Chân đế 2

Chương 4 : Thông kinh mạch, ngưng huyền khí

Tại Thánh Huyền Giới, tu sĩ tu luyện huyền khí có phân chia phẩm cấp nghiêm ngặt, tổng cộng có 7 cảnh giới: Nhập Tu, Huyền Giả, Huyền Sư, Huyền Vương, Huyền Hoàng, Huyền Tôn, Tiên Huyền. Còn cảnh giới Thần Huyền cùng Đế Huyền vốn chỉ là giả thiết trong truyền thuyết, ngàn vạn năm nay, tu sĩ ở Thánh Huyền Giới không rõ có bao nhiêu người chạm đến được. Tại cảnh giới Nhập Tu, tu sĩ phải vượt qua ba giai đoạn: Luyện Nhục, Luyện Cốt, Luyện Thần. Cổ Tước đã hoàn toàn chinh phục Luyện Nhục và Luyện Cốt thông qua thể thuật. Vốn dĩ hắn không có cách nào Luyện Thần, nhưng nhờ luyện hóa hấp thu linh hồn Khai Thế Tiên Vương, giai đoạn này đối với hắn mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi trước khi Dạ Tuyết đem dược liệu đến, hắn đã triệt để tu luyện xong. Tiếp theo, hắn cần phải ở dưới sự giúp đỡ của Dạ Tuyết tiến vào cảnh giới Huyền Giả. Một khi hắn thành tựu Huyền Giả, hắn sẽ cần phải vượt qua hai giai đoạn mới có thể trở thành Huyền Sư: Mở Đan Điền, Ngưng Tinh Vân. Tu sĩ bình thường sau khi hoàn thành giai đoạn Luyện Thần liền có thể cảm ứng, câu thông thiên địa, ngưng ra huyền khí trong kinh mạch, sau đó thông qua công pháp thích hợp khai mở thế giới đan điền, khiến nó mở rộng đến mức độ nhất định rồi tạo Tinh Vân. Nhưng đối với Cổ Tước, cho dù hắn có tinh thần lực cường đại của Khai Thế Tiên Vương, thể xác của hắn là hoàn toàn không thể mở đan điền. Coi như là hắn có thể cảm ứng thiên địa tinh khí đến thuần thục, cũng không thể đem nó dẫn vào cơ thể được. Vì vậy, hắn phải nương nhờ dược lực trong Khai Huyền dược thủy, mạnh mẽ ép thông kinh mạch, sau đó nhồi nhét thiên địa tinh khí vào đan điền còn đang đóng chặt kia. - Được rồi, bắt đầu đi. Cổ Tước ngâm mình trong bồn dược thủy, Dạ Tuyết thì ở phía sau đặt hai tay lên vai hắn, chuẩn bị vì hắn mà dẫn dược lực ép vào trong kinh mạch của hắn. Đây là quá trình đau đớn thống khổ không giấy bút nào diễn tả được, nhưng Cổ Tước có đủ quyết tâm. - Cái này... Khó quá! Vừa mới bắt đầu, Dạ Tuyết liền gặp trở ngại. Nàng trong vô thức không nỡ làm đau Cổ Tước, nên không có cách nào đẩy dược lực vào trong kinh mạch của hắn được. - Tỷ tỷ, cần phải bạo tay một chút... Vì tương lai của ta! Cổ Tước nói câu này nghe có vẻ ích kỷ, nhưng hắn là mang trên người sứ mệnh cùng phó thác của Khai Thế Tiên Vương, hắn đã hứa hẹn sẽ chinh phục đỉnh phong, vì bản thân lẫn vì uy danh của lão Tiên Vương. Hắn không thể ở thời điểm mấu chốt này ngại miệng! Cổ Dạ Tuyết, nghiến răng một cái, hít thật sau, sau đó mạnh bạo nện dược lực trong dược thủy vào cánh cửa dẫn vào kinh mạch Cổ Tước đang khép chặt. - Phá cho ta! Dạ Tuyết quát lên một tiếng, thúc đẩy huyền lực đến cực điểm. Nàng hiện tại đã là một Huyền Sư đỉnh phong, mà lại lấy toàn bộ lực lượng chèn ép một người phàm chỉ mới hoàn thành Luyện Thần, lập tức khiến cho Cổ Tước trợn mắt cắn răng, đau đớn như hủy cốt phân thây. Uỳnh! Dạ Tuyết đả thông lối vào kinh mạch, lúc này trên da thịt Cổ Tước đã đẫm máu. Nhưng dược lực của Khai Huyền dược thủy lại nhanh chóng tiến sâu vào trong cơ thể hắn, khiến hắn mấy phần dễ chịu hơn, cũng từ đó đả thông một bộ phận trong hệ thống kinh mạch toàn thân. Hắn chưa hưởng thụ được mấy giây thì dược lực đ-ng đầu vào một loạt huyệt đạo bị tắc nghẽn trong người, hắn không khỏi gầm lên một tiếng đau đớn. - Aaaa! Vào cho ta! Nhưng hắn không từ bỏ, siết chặt nắm tay, nương theo Dạ Tuyết dẫn dược lực đánh vào các điểm bị nghẽn kia. Thấy một màn này, Dạ Tuyết coi như là nước mắt đầy mặt cũng không dám khóc thành tiếng, nàng không thể để hắn bị dao động tâm lý trong giai đoạn mấu chốt này. Ầm! Ầm! Ầm! Dược lực cường đại của Khai Huyền dược thủy liên tục xuyên phá hơn chục cái huyệt bị đóng kín của Cổ Tước. Đây cũng là nhờ Dạ Tuyết làm tốt chuẩn bị, pha chế đúng thành phần, đúng tỷ lệ, đúng nhiệt độ, nếu không dược lực sẽ không phát huy mạnh mẽ được như vậy. Cổ Tước vỗn đã khôi ngô cường tráng, hiện tại bắp thịt khắp người lại càng nổi cộm lên, gân cùng mạch máu đều muốn bung ra ngoài, thoạt nhìn vô cùng dọa người, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định, vẫn đủ quyết tâm vượt qua, nếu không có khỏa đạo tâm vững như cột trời của Khai Thế Tiên Vương, hắn đã sớm ngất xỉu, từ đó cũng sẽ khiến toàn bộ quá trình đi toi. Tuy là Dạ Tuyết khẽ thút thít không ngừng, nhưng nàng cũng không có nhẹ tay đi tí nào, vẫn y nguyên duy trì lực lượng chén ép, quyết tâm thông suốt kinh mạch cho đệ đệ mình.00:00 / 00:00Cuối cùng, một tiếng gầm thét chấn động cả Cổ gia vang lên, cả người Cổ Tước gục xuống. - Tước! Đệ làm sao a? Đừng dọa tỷ! Mau tỉnh lại a! Cổ Dạ Tuyết hốt hoảng tim muốn rớt ra ngoài, nhưng lúc kiểm tra nhịp tim của Cổ Tước thì thở phào nhẹ nhõm, thì ra hắn chỉ tạm thời ngất đi sau cơn đau điên cuồng. - Tiểu thư! Người xảy ra chuyện gì?! Lúc này, cửa phòng bật mở, một vị chấp sự thở hổn hển nhảy vào, hắn vừa nhìn thấy Dạ Tuyết ôm Cổ Tước nằm trong một bồn máu đỏ rực thì hét lên một tiếng suýt ngất xỉu. Nhưng hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì thấy Cổ Tước giơ tay trái lên. Ù ù... Một đoàn khói trắng tinh khiết ngưng tụ trong lòng bàn tay của hắn. Vị chấp sự kia giật mình, hú lên quái dị: - Cổ Tước thiếu gia, người, người, người ngưng tụ ra huyền khí! - Chúc mừng đệ! Cuối cùng thành công! Dạ Tuyết cũng khó ngăn nổi hoan hỉ, lệ tràn bờ mi chúc mừng hắn. Lúc này Cổ Tước cũng rất muốn làm ra vẻ nam nhi đại trượng phu, nhưng xót ở chỗ hắn toàn thân vô lực, hoàn toàn không có chút năng lượng để ăn mừng, chỉ đành nặn ra nụ cười. Trong một đêm này, sự kiện siêu cấp phế vật ngưng ra huyền khí nhanh chóng lan truyền khắp Cổ gia. Có người thầm mừng cho Cổ Tước, cũng có người không vui hừ lạnh, nhưng phần lớn là rơi vào trầm tư, ngơ ngác thật lâu không biết nên vì hắn vui hay buồn. Nhưng nói chung cũng có nhiều người không tin mà phớt lờ tin tức này. Tóm lại là, đối với chuyện này, trên dưới Cổ gia đều có cảm xúc rất phức tạp, không ai giống ai. Tắm rửa xong, Cổ Tước định về phòng mình nghỉ ngơi, nhưng Dạ Tuyết căn bản là vẫn rất lo lắng nên không cho hắn đi, bắt hắn ngủ lại phòng nàng thêm vài ngày nữa. Lấy tu vi của nàng, không ngủ mấy đêm cũng không thành vấn đề. Lại nói, cho dù nàng có ngủ cùng giường với hắn cũng chẳng sao, dù gì cũng là người một nhà, cả hai lại từ nhỏ đã rất thân thiết. Cổ Tước không nỡ để tỷ tỷ ngủ ngồi trên ghế, nhưng hắn hiện tại là bệnh nhân, không có chút lực phản kháng nào, nên hắn cũng không chống đối nàng được, đành thuận theo ý nàng. Mấy ngày tiếp theo, trên dưới Cổ gia không có động tĩnh gì, còn Cổ Tước thì vẫn ở lại phòng của Dạ Tuyết an tâm tĩnh dưỡng. Ngoài ra còn được tỷ tỷ hắn cho đan dược chất lược cao để hồi phục thương tổn trong quá trình thông mạch, phải nói là cuộc sống như một vị hoàng giả. Không được bao lâu thì Dạ Tuyết không nán lại được nữa, bắt buộc phải trở về tông môn chuẩn bị cho kỳ khảo hạch quan trọng mấy năm một lần. Cổ Tước cũng đã khôi phục được tám, chín phần sinh lực nên hắn muốn bắt đầu tu luyện công pháp sở học của Khai Thế Tiên Vương. Tất nhiên, trước khi đi, Dạ Tuyết không hề quên để lại một đạo huyền khí trên người Cổ Tước. Bản thân hắn cũng không có gì phản đối, ngược lại còn rất vui vẻ ủng hộ. - Tước, đầu năm sau là thời hạn Lam Hà tông ba năm một lần mở sơn môn thu nhận đệ tử mới. Nếu ta trở thành đệ tử thân truyền, sẽ tranh thủ cho đệ một chút. Dạ Tuyết đến cùng vẫn không yên tâm để Cổ Tước lại ở Cổ gia, nàng là muốn đem hắn vào Lam Hà tông, để hắn hắn ở gần nàng thì mới an lòng được. Nhưng trước hết, nàng phải trở thành đệ tử thân truyền, khi đó tiếng nói của nàng sẽ có phân lượng hơn, cũng dễ xin xỏ hơn. - Tỷ đừng lo cho ta. Cho dù là đi cổng chánh thông qua khảo hạch thì ta cũng vào Lam Hà tông được, không nhất thiết cần phải đạt được đặt cách đi cổng sau. Cổ Tước rất là tự tin nói ra khiến Dạ Tuyết trong bất giác cảm thấy an tâm. - Được rồi, ở nhà nhớ chăm chỉ tu luyện, tỷ tỷ đi trước. Hai người tranh thủ mấy câu từ biệt trước khi Dạ Tuyết cưỡi một khối huyền băng phi hành về phía Lam Hà tông, tốc độ vô cùng khủng khiếp. Tu vi Huyền Sư của nàng còn chưa bay lượn được, nhưng nàng tu luyện công pháp phẩm cấp tương đối cao, có thể ngưng kết một tảng huyền băng, sau đó dùng lượng lớn huyền lực di chuyển nó vượt không. Cổ Tước cũng xoay người trở về căn biệt viện nho nhỏ của mình đóng cửa bế quan.