Chầm chậm yêu anh

Chương 115 : Sự im lặng của mùa đông

Ánh rạng đông ửng hồng bắt đầu một ngày mới. Sớm mai tinh khô trong vắt, kèm theo cái lạnh của mùa đông đang đến. Ở Mỹ, giáng sinh có thể nói là ngày tết thứ hai vậy. Người người, nhà nhà nô nức đón chờ lễ giáng sinh này. Trên đường, những căn nhà tràn ngập ánh đèn lung linh, thành phố cứ như một bữa tiệc sao đầy lấp lánh sắc màu vậy. Mọi năm đến giáng sinh thì cô chỉ một là ở bệnh viện trực, hai là ở nhà một mình, không mong chờ cũng chẳng kì vọng điều gì, nhưng có điều gì đó năm nay khiến tim cô cũng rộn ràng háo hức không kém. " Hai ly Iced Americano của quý khách ạ. Chúc một ngày tốt lành." Người nhân viên nở một nụ cười thật tươi rồi đưa cho cô hai ly nước. Cô nhận lấy ly nước rồi cũng lịch sự đáp: " Chúc một ngày tốt lành." Quay lưng định cất bước đi thì cô lại nghe một giọng nói vang lên, " Hi, Mạn Mạn!" Vũ Quân đang bận một bộ vest đi đến, cô đoán anh cũng vừa mới đến và đang chuẩn bị vào làm. " Chào buổi sáng, Vũ Quân." Chưa kịp nói gì thì điện thoại lại reo lên, là số của phòng cấp cứu bệnh viện. Cô chỉ biết cười trừ mà bắt máy. " Tôi, Mạn Mạn đây." " Bệnh nhân cụ già có một cháu gái mà bác sĩ Mạn vừa phẫu thuật xong đã hết thuốc mê và tỉnh lại. Nhưng vừa tỉnh dậy thì lại đòi tự tử và đang làm loạn trong phòng." "Được, tôi đến đây." Cô vội cúp máy. Nhìn ánh mắt của Mạn Mạn, Vũ Quân cũng hiểu vài phần, liền nói: " Chúng ta cùng đi thôi. Tôi cũng phải vào làm nữa." Một vài phút sau cô và Vũ Quân đã có mặt trước cửa phòng. Căn phòng cứ như vừa mới có động đất xảy ra vậy, đồ đạc vứt lung tung dưới mặt đất, còn bàn ghế thì xộc xệch. " Tôi đã bảo là buông ra!" Một ông cụ cố vùng vẫy khỏi sức lực của những người y tá. " Có chuyện gì? Người cháu gái của bệnh nhân này đâu rồi?" Cô bước đến bên giường. " Hình như cô ấy là học sinh cao trung đang ôn thi nên phải đi học từ sớm rồi." Y tá đáp. " Tôi đã muốn chết rồi thì các người giữ lại cái mạng già này làm gì, dù gì thì tôi cũng sẽ chết sớm thôi! " Ông cụ không ngừng dãy dụa cố thoát khỏi cánh tay của những y tá. Cụ này quả thật rất khoẻ, dù mới phẫu thuật xong nhưng chỉ cần một tay cũng đã có thể vật được người y tá nam đang giữ chặt tay mình xuống, khiến họ chật vật mãi không thôi. Trong khi trong đầu cô đang cố gắng chọn lựa từ ngữ để khuyên lơn thì người phía sau cơ hồ cười khẽ một tiếng, đi vài bước đến bên giường bệnh. "Nếu ông ấy muốn chết thì cứ để ông ấy chết." Vũ Quân nói, ánh mắt không một biểu tình, khuôn mặt lãnh đạm đến vô tình nhìn ông già đang đòi sống đòi chết trước mặt mình. Cô trợn mắt kinh ngạc, nhưng vẫn cố giữ im lặng xem anh ta sẽ xử lý gì tiếp theo. Vũ Quân ra hiệu cho những người y tá rời đi, chỉ còn bác sĩ phụ trách chính là cô và anh ở trong phòng. Ông cụ cũng không còn chống cự nữa, mà bình thản ngồi dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Anh ngồi xuống chiếc ghế dựa gần đó rồi mới bắt chuyện: " Trông bác khoẻ quá, có vẻ bác vận động rất nhiều nhỉ." "Hồi trẻ tôi từng là huấn luyện viên cử tạ." Vũ Quân quan sát nét mặt ông, vừa chuẩn bị tiếp tục nói thêm, thì thấy ông cụ trước mặt đột nhiên ngẩng đầu lên, " Chàng trai trẻ, cậu có thể mở giùm tôi cửa sổ được không, vợ tôi rất thích không khí mùa đông." "Được thôi." Không cần ra hiệu cô cũng tự đi đến mở cửa giúp Vũ Quân. Còn anh lại tiếp tục hỏi: " Có vẻ bác rất yêu thương bác gái nhỉ?" "Đúng vậy, nhưng bác gái đã mất rồi..." " Vậy bác gái mất cách đây bao lâu rồi?" " Ba năm rồi..." " Vậy tại sao bác không tìm một hạnh phúc mới để cùng nhau an hưởng tuổi già?" " Tôi cũng muốn lắm chứ, cũng đã thử nhiều cách, nhưng biết sao được. Mấy chục năm rồi, tối nào bà ấy cũng nắm tay tôi, cùng nhau đi ngủ cùng nhau thức dậy nên đã quen rồi..." " Cụ thể bác đang nỗ lực thế nào? Nghĩa là làm sao để quên đi?" "Nhiều lắm. Tôi thử rất nhiều cách, nhưng về cơ bản là nghĩ đến những điều tiêu cực… tức là những điểm không được tốt lắm của bà ấy, và lập thành danh sách… sau đó tôi nhẩm đi nhẩm lại trong đầu… như kiểu niệm thần chú, để tự răn mình không được nhớ bà ấy quá mức cần thiết." "Có hiệu quả không?" "Không, không hiệu quả lắm. Càng làm hôm nay tôi nhớ bà ấy một chút. Thật ra cũng không phải chỉ một chút, lại càng không phải chỉ hôm nay..."