Mặc Tử Hàn nghe thanh âm cậu, chân mày hơi khơi mào. Cậu dĩ nhiên thoải mái gọi anh là ba, chứng minh cậu không hề giấu diếm thân phận của mình, như vậy cậu tìm mọi cách đưa số điện thoại cho anh là có mục đích gì? “Ngươi tìm ta, có chuyện gì?” Anh lạnh lùng hỏi. “Ba à, người thật sự rất không thú vị, biết chính mình có một con trai bảo bối sáu tuổi, tối thiểu cũng phải ngạc nhiên một chút, vui vẻ một chút, lại kích động một chút chứ!” Giữa đôi lông mày Mặc Tử Hàn chợt túc khởi, kiên nhẫn trong nháy mắt toàn bộ biến mất, ngón tay rất nhanh ấn xuống phím cắt đứt. Giây tiếp theo. “Linh linh ling… linh linh linh” Mặc Tử Hàn nhìn điện thoại di động vang lên, cố tình trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở ra để ở bên tai. “Ba à, con sai rồi, chúng ta nói chuyện chính đi.” Mặc Thiên Tân thay đổi một trăm tám mươi độ, thái độ trịnh trọng, lộ rõ chủ nghĩa đàn ông biết co biết duỗi của mình. “Được rồi, vậy ngươi nói đi!” Mặc Tử Hàn lên tiếng. “Thực ra, con tìm ba chỉ muốn hỏi ba một vấn đề!” “Ngươi hỏi đi!” “Bảy năm trước, tại sao ba lại xăm hình xăm quan trọng như vậy trên người mẹ?” “Ngươi biết chuyện hình xăm?” “Đúng vậy, từ khi con biết nhận thức, mẹ đã nói tất cả mọi chuyện cho con biết, mẹ nói, nếu đã quyết định sinh con ra vậy thì không cần phải giấu diếm con, giống như nếu con đã sinh ra trên thế giới này thì không cần phải giấu chuyện ba tồn tại, huống chi cho dù là muốn che giấu, ba sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện.” “Ngươi rất thông minh!” Mặc Tử Hàn không khỏi khen ngợi. “Đó là đương nhiên, người địa cầu đều biết câu nói: Mặc Thiên Tân không biết khiêm tốn” “A…” Mặc Tử Hàn cười khẽ nói: “Ngươi đã thông minh như thế, vậy ngươi đừng ngại đoán xem vì sao ta lưu lại hình xăm trên lưng mẹ ngươi?” “Cái này…” Mặc Thiên Tân kéo dài thanh âm, lại biến thành đại trinh thám phúc nhĩ ma tư suy luận nói: “Bảy năm trước, ba lưu lại hình xăm trên người mẹ, rất rõ ràng, chính là ba không muốn bất luận kẻ nào đụng vào mẹ, thế nhưng đối với một người phụ nữ chỉ có một đêm tình cảm qua lại, ba đã vậy còn quá coi trọng, cái này có ngụ ý! Nếu nói là nhất kiến chung tình, con nghĩ ba không phải người như thế, vậy là nhất thời cao hứng? Hay là đi, có thể là như vậy… Nhưng rất kỳ quái, sau một đêm đó, ba lập tức bị cảnh sát bắt, lại cực kỳ phối hợp thừa nhận hành vi phạm tội của mình, thậm chí tức khắc ngồi tù. Con vẫn còn điều chưa thông, ba thân là đại ca xã hội đen, vì sao trước đó không bỏ chạy? Vì sao lại cùng mẹ làm cái chuyện kia? Là bởi rất sắc sao? Đích thực, nửa người bên dưới của đàn ông thực rất dễ bốc cháy, con có thể lý giải được, nhưng cho dù bị cảnh sát bắt được, tại sao ba không phản kháng? Con thật sự rất không hiểu hành động của ba, hết sức hết sức không hiểu, nhưng mà…” Cậu làm ra vẻ huyền bí ngừng lại, thở hổn hển một hơi rồi tiếp tục nói: “Hai tháng trước, con tắm cùng mẹ, ba nghĩ đi một nam một nữ chung sống một phòng, nhưng lại trần truồng lõa thể, không tránh được sẽ phát sinh chuyện tình sờ sờ chạm chạm gần gũi, cho nên cực kỳ may mắn để cho con phát hiện hình xăm sau lưng mẹ, giống như cất dấu vật gì, vậy tổng kết lại các điểm trên, con đại khái có thể khẳng định, nguyên nhân mà ba lưu lại hình xăm trên người mẹ, là muốn bảo vệ đồ vật kia, không bị bất luận kẻ nào tìm ra, ba nói… con đoán rất đúng phải không? Phụ thân đại nhân?” Mặc Tử Hàn nghe cậu suy luận thao thao bất tuyệt, sắc mặt càng ngày càng u ám. Anh không nghĩ nó là thằng nhóc sáu tuổi nhưng lại có chỉ số thông minh kinh ngạc như vậy, càng khiến anh không ngờ chính là thằng nhóc thông minh như thế là con trai Mặc Tử Hàn anh. “Này? Con nói phụ thân đại nhân, tại sao ba không nói gì? Bị con đoán trúng sao? Hay là bị tài trí thông minh của con dọa sợ rồi?” “…” Mặc Tử Hàn vẫn trầm mặc như cũ. “Ai…” Mặc Thiên Tân thở dài xúc động nói: “Vì sao mỗi người sau khi nghe xong suy luận của con đều trở thành câm điếc? Xem ra thông minh cũng là một loại sai lầm cực đại, con thật sự là nghiệp chướng nặng nề, nhưng vì để cho những người dong nhân có chỉ số IQ bình thường tự nhiễu, con tặng mấy người thêm một câu danh ngôn: Đừng hâm mộ anh, anh chính là truyền thuyết…”