Chầm chậm yêu anh
Chương 3 : Ý nghĩa
Trong phòng cấp cứu, đã hơn một tiếng trôi qua, nhưng từng giây từng phút không bao giờ hết căng thẳng.
" Chỉ số sống? "
" 80/40. "
Giáo sư An liền dùng một chiếc kim đâm vài ngực bệnh nhân, hút lượng chất lương trong khoảng không màng tim ra. Nhìn anh có vẻ tay nghề rất điêu luyện.
Máu được dẫn lưu trong kim khoảng 5 lần thì đã dừng lại, "Bây giờ chúng ta sẽ mổ ngực nạn nhân."
Cô liền hiểu ý anh, nói với y tá :" Dụng cụ khử trùng."
Giáo sư An cầm lấy rồi khử trùng sạch vùng ngực.
" Dao mổ. "
Cầm dao mổ trên tay, anh rạch một đường sâu nơi vùng ngực.
" Bovie."
Anh bắt đầu mở ra phần ngực, máu tràn lên tung toé nên cô liền lấy vải chặn lại.
" Máy cưa xương ức. "
Tiếng cưa bắt đầu vang dần khắp căn phòng. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc phải cứu sống được người mẹ này thôi. Tiếng cưa lịm dần, anh nói tiếp : “Dụng cụ banh xương ức."
Giáo sư An bắt đầu banh ra, máu tràn ra còn nhiều hơn khi nãy, cô liền dùng vải để thấm hết máu đi.
" Kéo khâu. "
Anh tiếp tục thực hiện công việc của một bác sĩ chuyên khoa. Vì chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc với những ca về tim nhưng trong số những cuộc phẫu thuật tim thì anh là bác sĩ có lẽ tay nghề tốt nhất vì chỉ cần nhìn một cái đã hiểu ra được vấn đề và giải quyết nó. Thoáng đã xong phần của mình, anh liền ngước lên bảo : “Chỉ số sống?"
"Tất cả đều ổn định, nhịp tim 100."
"Cô có thể khâu lại được chứ?" anh đứng dậy nhường chỗ cho cô nói
" Được chứ! " cô đáp, nhẹ nở một nụ cười.
Trong lòng cô dường như thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy hồi nãy như có một vật nặng vô hình đè trên lưng cô như giờ đã biến mất.
Phẫu thuật xong thì anh liền bỏ đi, cô cũng quên mất hỏi tên anh là gì.
Bệnh nhân sau khi phẫu thuật đã được chuyển đến phòng hồi sức tích cực. Cô liền đi đến quầy tiếp tân để trao đổi với người nhà bệnh nhân. Cậu bé cô thấy khi nãy bây giờ đã ngừng khóc, tay cầm món đồ chơi yêu thích của mình mà chơi trong vui vẻ, có lẻ cậu bé còn quá nhỏ để biết rằng mẹ mình mới vừa trải qua việc sinh tử.
Bên cạnh cậu bé là một cụ bà, nếu mẹ cô còn sống thì chắc bây giờ giống cụ bà lắm đây, cô thầm nghĩ rồi đi đến đó, hỏi : "Cô là người nhà của bệnh nhân vừa mới tai nạn cấp cứu đúng chứ ạ?"
" Con tôi sao rồi bác sĩ? " Người mẹ nắm lấy tay cô hỏi, ánh mắt dường như đang muốn tìm một tia hy vọng từ cô.
" Bệnh nhân đã bình an, phẫu thuật rất thành công ạ. " cô cười đáp.
"Cảm ơn bác sĩ, thật lòng rất cảm ơn bác sĩ! " Người mẹ bắt đầu nghẹn ngào khóc.
" Bệnh nhân bị vật nhọn đâm vào phần ngực nên chúng tôi đã cố gắng để cầm máu vào khâu lại. Hiện tại đang chuyển đến phòng hồi sức tích cực, người nhà có thể vào thăm, nhưng hiện tại thuốc mê vẫn chưa hết nên bệnh nhân vẫn còn ngủ."
"Tôi...tôi không biết phải nói gì hơn, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm."
" Tôi chỉ là người phụ mổ, bác sĩ chính hiện tại đang bận nên dì hãy cảm ơn bác sĩ chính sau nhé. "
Cô cười nói rồi ngồi xuống nựng cậu bé, "Cậu bé mấy tuổi rồi ? "
"5 tuổi...Nhìn nó hồn nhiên như thế trong khi mẹ nó vừa mới vào sinh ra tử, còn bố thì vừa mất, tôi cảm thấy vừa xót vừa thương. "
Người bà bật khóc, hai hàng nước mắt đẫm lệ. Mạn Mạn lấy chiếc khăn trong túi áo mình đưa cho bà rồi cầm một viên kẹo rồi nói : "Cậu bé, sau này hãy nhớ ngoan ngoãn vâng lời mẹ và bà của mình, và phải học tập thật chăm nha. Chị sẽ tặng em viên kẹo này."
"Dạ, em cảm ơn. Nhưng em muốn gặp ba cơ! " cậu vô tư nói
Cô cũng cảm thấy có một chút chạnh lòng, hoàn cảnh của cô không khác gì cậu bé là bao nhiêu, nhưng may mắn rằng cậu bé vẫn còn có mẹ. Cô liền nói tiếp : " Ngoan, ba em hiện tại đang ở một nơi rất xa, ba đang đi làm kiếm tiền mua đồ chơi cho em đấy. Trước khi đi ba đã gặp chị và dặn rằng ở nhà em phải nghe lời bà và mẹ, và nhớ chăm sóc cho họ nữa. Nếu em nghe lời khi về ba sẽ mua rất nhiều đồ chơi và bánh kẹo cho em."
" Dạ, em biết rồi. " cậu ngoan ngoãn trả lời.
Mạn Mạn cười nhìn cậu rồi xin cáo từ với thân nhân để tiếp tục công việc.
Trong lòng cô rất vui vì bệnh nhân của mình đã được cứu sống. Thấy cô cười toe toét thì Mộc Nhi giễu cợt : " Nè, rơi và lưới tình với anh giáo sư kìa rồi đúng chứ?"
" Hầy, không phải. Nhưng tớ quyết định được rồi."
" Quyết định gì cơ? "
" Tớ sẽ chọn khoa Tim Mạch!"
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
505 chương
25 chương
84 chương
16 chương
66 chương