên phục vụ nhấn nút mở cửa mời Lâm Viễn ra khỏi thang máy, sau đó đưa tay chỉ vào một cánh cửa lớn sang trọng bề thế nói, "Bên trong là phòng tiệc, mời ngài vào, chúc ngài một buổi tối vui vẻ." Nói xong liền ấn thang máy đi xuống.
Người nhân viên phục vụ rời đi để lại Lâm Viễn đứng một mình trên tấm thảm đỏ dày, cậu hết nhìn cửa thang máy đóng chặt sau lưng lại nhìn cánh cửa lớn sơn vàng hoa lệ trước mặt. Phía sau cánh cửa có tiếng nhạc vọng ra, không khí thoang thoảng mùi nước hoa. Lâm Viễn ngửa mặt nhìn lên chùm đèn pha lê cực lớn trên trần nhà được dùng để chiếu sáng cả hành lang. Vừa ngắm đám đồ trang trí pha lê sáng lấp lánh cậu vừa tính toán, có cách nào để không cần bước qua cánh cửa kia không nhỉ?
"Lâm Viễn?" Đúng lúc này, một người mặc một bộ đồ tây màu trắng đi đến từ đầu kia hành lang, vẻ mặt đầy giả tạo. Lâm Viễn liếc nhìn anh ta "Hạ Vũ Khải?"
"Cứ gọi tôi là Vũ Khải, không cần phải khách sáo thế, đều là người một nhà cả." Hạ Vũ Khải cười ha ha nói "Cậu đến một mình à? Vào thôi, đại ca vừa nhắc tới cậu xong."
Lâm Viễn nhìn xuống đất - đúng là mình không có số chạy trốn.
Sau đó Hạ Vũ Khải đẩy cánh cửa lớn màu vàng ra, Lâm Viễn lập tức cảm thấy có một trận gió mang đầy không khí xa hoa ập vào mặt, mang theo cả mùi nước hoa nồng nặc đến cay mũi. Cậu không nhịn được hắt xì liên tiếp hai lần, ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Vũ Khải đang cười cợt nhìn chằm chằm vào mình.
Lâm Viễn xoa xoa mũi, cẩn thận đưa mắt đảo khắp xung quanh một lượt xem xét, chỉ thấy giữa một đống đồ quý giá sáng lấp lánh là một đám nam thanh nữ tú đủ cả già trẻ lớn bé xinh đẹp ăn mặc chỉnh tề. Xung quanh sảnh đặt mấy cái bàn mạ vàng được sắp xếp cẩn thận, bên trên để hộp trưng bày làm bằng thủy tinh, trong đó là những đồ trang sức tinh xảo. Lâm Viễn cảm thán, lão già nhà họ Hạ kia không phải chỉ là một ông lão sao? Vì sao di vật để lại toàn là châu báu trang sức - trừ khi ông già này có sở thích đeo đồ của phái nữ? Hay ông ta chuyên đóng giả một mệnh phụ phu nhân nào đó?
Lâm Viễn bị chính trí tưởng tượng của mình làm cho lợm giọng, cậu bèn giơ tay ra lấy một ly nước được bồi bàn đứng kế bên đưa tới, vừa uống một ngụm đã sặc ho thành tiếng. Vừa nãy nhìn lướt qua thấy thứ nước đó có màu vàng, cậu cứ tưởng là nước chanh, không ngờ ra là rượu vang.
"Có nước chanh, nước ép dưa hấu hoặc nước dừa, nước táo... gì đó không? Chỉ cần là đồ uống không có cồn là được, ở đây có chứ?" Lâm Viễn hỏi nhân viên phục vụ.
Người phục vụ ngây người một giây, đoạn nói "Dạ có tôi sẽ đi lấy cho ngài."
Lâm Viễn mỉm cười "Có Coke thì càng tốt!" Cậu thích Coke, nó làm cho cậu vui vẻ mà cậu cũng không biết vì sao! Nói chung cậu vô cùng yêu thích việc tối cuѩ tuần được ôm lon Coke, miệng cắn khoai tây chiên, nằm khểnh xem giải ngoại hạng Anh. Hoặc nếu không nằm ôm một quả dưa hấu, uống bia và nhấm nháp chân gà nướng cay cũng cực kỳ hạnh phúc. Dù thế nào thì thà buổi tối ở nhà ôm chăn ngủ khò khò còn sướng hơn phải ở giữa cái nơi xa hoa thối nát, à không xa hoa thơm ngát này làm bình hoa, uống phải thứ rượu vang vừa cay vừa đắng này.
"Có Một giọng nói vang lên. Người nhân viên phục vụ vừa định đi, bỗng ly rượu vang trên khay bị người vừa lên tiếng kia giữ lại. Lâm Viễn liền cảm thấy sau lưng mình xuất hiện một bàn tay cùng với một bóng đen tiến đến áp sát vào phía sau, giống hệt như bị một hồn ma đột nhiên bám lấy khiến cậu lạnh cả sống lưng.
Mi mắt Lâm Viễn máy liền mấy cái, cậu quay đầu lại Hạ Vũ Thiên nét mặt sa sầm đang đứng ngay cạnh, như thể cậu đang nợ tiền anh ta vậy.
Hạ Vũ Thiên cầm ly rượu vang nhét vào tay Lâm Viễn, lạnh lùng nói một câu "Cầm lấy."
Lâm Viễn bất đắc dĩ đành cầm lấy ly rượu, không khỏi buồn bực liếc nhìn nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ hiển nhiên bị thái độ của Hạ Vũ Thiên làm cho hoảng sợ quay người chạy mất.
Lâm Viễn ngẩng lên, bắt gặp Hạ Vũ Thiên đang nhíu mày cau có nhìn mình. Cậu yên lặng một lúc lâu, sau đó bình tĩnh nói "Uống bia được không? Màu cũng gần giống nhau!"
Hạ Vũ Thiên hơi cau mặt lại, Lâm Viễn vội vàng nâng ly ngoan ngoãn uống một ngụm, thầm nghĩ tôi đây tửu lượng không tốt, lúc nữa uống say lên cơn đập phá thì chính là tại anh tự tìm xui xẻo! Nghĩ vậy cậu liền uống thêm mấy ngụm, không khỏi cảm thán trong lòng một câu - rượu xịn cũng như đồ ăn nổi tiếng cả thôi, đều là loại chỉ để trưng bày không phải để đưa vào miệng.
Bên cạnh Hạ Vũ Thiên người tới chào hỏi không ngớt, Lâm Viễn cảm thấy mình đứng kế bên Hạ Vũ Thiên không khác gì một con chó cảnh của anh ta vậy, chuyên dùng để cho người ta chiêm ngưỡng. Mỗi người đi qua nói chuyện với Hạ Vũ Thiên xong đều liếc nhìn cậu, giống như muốn nói - ây da, ông chủ Hạ, đây là loại chó gì? Thuộc loại giống nổi tiếng nào thế?
Lâm Viễn bị nhìn đến dựng hết cả tóc gáy, định tìm chỗ trốn đi một lúc, nhưng lần nào thử chuồn cũng bị Hạ Vũ Thiên nắm cổ áo kéo lại, nhíu mày "Cậu không thể đứng yên một lúc được à?"
Lâm Viễn ngoáy ngoáy lỗ tai, thấy Hạ Vũ Thiên trừng mắt liền bỏ tay xuống, cậu nhìn trái nhìn phải rồi hỏi "Còn phải đứng bao lâu nữa?"
"Còn chưa bắt đầu bán đấu giá."
"Hả?" Lâm Viễn lắc đầu, xoay người định chuồn.
"Đứng lại." Hạ Vũ Thiên nhìn cậu "Đi đâu?"
Lâm Viễn nhìn lên trời bi kịch nói "Đi vệ sinh, anh không cho tôi đi tôi giải quyết luôn ở đây đấy!"
Hạ Vũ Thiên lườm lườm nói "Đi đi."
Lâm Viễn bĩu môi, quay lưng rời khỏi đám người. Ra đến ngoài cửa, bước đến được hành lang thoáng mát cậu liền thở phào một tiếng. Cậu ngó nghiêng tìm, cuối cùng thấy ba chữ nhà vệ sinh ở cuối hành lang liền đút hai tay vào túi thong thả đi vào.
Rửa mặt xong, Lâm Viễn thấy có lẽ nên vào "giải quyết nỗi buồn" là tốt nhất. Cậu sẽ đi nặng luôn, quay lại căn phòng náo nhiệt kia chậm bao nhiêu tốt bấy nhiêu, khỏi phải đứng cùng đám người xã hội đen hào nhoáng, chuốc khổ vào thân.
Lâm Viễn mở cửa vào buồng vệ sinh, vừa mới đóng cửa lại cậu chợt nghe bên ngoài một tiếng "Rầm" vang lên.
Ngay sau đó là tiếng hai người đàn ông cãi nhau "Em điên rồi à?" Một người đóng cửa lại, hạ giọng nói "Đây là địa bàn của Hạ Vũ Thiên, em chán sống rồi sao?"
Lâm Viễn nghe thấy ba chữ Hạ Vũ Thiên liền bất giác vểnh tai lên nghe ngóng, trong lòng gợn lên vài phần hứng thú, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra rồi chăng?
"Thế thì sao nào?" Người kia nghiến răng nói "Cùng lắm là chết chung!"
Lâm Viễn giật mình - chết chung là sao? Say rượu à?
"Bình tĩnh lại đi! Em mang súng vào bằng cách nào?" Sau đó có tiếng quần áo cọ vào nhau, giống như họ đang tìm kiếm giành nhau thứ gì đó...
Lâm Viễn hơi cau mày... Súng?
"Anh không cần quan tâm!" Người kia lạnh lùng nói "Hôm nay em muốn Hạ Vũ Thiên nợ máu phải trả bằng máu!"
Em đừng làm bừa, bên cạnh hắn ta có bao nhiêu người như vậy, em còn chưa tới gần đã bị đánh chết rồi!
"Lát nữa phát biểu khai mạc đấu giá buổi từ thiện, thế nào hắn ta cũng lên bục phát biểu một mình, em không tin hắn còn có thể kéo cả tường người lên đó!"
"Em cứ cất súng đi đã, nếu như có người..."
Hai người nói tới đây đồng thời nhất loạt im lặng.
Lâm Viễn giật mình, theo bản năng lùi về phía sau, sợ hãi - không phải vậy chứ? Nếu để cho bọn họ biết được ở đây có người nghe lén hai người họ nói chuyện, có khi họ lại chẳng cho mình một viên đạn để giết người diệt khẩu luôn.
Hạ Vũ Thiên, anh hại chết tôi rồi!
Quả nhiên ngay sau đó có tiếng bước chân tới gần, "rầm" một tiếng, cánh cửa phòng vệ sinh phía ngoài cùng bị đẩy ra, sau đó là cánh cửa kề bên... Tim Lâm Viễn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu nhẩm tính - đợi đến khi cửa mở ra, cậu sẽ bất ngờ đá một cước, sau đó chạy.
Nhưng ngay lúc hai người kia chuẩn bị đẩy cửa buồng phòng Lâm Viễn thì bỗng nhiên cửa bên ngoài phòng lớn mở ra, có người vào nhà vệ sinh, hình như là hai người vừa đi vừa cười nói, xem chừng đang thảo luận xem một lúc nữa nên đấu giá thứ gì.
Mấy người mới vào dường như thấy hai người kia, có lẽ cũng cảm thấy bộ dạng của họ hơi kỳ quái nên không nói chuyện nữa mà chỉ liếc nhìn bọn họ.
"Đã bảo em uống ít thôi mà." Một trong hai người lên tiếng, sau đó người vừa nói dìu người bảo có nợ máu với Hạ Vũ Thiên ra ngoài.
Lâm Viễn nghe tiếng chân hai người kia đã thật sự ra khỏi cửa, lập tức ngồi sụp xuống bồn cầu, thở phào một tiếng... Sợ chết mất!
Ngay lập tức, Lâm Viễn lại cảm thấy có phần lo lắng... Người kia có vẻ thật sự muốn giết Hạ Vũ Thiên, tuy rằng Hạ Vũ Thiên chết cũng đáng, có thể xem như đỡ được một mối nguy hại cho đất nước... Lâm Viễn xoa xoa cằm, mở cửa gian buồng của mình ra ngó quanh quất. Không thấy ai. Hai người vừa nãy chắc cũng đã đi đâu đó rồi.
Cậu ra khỏi nhà vệ sinh, lại tiếp tục mở cửa ngó ra ngoài phát hiện hành lang cũng không có người, liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng về đại sảnh.
Lâm Viễn ôm một bụng đầy tâm trạng quay lại đại sảnh, cậu thấy Hạ Vũ Thiên đang thoải mái nói chuyện với mọi người, cậu nhìn quanh hai bên... Lâm Viễn không biết hai người kia trông như thế nào, chỉ nghe thấy giọng nói, có nên kể lại cho Hạ Vũ Thiên biết không?
"Sao lâu vậy?"
Lâm Viễn còn đang mải suy nghĩ đủ thứ bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên bên tai, vừa ngước mắt lên thấy ngay khuôn mặt của Hạ Vũ Thiên đang nhăn lại như bị táo bón, trong lòng chán nản thầm nghĩ tên này bị thịt cũng tốt, coi như vì hòa bình thế giới.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Hạ Vũ Thiên khó hiểu nhìn Lâm Viễn, anh ta cảm thấy hôm nay cậu rất lạ.
"À" Lâm Viễn xoa xoa tai mình hỏi. "Anh... Lát nữa sẽ lên phát biểu chứ?"
Hạ Vũ Thiên nhướn mày nhìn cậu hỏi "Sao hỏi thế?"
"Ông chủ Hạ!"
Lâm Viễn chưa kịp trả lời thì bỗng có tiếng gọi từ phía sau, một người tầm tuổi trung niên thấp béo đầu hói dẫn theo hai cậu thanh niên trẻ tuổi.
Hạ Vũ Thiên quay lại, gật đầu "Vương bá phụ"
"Ha ha." Người được gọi là Vương bá phụ kia vừa cười vừa tiến đến bắt tay Hạ Vũ Thiên, miệng nói mấy câu khách sáo.
Lâm Viễn đứng bên cạnh, đang nghĩ cách xem giờ cậu phải nói thế nào để Hạ Vũ Thiên không lên phát biểu đây? Anh ta có chết cũng không sao, nhưng nếu anh ta chết thì mình cũng gặp rắc rối, nhà họ Hạ - ngoài anh ta còn cả một đống biến thái khác!
"Đến đây, Triệu Nhân - Triệu Dực, đây là Hạ Vũ Thiên. Với cậu ấy các cháu hẳn nên chào là anh họ." Ông ta gọi hai người thanh niên trẻ tuổi kia tới.
Hạ Vũ Thiên hết liếc nhìn hai người đó lại nhìn Vương bá phụ, dường như không rõ ông ta nói vậy là ý gì.
Vương bá phụ bật cười nói "Triệu Nhân là con trai Triệu bá phụ của cậu, Triệu Dực là cháu ông ấy."
Hạ Vũ Thiên hiểu ra, gật đầu cười với hai người kia, Triệu Dực cũng cười cười nói "Ông chủ Hạ."
Người tên gọi Triệu Nhân ngược lại chỉ nói một câu "Không dám trèo cao."
Lâm Viễn cau mày, mặt thoáng chốc trắng bệch không còn giọt máu nào...
Chính là giọng nói của hai người này! Kẻ có súng là Triệu Nhân!
Đúng lúc đó tiếng người dẫn chương trình từ trên sân khấu vang lên "Chúng tôi xin trân trọng mời người chủ trì của bữa tiệc từ thiện lần này, ngài Hạ Vũ Thiên lên phát biểu!"
Ngay lập tức tất cả mọi người vỗ tay nhiệt liệt. Triệu Nhân xoay người đi ra xa, Triệu Dực vội vàng chạy theo cậu ta.
Lâm Viễn càng lo lắng, thấy Hạ Vũ Thiên đưa ly cho mình liền nói "Anh...đừng đi có được không?"
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn chừng như không hiểu chuyện gì, đặt ly vào tay cậu rồi ngả người sang cười nói "Cậu nên hôn tôi một cái mới phải." Nói xong liền xoay lưng bước lên khán đài.
Trong phòng, mỗi hành động của Hạ Vũ Thiên đều thu hút sự chú ý của quan khách, lúc này mọi ánh nhìn được chuyển sang nhân vật mà anh ta vừa có cử chỉ thân mật - Lâm Viễn, trong khi đó Lâm Viễn đang sợ hãi đến vã mồ hôi lạnh, cậu liếc nhìn Triệu Nhân đứng xa xa đang từ từ đưa tay vào túi áo... Sắp có án mạng chết người rồi, ai đó mau làm gì đi chứ!
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
188 chương
53 chương
1 chương
501 chương
25 chương
108 chương