Cha Nuôi
Chương 8
CHƯƠNG 8
Thiện Minh ngủ một giấc thẳng đến hoàng hôn. Gần đây ăn được ngủ ngon nghỉ ngơi tốt, mặc dù bị thương nhưng hắn vẫn cảm giác toàn thân tinh lực dư thừa, cả người đều sống dậy.
Ngủ no rồi đói bụng, hắn rời giường muốn tìm chút đồ để ăn. Vừa đi ra khỏi lều thì thấy Thẩm Trường Trạch ngồi lệch qua một bên chậu quần áo, ngủ khò khò.
Thiện Minh sửng sốt một giây, lập tức nhớ ra là mình bảo nó giặt quần áo, hắn nhíu nhíu mày, nhìn quần áo vẫn ngâm trong chậu nước như cũ, nhấc chân đá đứa nhỏ một cái.
Đứa nhỏ nghiêng một cái rồi ngã xuống đất, sau đó chậm rãi bò dậy, xoa đôi mắt nhập nhèm ngẩng đầu nhìn Thiện Minh.
Thiện Minh đen mặt nhìn nó.
Đứa nhỏ dường như đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn đống quần áo trong chậu, vẻ mặt ủy khuất, “Con không biết giặt quần áo.”
“Khi nào giặt xong thì ăn cơm lúc đó, hôm nay mày cứ chịu đói đi, phế vật.” Thiện Minh không hề quan tâm nó, khập khiễng đi ra phía sau lều tìm đồ ăn .
Hắn lấy từ phòng bếp ra nửa con vịt quay và một cốc bia, lại khập khiễng quay về lều của mình, sau đó hắn ngồi xếp bằng ở cửa lều, ăn ngay trước mặt đứa nhỏ.
Đứa nhỏ nhìn chằm chằm vịt quay được nướng vàng óng ánh sáng bóng, ánh mắt tỏa ánh sáng, không ngừng nuốt nước miếng.
Thiện Minh kéo xuống một cái chân vịt rồi ăn như hổ đói, hắn vừa uống bia vừa mồm to ăn thịt, hương vị tỏa ra bốn phía làm đứa nhỏ thèm ăn không chịu được, nhưng nó biết người này tuyệt đối sẽ không vì nó làm nũng hay khẩn cầu mà mềm lòng với nó. Nó hi vọng nhìn trong chốc lát, sau đó ủy khuất từ mặt đất đứng lên, bàn tay nhỏ thò vào chậu quần áo, nắm lấy cái áo khoác quân đội rất nặng mà lắc qua lắc lại trong nước.
Thiện Minh hừ lạnh một tiếng, “Bỏ vào chậu rồi dùng chân dẫm. Giặt quần áo cũng không biết, thật không hiểu nuôi mày làm cái gì.”
Hàng lông mi thon dài của đứa nhỏ hơi hơi chớp, cố gắng che dấu cảm xúc của mình, nó bước vào trong chậu dẫm nát quần áo dưới chân cho hả giận.
Thiện Minh lộ ra một nụ cười ác liệt, vừa ăn vừa chép miệng, rất nhanh đã nhét nửa con vịt béo vào trong bụng.
Đứa nhỏ vừa dẫm vừa nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm dưới chân, không đến một lúc nước mắt liền đua nhau rơi xuống nước thành chuỗi không ngừng.
Thiện Minh thật sự phiền vì nó hơi tí là khóc, chính mình trước đây chịu khổ hơn nó nhiều cũng không giống nó có thể khóc như vậy, cho rằng rơi nước mắt là có thể được đồng tình, loại ngây thơ này thật khiến người ta tức giận.
Thiện Minh quát: “Đem quần áo vắt khô, phơi trên dây thừng bên kia.”
Đứa nhỏ lau nước mắt, lấy áo khoác quân đội trong chậu ra, nhưng nó căn bản không có sức để vắt bộ quần áo nặng như vậy, đừng nói là làm ướt hết cả người mình, còn kéo cả cái áo trên đất thành bẩn lại.
Thiện Minh không kiên nhẫn đoạt lấy quần áo, dùng nước vò vò lại một chút, sau đó vắt khô phơi lên dây. Phơi xong hắn đá giày đến trước mặt Thẩm Trường Trạch, “Đánh giày.” Sau đó liền đi vào lều của mình.
Mặt trời rất nhanh xuống núi, Thiện Minh vặn cái bóng đèn nhỏ trong lều lên, ngồi trên giường rửa vết thương của mình. Chỉ chốc lát sau, hắn liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng khóc rất nhỏ.
Thiện Minh mặc kệ nó, tiếp tục rửa vết thương của mình, cũng cân nhắc xem phải bắt đầu huấn luyện nó từ đâu. Huấn luyện thể lực là bắt buộc, tuy nhiên bắt nó mau chóng học tiếng Anh cũng rất quan trọng, nếu không nó ở đây không khác gì câm điếc. Ở chỗ này không có Internet, chỉ có thể đợi tới chủ nhật khi người mà chủ thuê phái tới đưa đồ ăn cho các thành viên mới dạy nó được.
Rửa vết thương xong, Thiện Minh cất súng đi, cởi quần áo chui vào màn muốn ngủ.
Căn cứ lâm thời của họ đóng trong sơn cốc, sau khi mặt trời xuống núi nơi này quả thực là đại tiệc của muỗi, nhóm máu của Thiện Minh lại đặc biệt thu hút muỗi, trò vặt kia tuy rằng không muốn mạng của hắn, nhưng cảm giác bị cắn đến mức cả người ngứa ngáy so với trúng đạn còn khó chịu hơn. Thế nên buổi tối chỉ cần không có việc gì, hơn nửa thời gian hắn đều trốn trong màn.
Sau khi nằm xuống, tiếng khóc bên ngoài vẫn không dừng. Động tĩnh kia tuy không lớn nhưng tiếng khóc cứ hu hu hức hức không ngừng, đặc biệt đáng ghét, làm cho Thiện Minh thực sự không thể ngủ được.
Hắn lăn tới lăn lui trên giường đến nửa giờ vẫn không ngủ được, tức giận đến mức hắn phải nhảy xuống giường đi tìm đứa nhỏ tính sổ.
Vừa ra ngoài lều, quả nhiên là đứa nhỏ ngồi xổm trước cửa, vừa dùng khăn đánh giày vừa khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt, cổ họng đã khàn đi vì khóc, nhìn qua đặc biệt đáng thương.
Thiện Minh tức giận nói: “Mày con mẹ nó đã khóc đủ chưa, chỉ biết khóc.”
Đứa nhỏ nhìn hắn một cái, tiếp tục nức nở.
Thiện Minh kéo nó đứng lên, sau đó thô bạo cởi quần áo trên người nó xuống.
Thời tiết tháng bảy tháng tám, cho dù đến buổi tối cũng vẫn không lạnh, Thiện Minh định bắt nó đứng trần bên ngoài lều trại cho lạnh đầu, đợi đến khi nó bị cắn đến kêu ngao ngao xem nó còn dám khóc hay không.
Đứa nhỏ khóc đến nấc một cái, không rõ vì sao hắn muốn cởi quần áo của mình. Từ nhỏ nó luôn sống an nhàn sung sướng, đối với việc trần truồng có bản năng xấu hổ, kiễng chân muốn lấy lại quần áo của mình.
Thiện Minh buông tay một cái, quần áo liền rơi thẳng vào chậu nước, nháy mắt đã ướt sũng, hắn hừ lạnh một tiếng, “Có bản lĩnh mày tiếp tục khóc xem, cứ đứng như vậy bên ngoài lều đi.” Nói xong hắn che lại quần áo chạy vào trong lều, chỉ một chốc lát như vậy hắn đã cảm giác được cánh tay bị cắn.
Hắn chui vào màn, nằm xuống cố gắng ngủ.
Kết quả bên ngoài chỉ im lặng trong chốc lát, sau đó tiếng khóc khe khẽ lại vang lên, giống như có muỗi đang bay trên đỉnh đầu hắn, ong ong ong ong cực kì đáng ghét, phiền đến mức Thiện Minh muốn tát nó một cái chết luôn.
Một lớn một nhỏ cứ như vậy giằng co nửa giờ, Thiện Minh rốt cuộc hết kiên nhẫn, hắn chưa thấy qua trên thế giới có sinh vật nào so với trẻ con mà đáng ghét hơn.
Hắn mặc nhanh áo khoác đi xuống giường, định áp dụng cách trừng phạt khác. Ra khỏi lều, hắn chụp lấy cây đuốc ở giữa khu trại nhìn thân thể đứa nhỏ, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Liếc mắt nhìn qua một cái, hắn không phát hiện trên người đứa nhỏ một nốt muỗi đốt nào.
Thiện Minh ngồi xổm xuống, lật qua lật lại kiểm tra trước sau đứa nhỏ, kết quả hắn thật sự không tìm được một nốt phồng nào.
Thằng nhóc này mình trần đứng bên ngoài nửa giờ, vậy mà không con muỗi nào cắn nó? Thiện Minh nhớ tới khi bọn họ còn ở trong rừng rậm nhiều ngày như vậy, khi đó thằng bé này đã quần áo tả tơi, lúc ấy tình trạng họ rất chật vật nên hắn không chú ý chuyện này, bây giờ nhớ lại, làn da trên người đứa nhỏ này đều hoàn hảo không tổn hao gì, ở trong rừng rậm không bị bất cứ côn trùng nào cắn?
Trên thế giới sao lại có người trời sinh chống muỗi như vậy, máu nó làm từ cái gì chứ? Chuyện này rất không khoa học .
Thiện Minh đầy bụng nghi ngờ nhìn chằm chằm Thẩm Trường Trạch, đứa nhỏ bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm cho sợ tới mức không dám lên tiếng, cũng không dám khóc .
Hắn ôm đứa nhỏ lên đi vào lều, kết quả khi nhìn cẩn thận một lần dưới bóng đèn, hắn đã xác định đứa nhỏ này thật sự là nhang muỗi thiên nhiên.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của đứa nhỏ mở to khẩn trương nhìn Thiện Minh, không biết hắn đang làm gì.
Tâm Thiện Minh sung sướng, liền mở tung màn lên, sau đó ném nó lên giường mình.
Đứa nhỏ vừa lên giường liền lui vào góc giường, ôm chăn che khuất thân thể của mình.
Thiện Minh kéo cái chân nhỏ của nó lại gần, “Ngoan ngoãn một chút.” Hắn ngã vào giường, “Đừng lộn xộn, nằm im bên cạnh ta.”
Đứa nhỏ do dự trong chốc lát, nằm xuống xuống bên cạnh hắn nhỏ giọng nói, “Chú, con đói quá.”
“Gọi gì cơ?”
“…… Ba.”
“Chịu đựng đi, mày không hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ngày mai tiếp tục hoàn thành được không?”
“Vậy ngày mai rồi mày ăn cũng được.”
“Nhưng con rất đói.”
“Muốn không chịu đói thì chính mình không được thua kém, bây giờ ngậm miệng, ngủ.”
Đứa nhỏ nhếch miệng, cuối cùng không dám nói nữa. Nó nằm yên trong chốc lát liền không nhịn được chui vào trong lòng Thiện Minh. Ở trong rừng rậm mấy ngày, nó vẫn luôn chui trong lòng Thiện Minh ngủ, mặc dù bây giờ bọn họ đã thoát khỏi hiểm cảnh nhưng đối với một đứa nhỏ năm tuổi mà nói, tâm nó cũng không hề thả lỏng, nó theo thói quen tìm kiếm nơi có thể khiến mình an tâm.
Thân thể trơn trượt mềm mại dính sát vào Thiện Minh, Thiện Minh cảm thấy xúc cảm này rất có ý tứ, khiến hắn có chút muốn cười. Tuy hắn cảm thấy hơi nóng nhưng cũng không đẩy thằng bé ra, hắn cũng không muốn từ đêm đến sáng phải bầu bạn với tiếng khóc trong giấc ngủ đâu.
Không ngoài dự liệu của Thiện Minh, một đêm này hắn mộng đẹp ngủ thẳng hừng đông, cho dù mở tung màn cũng không bị bất cứ con muỗi nào gây rối, cuối cùng hắn tin tưởng máu đứa nhỏ này thực sự đặc biệt, là nhang muỗi thiên nhiên.
Sau khi hắn tỉnh lại đứa nhỏ vẫn ngủ say như cũ, hắn lấy trong rương một cái áo phông ngắn tay của mình, kéo đứa nhỏ từ trên giường lên, “Đừng ngủ, mặc quần áo đi.”
Đứa nhỏ mơ mơ màng màng mặc quần áo, bị hắn kéo xuống giường.
Thiện Minh mang nó ra khỏi lều, ra lệnh: “Đi giày vào.”
Đứa nhỏ xoay người đi giày.
“Bây giờ ta phải giám sát mày chạy bộ, ta mặc kệ tốc độ của mày thế nào, nhưng mày phải kiên trì đến cuối cùng, nếu không hôm nay mày cũng không được ăn cơm.” Thiện Minh xoay người vặn vẹo một chút, sau đó chống gậy ngồi trên ghế bên ngoài lều.
Đứa nhỏ nhìn hắn, vẻ mặt cầu xin.
Thiện Minh nói: “Chạy vòng quanh doanh trại này, ta không nói dừng thì mày không được dừng lại.”
Doanh trại chiếm diện tích cũng không nhỏ, chạy vòng quanh một vòng ít nhất cũng một km. Vừa chạy không đến một km đứa nhỏ đã bắt đầu thở dốc, nếu không có kinh nghiệm đi bộ bôn ba trong rừng rậm mấy ngày nay, chỉ sợ đến năm trăm mét nó cũng không chạy được.
Thiện Minh quát lớn: “Không được dừng.”
Có mấy lính đánh thuê rời giường sớm đã đến đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Đứa nhỏ cắn răng chạy hai km, khi nó bắt đầu thở ra hồng hộc không hít vào nổi, Thiện Minh liền lớn tiếng khiển trách: “Chạy! Về sau ngày nào mày cũng phải nhận huấn luyện, chạy chỉ là một bộ phận rất nhỏ thôi. Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền được sống sót và lựa chọn, mày yếu ớt như vậy thì chỉ có thể khẩn cầu ta cho mày một ngụm cơm ăn, muốn sống tiếp thì thu lại nước mắt của mày đi.”
Đứa nhỏ cắn răng lau đi nước mắt, nâng lên bước chân so với chì còn nặng hơn, tiếp tục chạy về phía trước.
Thiện Minh tính toán ngày đầu tiên chỉ bắt nó chạy tám km, về sau tiến hành theo chất lượng.
Mấy dặm cuối cùng đứa nhỏ gần như là bò, nước mắt nó rơi từng giọt từng giọt xuống mặt cỏ bên dưới, nhưng nó chịu đựng không phát ra âm thanh. Đứa nhỏ không phải không nhớ rõ, biết rõ nước mắt không thể dùng với Thiện Minh, ngược lại còn làm hắn phản cảm, nó không hề khóc.
Pearl sau khi nghe tiếng thì chạy đến, cũng có vài phần không đành lòng, liền nói với Thiện Minh, “Thiện, thế này thì thật quá đáng, nó mới năm tuổi.”
Trên mặt Thiện Minh không có chút do dự nào, “Chờ đến khi nó có thể nắm sự sống chết của người khác trong tay, nó sẽ cảm ơn anh.”
Ngay một giây Thiện Minh kêu dừng, đứa nhỏ lền ngã quỵ, nửa ngày cũng không nhúc nhích. Hắn đi đến phòng bếp cầm hamburger, kéo đứa nhỏ từ dưới đất lên, “Ăn đi.”
Đứa nhỏ trừng cái hamburger kia nửa giây, sau đó một phen đoạt lấy, ăn như hổ đói.
Thiện Minh kéo kéo quần áo trên người nó, “Quần áo của ta đều bị mày làm bẩn rồi …… Ta cho mày nghỉ nửa giờ, kế tiếp ta sẽ dạy mày dùng dao như thế nào.”
Thừa dịp đứa nhỏ nghỉ ngơi, Thiện Minh tìm được Jobert, nhờ hắn đi làm một việc.
Jobert nghe xong thì trên mặt lộ ra vẻ ghê tởm, “Chú mày muốn thứ này làm gì?”
Thiện Minh nhíu mày,“Rèn luyện can đảm cho nó.”
Jobert lắc lắc đầu, “Sớm muộn gì chú mày cũng phải xuống địa ngục.”
Thiện Minh hừ cười nói: “Anh biết rõ tất cả các anh đều sẽ giúp tôi mà.”
Buổi chiều việc đầu tiên Thiện Minh dạy đứa nhỏ là nắm chặt dao như thế nào, hắn bảo đứa nhỏ dùng dao chém một khối gỗ, cho dù cánh tay bị chấn động đến run lên phát đau cũng không được dừng lại, nếu dao bị chấn rơi thì chọn một khối gỗ nặng hơn thay vào. Sau mấy giờ như thế đứa nhỏ gần như không còn cảm giác được cánh tay mình nữa.
Trước khi ăn cơm chiều, Thiện Minh cuối cùng cũng buông tha nó, hơn nữa đưa nó đến bên doanh trại, muốn cho nó xem thứ “thú vị” gì đó.
Một ngày qua đi đứa nhỏ đã bị tra tấn đến mỏi mệt không chịu nổi, cái gì nó cũng không muốn nhìn, chỉ muốn ngủ một giấc.
Thiện Minh dẫn nó tới, Jobert đang chờ ở đó, vừa thấy đến hắn liền gật gật đầu, ý bảo hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, sau đó bỏ đi, trước khi đi còn dùng ánh mắt thương hại liếc nhìn đứa nhỏ một cái.
Đứa nhỏ thấy ở cách thật xa trên mặt đất có một cái hố rộng, trong lòng nó dâng lên dự cảm không tốt.
Thiện Minh xoay người kẹp nó dưới nách mình, đi đến chỗ cái hố kia.
Đến càng gần đứa nhỏ càng sợ, nó cảm giác được trong hố có thứ nguy hiểm gì đó, cái này hình như là bản năng của nó, nó có thể cảm giác được thứ này với nó có sự uy hiếp.
Quả nhiên khi đến gần thì thấy trong hố là khoảng hai mươi con trùng màu đen bò tới tới lui lui, loại trùng này trên người có vỏ giáp cứng rắn và cánh đã thoái hóa, nhìn qua vô cùng ghê tởm đáng sợ, đứa nhỏ chỉ nhìn liếc mắt một cái liền la hoảng lên.
Thiện Minh có chút đăm chiêu nhìn đám trùng này, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, không có độc.” Nói xong vung tay ném đứa nhỏ vào hố.
Tiếng kêu sợ hãi của đứa nhỏ xé rách cả bầu trời, mông nó vừa chấm đất liền cảm giác ở dưới có tiếng xì xì gì đó bị nó đè bẹp. Nó biết điều này có nghĩa là gì, nó điên cuồng khóc kêu muốn đi ra, nhưng Thiện Minh lại nhấc chân dẫm trên vai nó.
Trong mắt Thiện Minh không hề có đứa nhỏ đang khóc đến vang trời, mà chỉ nhìn đám trùng khi thấy đứa nhỏ đi vào liền chạy trốn bốn phía. Nếu đứa nhỏ có gan quay đầu nhìn một cái thì nó sẽ biết đám trùng này đều chạy ra phía sau nó, rõ ràng là cực kì sợ nó.
Loại trùng này vốn cũng không sợ người, phải nói là chúng nó không sợ cái gì hết, bình thường chúng cứ xuất hiện mấy trăm cả nghìn con, có thể hút khô máu của động vật kích thước lớn. Mặc dù khi chỉ có một vài chục con thì không tạo thành uy hiếp gì, nhưng nhìn thấy thịt tươi liền liều mạng xông tới là bản năng của chúng, tuyệt không có chuyện lại đi sợ hãi một đứa nhỏ.
Thiện Minh rốt cuộc tin tưởng Thẩm Trường Trạch thật sự dám ở trong rừng rậm bắt côn trùng ăn no bụng, thân thể nó nhất định có chỗ nào đó cực kì đặc biệt, thế nên muỗi thấy nó thì chỉ muốn cách nó xa một chút.
Đứa nhỏ khóc càng ngày càng vang, thét to: “Ba! Ba ! Cho con lên ! Xin ba cho con lên!”
Thiện Minh bị vài tiếng “ba” này kéo thần trí trở lại, hắn cúi đầu hỏi: “Mày bảo ta cái gì?”
Đứa nhỏ hướng hắn dang hai tay, đáng thương hu hu khóc kêu, “Ba, cứu con.”
Thiện Minh nhếch miệng cười, dường như rất hưởng thụ, hắn ngồi xổm xuống ôm đứa nhỏ lên, còn khó được nhân từ mà vỗ vỗ lưng nó, “Đừng khóc nữa, giống đàn ông chút nào.”
Đứa nhỏ nằm trên vai hắn khóc đến mức cả người run rẩy, lần này nó thật sự sợ hãi.
Thiện Minh ôm nó định trở về, đột nhiên hắn cảm thấy trên vai truyền đến một trận đau đớn, không cần nhìn hắn cũng biết đứa nhỏ này đang cắn hắn.
Đứa nhỏ vừa khóc vừa nghiến chặt răng, nắm tay nhỏ không có bao nhiêu sức dùng hết lực toàn thân mà đánh lên lưng Thiện Minh, hai cái đùi ở trong lòng hắn đá loạn.
Này vẫn là lần đầu tiên đứa nhỏ này dám đối kháng với hắn, Thiện Minh cuối cùng cũng cảm thấy nó cũng đã có chút đáng nói.
Hắn đưa ngón tay với vào miệng đứa nhỏ, cứng rắn mở hàm nó, sau đó tà cười nói: “Ta dạy cho mày một bài. Cắn người phải cắn vào cổ, cắn bả vai vô dụng. Khi cắn vào cổ người chỉ được cắn thịt, không được cắn quần áo, nếu không ta chỉ cần tùy tiện tránh thì răng mày liền bị kéo rớt. Cắn rồi, nếu muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, cho dù bị cái gì công kích cũng không được lỏng miệng, phải liều mạng lay động đầu để làm tăng độ rộng và lượng máu chảy của vết thương, chỉ cần sống đến cuối cùng mày liền thắng, cứ cho là mày chết cũng phải kéo nó làm đệm lưng.” Trên mặt Thiện Minh mang theo nụ cười đắc ý, “Tốn hơi thừa lời mà làm gì, thế này mới giống con ta.”
Đứa nhỏ vừa nghe lọt, đôi mắt trong suốt liền bị tức giận mãnh liệt bao phủ.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
57 chương
14 chương
33 chương
54 chương
28 chương
10 chương