Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!
Chương 90
Nghe cô nói vậy, Bách Vân Sơn càng thêm cau mày.
Từ lúc cô ta vừa bước vào, nụ cười trên mặt chưa từng thay đổi, hơn nữa thái độ nói chuyện cũng là nhất mực giữ lễ làm cho người ta tìm không ra một khuyết điểm, nhưng cũng bởi vì những cử chỉ này làm cho tim của ông có chút bất an.
Cô ta rốt cuộc là ai? Chỉ là một công nhân viên nho nhỏ sao?
"Nếu cô cũng phản đối bọn họ, vậy tại sao còn muốn tới nơi này? Cô tới đây là có mục đích gì?" Ông bất an chất vấn.
"Tôi không phải đã nói rồi sao? Là Tử Thất Thất để tôi tới đây hỏi thăm sức khỏe Bách Hiên, ngài cũng biết bản thân cô ấy không ở trong nước, cho nên tôi mới có thể xuất hiện ở đây!" Phương Lam mỉm cười trả lời.
"Chỉ là xem thôi sao?"
"Đương nhiên cũng sẽ nói vài lời, đây không phải là quá trình thiết yếu sao?"
"Vậy... Cô muốn nói gì với Hiên nhi?"
"Chủ tịch Bách, ngài cần gì phải hỏi rõ ràng như vậy? Ngay từ đầu tôi đã nói qua là việc riêng rồi, đương nhiên là một chút không thể nói cho người khác, bất quá tôi có thể nói rõ ràng cho chủ tịch Bách biết, sau khi tôi gặp Bách Hiên, con của ngài nhất định sẽ có điều thay đổi, có lẽ sẽ tỉnh lại, trở thành đứa con ngoan kỳ vọng của ngài, tôi nghĩ.... ngài cũng không phải là muốn giam giữ anh ta cả đời vậy chứ? Hơn nữa, tôi cho rằng ngài rất rõ tính tình con mình, anh ta mặc dù là một người ôn nhu thể thiếp (quan tâm hòa nhã), nhưng là khi mà trở nên ương ngạnh.... dù có bao nhiêu con ngựa kéo cũng không trở lại, cho nên vì ngài, vì anh ta, cũng vì tôi, còn có Tử Thất Thất đang ở nước Anh xa xôi, ngài sao không để tôi đi gặp anh ta, tự mình làm việc này?"
Phương Lam có thể nói thiện biến thành thao thao bất tuyệt làm cho tâm người ta lại dao động.
Bách Vân Sơn nhìn chằm chằm nụ cười nghề nghiệp của cô, hốc mắt khẽ nhíu chặt muốn thử nhìn thấu nội tâm của cô, nhưng mà khuôn mặt tươi cười của cô được che đậy quá hoàn mỹ, căn bản không cách nào khám phá.
"Chủ tịch Bách, ngài không muốn để tôi gặp Bách Hiên sao? Nếu ngài cần thời gian suy nghĩ, vậy thì để ngài mai tôi quay lại!" Phương Lam theo sát không nghỉ đặt câu hỏi làm cho nội tâm Bách Vân Sơn càng ngày càng dao động.
Rốt cuộc để cô ta gặp Hiên nhi hay không đây?
Nếu những lời cô ta là thật, vậy thì có lẽ là một chuyện tốt, nhưng mà cô ta có nắm chắc sẽ thuyết phục được Hiên nhi? Hơn nữa cô gái này làm cho ông có loại cảm giác không tin được. Nhưng là.... nếu Hiên nhi vẫn tiếp tục như vậy đối với ông chính là việc nghiêm trọng nhất, vậy thì.... không bằng thử một phen?
Hai mắt Phương Lam nhìn chằm chằm vào mặt của ông, từ biểu tình trong mắt đã nhìn ra ông hạ quyết tâm.
"Chủ tịch Bách, ngài đã nghĩ kỹ chưa?" Cô đột nhiên hỏi.
Bách Vân Sơn không khỏi cả kinh.
Cô ta vậy mà có năng lực nhìn ra tâm tư của ông, lực quan sát của cô gái này không ngờ tốt như vậy.
Người như vậy, lại chỉ làm một nhân viên nho nhỏ cho khách sạn nhà bọn họ?
"Đúng vậy, tôi đã nghĩ kỹ, cô đi gặp nó, người ở ngoài sẽ dẫn đường cho cô!"
"Cám ơn!" Phương Lam mỉm cười, hướng về phía ông khom lưng chín mươi độ, sau đó nhanh chóng đứng thẳng đi ra khỏi phòng.
....
Vẫn là người giúp việc cũ đưa cô vào, lại lần nữa đưa cô tới phòng Bách Hiên.
Lần này cũng không có gõ cửa mà là trực tiếp mở cửa phòng ra, giống như sớm đã biết người ở bên trong căn bản là sẽ không đáp lại.
Phương Lam bước vào trong phòng, nụ cười nghề nghiệp trên mặt nháy mắt biến mất.
Cô đi nhanh tới bên giường, buông mắt nhìn Bách Hiên nhắm mắt nằm ở trên giường.
Chẳng qua mới qua một ngày thôi, sắc mặt anh đã tiều tụy đến trắng bệch, đôi môi nứt nẻ, nói vậy nhất định là đang tuyệt thực đi? Vậy mà lại dùng phương pháp kém cỏi như vậy.
"Này! Bách tổng, tôi tới gặp anh rồi!" Cô cúi đầu, hướng về phía mặt anh vui vẻ nói.
Bách Hiên nghe được thanh âm quen thuộc, lông mi dài run rẩy sau đó từ từ mở hai mắt ra, nhìn khuôn mặt rực rỡ ánh mặt trời ngàn năm của Phương Lam.
"Sao cô lại tới đây?" Anh vô lực hỏi.
"Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi tới gặp anh!"
"Gặp tôi?" Bách Hiên lại nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói, "Trở về đi!"
"Hả??? Làm sao vậy? Tôi là có thiện ý ghé thăm người thích tự ngược này, làm sao anh có thể đối đãi với tôi như vậy chứ? Thật là làm cho người thương tâm a!" Cô cùng với Mặc Thiên Tân giống nhau, vừa mở miệng liền theo thói quen tổn hại người.
Nhưng là.....
Bách Hiên trầm mặc nhắm hai mắt, giống như một người chết, không có một chút sinh khí, trừ hô hấp....
"Ai...." Phương Lam thở dài thật sâu, lạnh lùng mở miệng nói, "Anh thích Thất Thất đến như vậy sao? Thích đến nỗi tự làm khổ mình??"
Bách Hiên đột nhiên mở hai mắt, kiên định nhìn cô.
"Nếu anh thật sự thích cô ấy, vậy đứng lên đi, đừng nằm ở trên giường nữa, dùng thực lực của mình đem cô ấy đoạt lại từ trong tay Mặc Tử Hàn!" Cô không ngừng kích thích anh.
Chân mày Bách Hiên phút chốc nhăn lại, phẫn nộ nói," Nếu tôi có thể đứng lên, tôi đã sớm đi Anh quốc rồi, nếu không phải bị ba tôi tiêm thuốc, tôi đã sớm...."
"Đừng có kiếm cớ!" Phương Lam cắt đứt lời anh, giận dữ châm chọc nói, "Cho dù thân thể của anh bị cha anh tiêm thuốc, cho dù toàn thân anh không thể nhúc nhích, nhưng mà không phải anh còn cái đầu sao? Chẳng lẽ đầu của anh lớn lên là để cho đẹp mắt? Là để người ta thường thức sao? Anh sao không dùng cái đầu anh tuấn này hảo hảo nghĩ biện pháp? Tỷ như.... Trước thỏa hiệp với ba, sau đó lại len lén đuổi theo.... Bằng không thì giả chết để ba mềm lòng..... Nếu không nữa thì dùng miệng lưỡi ba tấc về buôn bán của anh, không sợ người khác làm phiền thuyết phục cha mẹ của anh.... Những thứ này không phải đều là phương pháp sao? Tôi thấy người nào so với anh nằm nơi này không chết không sống cũng mạnh hơn gấp trăm lần!"
"Ai...." Cô đột nhiên than thở, lắc đầu nói, "Vốn tôi còn tưởng chẳng qua anh chỉ hơi ngốc, nhưng mà hiện tại tôi mới thấy, thì ra Bách tổng của khách sạn Rich là máy bay chiến đấu ngu ngốc, tên lửa ngu ngốc, Hàng không mẫu hạm ngu ngốc!"
Bị cô mắng chửi thông suốt, Bách Hiên vừa tức vừa giận đồng thời cũng có chút tỉnh ngộ. Mặc dù phương thức nói chuyện của cô làm cho người ta khó tiếp nhận, nhưng mà trải qua việc bị cô nói như vậy, anh thậm chí có cảm giác mình thật ngu ngốc.
Tại sao chuyên đơn giản như vậy anh không nghĩ tới chứ? Bất kể là biện pháp gì, mặc kệ có thể thành công hay không, cứ thử mới biết được không phải sao?
Tại sao anh lại ngây ngốc nằm ở chỗ này?
"A...." Anh cười khẽ, cười chính mình ngu xuẩn.
"Xem ra, anh đã thông suốt rồi!" Phương Lam hài lòng gật đầu.
Bách Hiên nhìn khuôn mặt rực rỡ ánh mặt trời của cô, nói, "Cám ơn!"
"Đừng, ngàn vạn lần đừng, anh ngàn vạn lần đừng cám ơn tôi, tôi chỉ là nhận ủy thác của người mà làm việc thôi!"
"Nhận ủy thác của người khác?" Bách Hiên nghi hoặc, "Đúng vậy a, là Thất Thất gọi điện, bảo tôi tới xem anh thế nào, tôi không thể nói cho cô ấy biết anh bị giam trong phòng mình, bị tiêm thuốc tê liệt, không ăn không uống không ngủ, một bộ dáng sắp chết đi? Tôi không muốn cô ấy lo lắng cho anh, càng không muốn cô ấy vì anh mà thương tâm!" Khuôn mặt thống khổ cùng nước mắt của Thất Thất, cô đã nhìn đủ tồi, đời này không muốn phải nhìn thêm lần nữa.
"Dĩ nhiên, mặc dù cô ấy không thích anh, nhưng mà nếu anh chết, cô ấy nhất định sẽ vì anh mà khóc!"
"A..." Bách Hiên cười khẽ, "Như vậy không tồi!"
"Ngu ngốc, vậy thì có cái gì tốt, cho dù cô ấy khóc, anh cung không nhìn thấy vì anh đã chết!" Phương Lam tức giận oán trách.
"Cô nói cũng đúng!"
"Chính thế, cũng không nhìn xem Phương Lam là ai, bất quá...." Cô ngừng lại, sau đó nghiêm túc nói, "Anh cũng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, mặc dù tôi tới thăm anh, khuyên bảo anh, dỗ dành anh nhưng lập trường cá nhân tôi rất rõ ràng, tôi kiên quyết, kiên định, mãnh liệt không đồng ý cho Thất Thất ở cùng một chỗ với anh, cho nên bảo bối Thất Thất nhà tôi, tuyệt đối sẽ không cho anh, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô ấy ở cùng với anh!"
Bách Hiên nhìn cô, không khỏi có chút kinh ngạc!!!
Lời như vậy, anh đã từng nghe qua, Mặc Thiên Tân cũng nói như vậy.
"Vì sao?" Anh bỗng nhiên hỏi.
"Nguyên nhân.... Không thể nói cho anh biết, bởi vì đó là một bí mật!"
"A.... Cô nói giống hệt Thiên Tân, rốt cuộc hai người đang có kế hoạch gì? Các người muốn giao Thất Thất cho Mặc Tử Hàn sao?"
"Đây là chuyện của chúng tôi, anh đừng hỏi nhiều, tóm lại anh phải mau chóng khỏe lại, nếu muốn đoạt Thất Thất về, sẽ phải có một thân thể khỏe mạnh, ít nhất không phải nằm ở nơi này giương mắt nhìn, như vậy.... Hôm nay nói tới đây, tôi muốn về báo cáo với Thất Thất, tạm biệt!" Phương Lam dứt lời liền lập tức xoay người đi ra khỏi phòng.
Bách Hiên nhíu chặt đôi mày, anh nhìn lên trần nhà, đột nhiên mở miệng.
"Tôi cảm thấy rất kì quái, cô vì sao vẫn đi theo bên người Thất Thất, rõ ràng với trình độ học vấn của cô có thẻ tới địa phương tốt hơn làm việc, nhưng là cứ tới một công ty tầm thường chúng tôi làm một nhân viên nhỏ nhoi, hơn nữa cô rất ít bộc lộ cảm xúc, cho dù tiếp xúc chỉ có một biểu hiện trên mặt, chính là cái nụ cười dường như đã sớm đặt ra, thế nhưng chỉ khi đối mặt với Thất Thất, cô mới có thể bộc lộ ra chính mình, cũng chỉ có Thất Thất nhờ cậy cô, cô mới có thể hoàn thành hoàn mỹ, lúc nào cũng vây quanh Thất Thất, cuộc sống của cô giống như chỉ có một mình Thất Thất.... Tại sao phải như vậy chứ? Chẳng lẽ cô.... Thích cô ấy?"
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
1 chương
12 chương
79 chương
8 chương
15 chương