Chầm chậm yêu anh
Chương 117 : Sự im lặng của mùa đông (3)
" A! Xém quên mất, tôi có việc nên đi trước đây, gặp anh sau." Cô vui vẻ vẫy tay anh rồi vội vã rời đi.
Khi nãy cô đã cố ý mua tận hai ly Iced Americano, cô một ly, anh một ly vì để cảm ơn với chiếc áo khoác và khăn choàng hồi sáng.
Cầm hai ly Americano trong tay, cô ung dung đi đến phòng của Vũ Tổng. Nhưng chỉ cần bước đến cửa phòng, một luồng hắc khí từ trong phòng đã xộc hẳn vào mũi cô, tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô khẽ rùng mình nhưng rồi cũng can đảm mà gõ cửa bước vào phòng.
" Chào Vũ...."
Chưa nói hết lời thì sống lưng cô đột nhiên dâng lên một trận lạnh lẽo.
Anh ngồi trên chiếc sô pha, tư thế dù hoàn toàn thả lỏng nhưng trong mắt vẫn có khí thế vương giả đặc thù của người ở trên địa vị cao.
Đôi mắt như ngọc đen trong sóng nước lúc này nhìn cô chằm chằm đầy hắc khí.
Hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nở một nụ cười, cô nói: " Vũ Tổng, đây là Iced Americano tôi đã mua để cảm ơn vì chiếc áo vào cái khăn của anh sáng nay."
"Cô. Lại đây."
Âm điệu anh nói như ra lệnh bắt buộc người khác không thể không tuân theo. Khuôn anh tuấn nhưng sắc mặt lại âm trầm tới đáng sợ.
Mạn Mạn ngờ nghệch đi từng bước nhỏ đến, tựa hồ đi chuyển tích tắc.
" Nhanh một chút."
Người đàn ông không nhẫn nại mà nhíu đôi mày. Bên trong con ngươi trống rỗng lúc này đang cất giấu sao Hỏa cực nóng và cả sự lạnh lẽo.
Chỉ là không ai sẽ thắp sáng nó.
Cho nên nó mới cháy một cách âm thầm mà cô độc, không có chuyển động, không có ai phát hiện, cũng không có bùng nổ.
Vũ Tổng nheo đôi đồng tử sắc sảo, nhìn vào cô gái đang cúi đầu như đứa trẻ có lỗi trước mặt, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên ghế sô pha ý bảo cô ngồi.
Liền như không phản xạ, cô ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời anh.
Bỗng eo bên cô xuất hiện một bàn tay, thêm lực đẩy khiến cô liền nằm gọn trong lòng anh.
Chưa kịp phản ứng thì đôi môi Vũ Tổng đã đặt lên môi cô. Anh hôn chậm rãi như đang thưởng thức một miếng thạch dâu nhỏ ngọt ngào. Sự chậm rãi đó làm cho hơi thở của cô dần bị rút cạn, Mạn Mạn muốn đẩy anh ra nhưng eo đã bị ôm lấy không có cách nào thoát được.
Chiếc áo mỏng rộng cổ tuột ra, đường cong tuyệt đẹp trên cái cổ mảnh khảnh yếu ớt lộ ra, tựa như một tay là có thể bẻ gãy.
Trắng nõn mềm mại, vô cùng mịn màng.
Đồng tử người đàn ông hơi co rút, hơi hơi nheo mắt từ trên nhìn vào mắt cô.
Mạn Mạn cắn chặt môi, khẽ nhích người.
Đây là phòng làm việc cơ mà, sao lại có thể làm những việc ái muội như thế này được...
Cô duỗi tay cô đẩy anh ra, nội tâm vừa thấp thỏm vừa kinh ngạc, chỉ sợ có người nào nhìn thấy.
Chiếc cổ trắng ngần kia như dụ dỗ anh vậy. Anh liền để lại ấn ký chỉ thuộc về anh trên cổ của cô.
Lợi dụng thời cô đôi tay đang thả lỏng, Mạn Mạn theo bản năng muốn rút lui, cô cắn cổ tay người đàn ông, cảm giác dòng máu ấm áp lại tanh ngọt chảy vào trong miệng, liền đẩy anh ra rồi vội vàng đứng thẳng người, chỉnh lại cổ áo mình, phát hiện một vết cắn rất sâu, còn nằm ở vị trí rất dễ thấy nữa.
Cô chau mày nhìn anh. Trong mắt hỗn loạn những cảm xúc như sợ hãi, né tránh, kinh diễm...
Con ngươi còn phản phất hình ảnh người đang ông đang rất ngạo nghễ trước mặt mình với ý cười phát ra từ trong thâm tâm, dường như đã đạt được mục đích của mình.
Mạn Mạn tức giận đến muốn nứt cả khóe mắt ra, tay đặt mạnh lý Iced Americano xuống bàn rồi bỏ đi.
Vũ Tổng cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, cười nhạt một tiếng.
Nhưng ý cười trên mặt anh phai nhạt, trong lòng đột nhiên có điểm khác lạ.
Trong lòng anh như bừng lên một ngọn lửa, bản thân cậu bình thường cũng có tính cách hỉ nộ vô thường, nhưng lúc này lại không giống như vậy.
Khi nãy, không hiểu vì sao trong lòng anh có chút bồn chồn nên đã đi xuống phòng cấp cứu, thì thấy Vũ Quân lại cúi gần nói chuyện với Mạn Mạn, vốn khoảng cách này rất bình thường nhưng lại càng ngày cảm thấy càng không vừa mắt, đặc biệt thỉnh thoảng Mạn Mạn còn cười với anh ta, nhưng nụ cười ấy anh lại chưa bắt gặp bao giờ khi cô ở cạnh anh.
Anh không muốn can thiệp vào cuộc sống hằng ngày của Mạn Mạn, nhưng quan trọng là ai anh cũng cảm thấy người đó không bình thường.
Mạn Mạn dù là một người mạn mạnh mẽ, nhưng tâm hồn lại rất đơn thuần, mọi động tác đều tản ra lực hấp dẫn trí mạng, không có khả năng người đàn ông khác không động tâm.
Nhưng càng sợ hơn sẽ có người sẽ lợi dụng sự trong trẻo ấy của Mạn Mạn mà tổn thương đến cô.
Anh làm như vậy cũng chỉ muốn đánh dấu chủ quyền, bảo vệ cô mà thôi.
Nhưng cô lại đâu nào nghĩ được sâu xa như Vũ Tổng mà chỉ một mực chì chiết anh, nội tâm thì muốn xé nát anh thành từng trăm mảnh để hả hê cơn giận, tay vẫn xoa xoa phấn phủ để che đi vết hôn này trong thang máy.
Bốn vách tường kim loại phản chiếu rõ ràng như gương, Mạn Mạn có thể nhìn rõ trên cổ là một dấu hôn xanh tím.
Hồi sáng tính khí còn bình thường, rất đỗi ấm áp là đằng khác, giờ lại chẳng khác gì một con sói đang khát vậy. Anh ta thật sự quá phức tạp đến nỗi cô cảm thấy mình đang lạc giữa mê cung vậy, không lối thoát.
Mạn Mạn hít sâu hai lần, chậm rãi đè nén cảm xúc đang kịch liệt phập phồng xuống.
Phấn phủ cũng không thể che được dấu hôn này, cô đành phải dùng khăn choàng của anh mà quấn quanh cổ để che đi.
Cũng may đã đến giờ tan làm, nên cô liền đi một mạch ra đến cổng bệnh viện.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
505 chương
25 chương
84 chương
16 chương
66 chương