Cha Nuôi Và Các Con Nuôi
Chương 39
Ân Triệu Lan sau hai ngày mất tích quay trở lại đi làm bình thường. Y vẫn là thanh niên ôn hòa, quý khí, trầm ổn lại sắc bén, nhưng trong ánh mắt không giấu được một tia tiều tụy, bao quanh con ngươi màu nâu sẫm là một mảnh hắc ám ảm đạm. Y đối với xử phạt của Trịnh Liệt không hề dị nghị, bình tĩnh tiếp nhận rồi đâm đầu làm việc, vốn là kẻ cuồng công việc nay càng nghiêm trọng hơn.
Nhìn bộ dáng y như thể muốn liều mạng chết tại văn phòng, Trần Đường không khỏi có chút lo lắng đăm chiêu nhìn y.
Nhân lúc Trịnh Liệt cũng có mặt, Trần Đường lấy tư cách Tổng giám đốc điều hành triệu tập hội nghị cấp cao, nội dung chính là muốn chính thức thông báo để Ân Triệu Lan tiếp nhận chức Tổng giám đốc điều hành.
Trịnh Liệt là người cuối cùng vào phòng họp. Nghe được tiếng giày da đánh lên sàn không hề xa lạ, Ân Triệu Lan theo bản năng thẳng lưng, yên lặng nhìn cuốn sổ trước mặt, như thể trong đó có hoa.
Sau khi Trịnh Liệt ngồi xuống, y lén lén thoáng ngẩng đầu nhìn về nam nhân ngồi ở ghế chủ vị. Vẫn là tên cà lơ phất phơ sắc mặt bình tĩnh không để ý mọi người, liếc mắt nhìn chung quanh một vòng, ẩn ẩn uy nghiêm nói “Bắt đầu đi.”
Ân Triệu Lan chưa từng thấy qua áp lực bức bách tỏa ra trên người Trịnh Liệt như thế này, nhưng những vị khác ở đây mặt không đổi sắc, thậm chí còn lộ một chút vui mừng cùng hoài niệm.
Trần Đường bắt đầu nói. Ông lời ít ý nhiều, vào thẳng chủ đề “….Triệu tập mọi người ở đây, là vì muốn biểu quyết một việc. Tôi đã quyết định sau khi tôi về hưu, tổng giám đốc tài vụ Ân Triệu Lan sẽ thay tôi nhậm chức tổng giám đốc điều hành, ai đồng ý vui lòng giơ tay.”
Nhóm quản lý Trung Thiên phát triển đến bây giờ, đã là một trung tâm quyền lực vô cùng độc lập. Bọn họ vừa là cổ đông tập đoàn, vừa là người ra quyết định trong tập đoàn. Mỗi một lần quyết định một sự kiện, cũng giống như mở một đại hội cổ đông. Hơn nữa, vì có Trịnh Liệt ủy quyền, đại bộ phận những người quản lý ra quyết định cũng không kinh động tới Trịnh Liệt. Điều này cũng dẫn tới việc bọn họ khi quyết định cũng cần để ý sắc mặt Trịnh Liệt.
Để Ân Triệu Lan tiếp nhận chức tổng giám đốc điều hành, Trần Đường đã lén cùng những quản lý khác thông qua, bọn họ cũng đã quan sát Ân Triệu Lan được một thời gian nên cũng hài lòng với năng lực và phẩm cách của y. Cho nên Trần Đường triệu tập hội đồng trước mặt Trịnh Liệt chứng thực chuyện này, bọn họ không hề do dự, đều giơ tay đồng ý.
Tỷ lệ xấp xỉ 94% phiếu thuận. Trừ hai người Trịnh Liệt và Ân Triệu Lan, kết quả biểu quyết là mười lăm phiếu thuận, một phiếu chống. Phiếu chống duy nhất đến từ Phùng Đức. Thấy mấy đồng sự già đều quay qua nhìn mình, nét mặt già nua của Phùng Đức không khỏi hơi đỏ lên, nhưng ông không thay đổi chủ ý.
Trần Đường tuyên bố kết quả biểu quyết, nhìn về phía Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt gật gật đầu “Đa số thắng thiểu số. Nếu mọi người đều đồng ý để Ân Triệu Lan nhậm chức, tôi không có dị nghị. Nhưng tôi có hai điều kiện.”
Ân Triệu Lan ngay lúc Trịnh Liệt mở miệng đã không tự giác gắt gao theo dõi hắn, nghe được năm chữ “tôi không có dị nghị”, một cỗ cảm giác phức tạp nổ tung trong lòng y, có kinh ngạc, có thỏa mãn, có xót xa, lại có kiêu ngạo, đặc biệt còn có vui sướng vì được thừa nhận, làm y phải siết chặt tay mới không làm gì thất thố.
Nhưng khi Trịnh Liệt nói đến điều kiện, ánh mắt hắn dừng trên người Ân Triệu Lan. Vì thế mọi người đều biết điều kiện của hắn là nhằm vào ai.
Ân Triệu Lan ngẩn ra, cố giữ vững vẻ trấn tĩnh đón nhận “Trịnh đổng, anh nói.”
Nhưng vừa cùng Trịnh Liệt bốn mắt nhìn nhau, Ân Triệu Lan lại không khỏi nhớ tới câu nói của Trác Thư Nhiên mà y khó thể quên –
Anh buồn cười nhất là, rõ ràng anh cũng yêu anh ta, lại tự tay đem anh ta đẩy đi, một đời này, anh sẽ không còn cơ hội, để anh ta chỉ cần một mình anh nữa…
Bởi câu nói như lời nguyền rủa này, Ân Triệu Lan thờ thẫn qua hai ngày. Nếu lời Trác Thư Nhiên nói là sự thật, vậy kiên trì của y những năm gần đây, hết thảy đều biến thành đáng chê cười!
Thật vất vả Ân Triệu Lan mới áp được loại suy nghĩ này xuống. Nhưng nhìn tới Trịnh Liệt, y lại lập tức nghĩ đến lần nữa.
Ân Triệu Lan cảm thấy chính mình trở nên vô cùng kỳ quái, giống như phân thành hai người, có hai cái tôi. Một cái tôi đối với khả năng yêu Trịnh Liệt cười nhạt, không chút do dự phản bác, cự tuyệt, một cái tôi khác, lại điên cuồng chú ý nhất cử nhất động Trịnh Liệt. Trịnh Liệt không hề coi y là đặc biệt, thái độ trở nên cứng nhắc, y ẩn ẩn cảm giác mất mát, ngược lại Trịnh Liệt chĩa mũi dùi vào y, nhằm vào y, y không thể tự chủ cảm giác sung sướng hưng phấn, nghĩ:
Nhìn đi! Anh ta quả nhiên vẫn còn để ý tôi!
Loại ý tưởng phạm tiện này, dù chỉ chiếm một nửa tư duy của Ân Triệu Lan, đã khiến y không thể khống chế sắc mặt mà trở nên trắng bệch.
“….Điều kiện của tôi cậu nghe rõ chưa, tổng giám đốc Ân?” Thanh âm trầm thấp của Trịnh Liệt kéo Ân Triệu Lan về với thực tại.
Ân Triệu Lan dừng một chút, y căn bản không nghe rõ Trịnh Liệt nói gì.
Y nhìn Trịnh Liệt, mười ngón tay thon dài của Trịnh Liệt giao lại tạo thành hình tháp, ánh mắt hắn mang theo mười phần dò xét, thái độ như giải quyết việc công.
Một cỗ buồn bã nảy lên trong ngực, Ân Triệu Lan trước khi đầu kịp phản ứng miệng đã thốt lên “Tôi đáp ứng!”
Lời kia vừa thốt ra Ân Triệu Lan liền hối hận! Y quá xúc động! Trời biết điều kiện Trịnh Liệt đưa ra có bao nhiêu quá phận?
Nhưng Trần Đường ngồi một bên khẽ gật đầu với y, những tổng giám đốc khác cũng không có biểu tình gì đặc biệt, Ân Triệu Lan cuối cùng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Điều kiện Trịnh Liệt đưa ra rất dễ hiểu. Thứ nhất, trong ba năm, những hợp đồng có giá trị trên 3000 vạn, bất luận là hợp đồng mua bán, hợp đồng tiêu thụ, hợp đồng công trình,..v…v, đều phải được Trịnh Liệt phê duyệt. Thứ hai, trong ba năm, Ân Triệu Lan không được bán cổ phần danh nghĩa của tập đoàn Trung Thiên, đồng thời, một khi y làm tổn hại đến lợi ích tập đoàn, hơn nữa còn gây thiệt hại tới trên 1000 vạn, lập tức phải đưa đơn từ chức.
Điều kiện hắn đưa ra vô cùng phù hợp với lợi ích tập đoàn, hơn nữa điều kiện còn giới hạn thời gian, tựa như chỉ là khảo nghiệm năng lực của Ân Triệu Lan và quan sát sự trung thành của y, cho nên cũng không khiến các quản lý khác phản đối. Cho dù là bản thân Ân Triệu Lan, rốt cuộc biết rõ ràng yêu cầu Trịnh Liệt cũng chấp nhận vô điều kiện, hơn nữa y đối với cảnh ngày sau có thể vì công việc mà tiếp xúc với Trịnh Liệt nhiều hơn có một loại cảm giác kỳ quái, vừa bài xích vừa mong chờ.
Bất quá mấy ngày sau nhận được giấy tờ cùng phong thư của Trịnh Liệt, Ân Triệu Lan cảm thấy ngực như sụp đổ, cơ hồ không thể khống chế mà xông lên văn phòng chủ tịch, đánh Trịnh Liệt một trận.
Nhưng cuối cùng y chỉ khóa trái cửa ban công, cuộn tròn người trên sô pha, cảm giác vừa mờ mịt vừa bất lực….
Y đem toàn lực thoát khỏi Trịnh Liệt vì không muốn lâm vào cảnh bị người ta khinh thường mình được kẻ khác bao dưỡng! Nhưng trên thực tế, nếu Trịnh Liệt không đi khắp nơi nói hắn yêu y, cho dù y muốn hay không, những năm gần đây giữa họ chính là loại quan hệ bao dưỡng này!
Những giấy tờ này chỉ là đem mọi chuyện vạch trần, lộ ra sự thật trần trụi bên trong!
Trịnh Liệt đã không còn muốn đơn phương tô vẽ cho loại quan hệ này, giờ đây hiện thực khiến Ân Triệu Lan xấu hổ đến cùng cực….
Ngày hôm sau, Ân Triệu Lan đem 3000 vạn gửi vào tài khoản Trịnh Liệt, trả lại toàn bộ phí bao dưỡng cho hắn. Nhưng tiền nợ khác, y tỏ vẻ sẽ phân thành nhiều kỳ mà trả.
Trịnh Liệt không đồng ý, trực tiếp để công ty quản gia khấu trừ 3000 vạn trong khoản nợ 6198 vạn của Ân Triệu Lan, phần còn lại chia thành nhiều kỳ để trả. Điều này khiến mấy ngày sau ánh mắt Ân Triệu Lan nhìn Trịnh Liệt đều là u ám.
Trong tập đoàn Trung Thiên còn đồn đãi, nói tổng giám đốc Ân giận dỗi Trịnh thiếu vì hắn đến công ty trêu hoa ghẹo nguyệt….
Phim mới của Tần Trăn gọi là “Vọng lâu”, đạo diễn là đạo diễn nổi danh quốc tế Lý Đức Phùng. Vì nhìn qua diễn xuất của Tần Trăn ở “Hí tử”, Lý Đức Phùng kiên quyết muốn để Tần Trăn đảm nhiệm vai chính của phim mới. So với “Hí tử” âm thầm thể hiện tình yêu cấm kỵ, “Vọng lâu” còn thể hiện rõ ràng hơn, nội dung cũng nhạy cảm hơn.
Cố sự “Vọng lâu” diễn ra tại nước T, Tần Trăn trong phim đóng vai một kỹ nam. Kỹ nam này gọi là Thôn. Cha mẹ thôn là một đôi dốt đặc cán mai không có nghề ngỗng, ở tại một căn nhà bỏ hoang đổ nát ở xóm nghèo. Ngành công nghiệp *** ở nước T vô cùng phát triển, thời điểm Thôn mười hai tuổi, cha mẹ Thôn dụ dỗ Thôn vào Vọng lâu tiếp khách. Thôn cứ như vậy trở thành một trong mười vạn đồng nữ bán thân tại nước T.
Cả cuộc đời Thôn đã gặp qua vô số đàn ông. Trong đó có ba người trở thành bước ngoặt thay đổi đời hắn.
Người thứ nhất là giáo viên tiểu học của Thôn – Terry. Thôn từng có một đoạn thời gian ngắn được đi học tiểu học, Terry chính là giáo viên khi đó của hắn. So với cha mẹ không đánh thì mắng, Terry đối với Thôn thiên chân hướng nội, nhu thuận xinh đẹp này đặc biệt yêu thích, cũng đặc biệt kiên nhẫn. Thôn nhỏ tuổi đối với anh ta không muốn xa rời, căn bản không biết Terry ôm dục vọng với mình.
Cha mẹ Thôn muốn Thôn tiếp khách, lại lo lắng Thôn không nghe lời phản kháng chọc giận khách, vì thế bọn họ nhờ tới Terry. Terry khống chế không được dục vọng của mình, đi vào Vọng lâu, dưới ánh mắt tín nhiệm của Thôn cướp mất trinh tiết của hắn, trở thành người đàn ông đầu tiên của hắn. Thôn không còn tin Terry.
Người đàn ông thứ hai ảnh hưởng tới Thôn là một nam nhân trung niên chết vợ lại không con gọi là Côn. Lúc ấy Thôn đã mười tám tuổi, bộ dạng phi thường xinh đẹp động nhân, tính cách vẫn như cũ hướng nội thiên chân, Côn mê muội hắn vô cùng. Bao Thôn liên tục một tuần Côn như cũ không thấy thỏa muốn, hắn muốn vĩnh viễn có được Thôn. Vì thế hắn đề nghị Thôn cùng hắn lén lút trốn đi, hắn cam đoan sẽ đối tốt với Thôn.
Cho dù đã từng bị Terry phản bội, Thôn đối với tình người vẫn còn ôm chút hy vọng, cho nên hắn cùng Côn trốn đi. Ngay từ đầu hết thảy đều tốt, Côn tuy rằng túng thiếu, vẫn như cũ đem hết khả năng đối tốt với Thôn.
Thôn trải qua những ngày tháng tốt đẹp trước đây chưa hề có. Nhưng theo thời gian trôi, Côn bắt đầu chán ghét Thôn, cảm giác Thôn không biết làm việc, chỉ biết hầu hạ đàn ông, thực lãng phí tiền bạc. Bất quá hắn phần lớn thời gian đều là nói ngoài miệng, không có thực sự đuổi Thôn đi. Thôn lại cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn rất muốn giúp ích cho Côn.
Rốt cuộc có một ngày, Thôn nhút nhát đưa cho Côn một xấp tiền mặt. Côn cao hứng nhận, lại thấy kỳ lạ, hỏi Thôn làm sao có tiền. Thôn nói cho Côn là hắn tiếp khách có được, hắn hy vọng Côn không cần vất vả như vậy. Côn tức giận tận trời, đánh đập Thôn một trận. Thôn hoang mang vô cùng, hắn chỉ nghĩ muốn hồi báo Côn. Hắn không có gì khác, chỉ biết phương thức tiếp khách này để mưu sinh.
Côn nghe Thôn đột nhiên cảm giác áy náy lại tuyệt vọng, hắn ôm Thôn giải thích, nói Thôn không cần tiếp khách, hứa hẹn về sau vẫn sẽ đối tốt với hắn. Nhưng ngày thứ hai Thôn mở to mắt, Côn đã biến mất vô tung. Thôn chờ ba ngày, vẫn không đợi được Côn trở về. Thương tâm, lại đói, hắn chỉ có thể trở về chỗ cha mẹ, bị cha mẹ hung hăng đánh một trận, sau đó ném tới Vọng lâu tiếp tục tiếp khách.
Người thứ ba xuất hiện là John. Cậu ta là một thanh niên ngoại quốc vừa tròn hai mươi, một nhiếp ảnh gia tuấn lãng. Cậu ta gạt người nhà vụng trộm vào nước T, ngoài ý muốn gặp được Thôn đã hai mươi bốn tuổi vẫn còn tiếp khách. Cậu vì sự nghèo đói ở nước T cảm thấy khiếp sợ, vô cùng cảm thông Thôn từ nhỏ đã phải bán thân.
Cậu quyết định lưu lại khu dân nghèo, ghi lại mọi cảnh nơi đây công bố bên ngoài, kêu gọi mọi người ra tay giúp đỡ.
Lúc này Thôn đã bị cuộc đời vùi dập đến mất đi cảm xúc, nhìn John thiên chân nhiệt huyết, hắn cười lạnh trong lòng. Ra sức dụ hoặc John, John rất nhanh bị Thôn diễm lệ mê hoặc.
Nhưng thời điểm cả hai lên giường, John lại không chạm Thôn. Cậu nói sẽ mang Thôn đi, đến một nơi cả hai có thể quang minh chính đại ở cùng nhau, sau đó sẽ lại tiến hành lần đầu tiên của hai người.
Lời nói của John khiến Thôn nhớ tới Côn bỏ rơi hắn mà biến mất vô tung. Thôn bị hận ý chiếm giữ, giận cho đánh mèo trút giận lên người John, hắn cảm giác mình lại một lần nữa bị chán ghét, rất nhanh sẽ lại bị vứt bỏ.
Thôn quyết định trả thù, hắn bỏ thuốc John, chờ cậu thần trí không rõ liền gọi tới vài tên lưu manh, đem bọn họ nhốt chung với John tại Vọng lâu. Sau đó Thôn từng bước tránh đi.
Nhưng những hồi ức về John bám theo từng bước chân hắn, hiện lên trong đầu hắn, Thôn nhiều lần trải qua đau khổ ngay cả chính hắn cũng hiểu được bản thân đã đánh mất cảm tình, Thôn cuối cùng đi không được. Hắn như nổi điên chạy về Vọng lâu, mở cửa ngăn chặn đám lưu mạnh. Những tên lưu manh bị chọc giận, quyền đấm cước đá với John và Thôn. Thôn liều mạng che chở cho John.
Mãi đến khi Thôn bị đánh đến miệng đầy máu tươi, mấy tên lưu manh mới sợ hãi mà giải tán. Lúc này John mới tỉnh táo, nhìn thấy Thôn hấp hối thương tâm không thôi, ôm hắn nói lời yêu.
Thôn lại chỉ nói lời xin lỗi.
“….I’m sorry….I don’t know how to love anymore…”
Cuối cùng chỉ còn lại một mảnh hắc ám thâm trầm tuyệt vọng.
Bộ phim mới của Lý Đức Phùng chủ đề đủ kịch tính, một khi công chiếu nhất định sẽ là đề tài để dư luận bàn tán. Thôn là một nhân vật có nội tâm phức tạp, tâm tính hắn từ thiên chân hóa tuyệt vọng, trong tuyệt vọng lại mang theo hy vọng, rồi sau lại bị bóp méo vì vô vọng, vì thế diễn xuất của Tần Trăn chính là mấu chốt quyết định thành bại của bộ phim.
Lý Đức Phùng là người theo chủ nghĩa cầu toàn, làm việc cẩn thận nghiêm túc, yêu cầu cực cao. Với năng lực vượt trội và chuyên nghiệp của Tần Trăn, đây vốn là một cơ hội để thể hiện trước mặt Lý Đức Phùng.
Nhưng từ khi bay qua nước T bắt đầu quay phim, tình trạng Tần Trăn vẫn không tốt lắm. Lý Đức Phùng cảm giác biểu hiện của y không đạt được hiệu quả mà ông mong muốn, thường xuyên quay hỏng. Mặc dù thái độ của Tần Trăn rất tốt, nhưng Lý Đức Phùng cho rằng y không đủ tập trung. Xem thái độ của Lý Đức Phùng, nếu Tần Trăn tiếp tục không đạt được yêu cầu của ông, cũng không ngoại trừ khả năng thay diễn viên.
Nếu chuyện này thật sự xảy ra, đối với cấp bậc ảnh đế của Tần Trăn tuyệt đối là một đả kích trí mạng!
Trần Hàm bởi vì chuyện này mà sầu trắng đầu. Hắn biết vì cái gì mà tâm tình Tần Trăn không tốt. Câu “Vậy cậu đi chết đi” vô tình vô nghĩa Trịnh Liệt hét lên lớn tới điếc tai, đến Trần Hàm cũng nghe được. Tần Trăn bị đả kích lớn, sững sờ tại chỗ, sau đó vẫn rầu rĩ không vui.
Loại phương pháp “chọc giận người để người ta chán ghét rồi thu hút sự chú ý” của Tần Trăn, Trần Hàm ở trong lòng coi nó không đáng một đồng, cảm giác như vậy có thể khiến Trịnh thiếu kia thay đổi tâm tư mới là gặp quỷ. Nhưng Tần Trăn tựa hồ đã quyết tâm đi con đường này, Trần Hàm cũng hết cách.
Nhưng Tần Trăn không phải kẻ giàu có dư dả gì, mỗi đồng y kiếm được đều phải đổ mồ hôi xương máu. Cho dù hiện tại y muốn dành nhiều thời gian và tinh lực cho Trịnh Liệt, hiện thực cũng sẽ không cho phép, nhất là y khi ngu ngốc đem của cải trả lại cho Trịnh Liệt.
Một Hà Vi An đã có thể khiến hắn sử dụng thân phận ngăn chặn, vậy nếu lại có một Hà Vi An hoặc một kẻ so với Hà Vi An còn lợi hại hơn thì sao?
Huống chi nếu muốn tiếp tục dùng thế lực Hoa Huy hoặc Uy Viễn đối đầu với sản nghiệp Trịnh Liệt, Tần Trăn càng cần tiền.
Cho nên điều kiện tiên quyết để Tần Trăn thu hút sự chú ý của Trịnh Liệt chính là, y càng phải cố gắng làm việc, để danh vọng nâng cao một bậc, ví tiền càng đầy hơn một ít.
Đáng tiếc Trần Hàm xem nhẹ lực ảnh hưởng của Trịnh Liệt với Tần Trăn. Nhận rõ chân tâm chính mình rồi, mức độ để ý Trịnh Liệt của Tần Trăn vượt quá tưởng tượng người ngoài. Biết được rằng Trịnh Liệt thật sự muốn cắt đứt quan hệ với y khiến Tần Trăn dù có thể nào cũng không có tâm tình để làm việc.
Trần Hàm làm đủ mọi biện pháp để tâm tình Tần Trăn tốt lên, thậm chí trong tình trạng tài chính thiếu hụt hắn vẫn gọi điện nhờ người đem loại nước khoáng Tần Trăn hay uống chuyển tới nước T, đáng tiếc không có hiệu quả mấy.
Trần Hàm thu được giấy từ cùng phong thư của Trịnh Liệt lập tức chửi ầm lên!
Hắn còn chưa có gặp qua loại đàn ông không biết xấu hổ như thế này! Cư nhiên sau khi chia tay đi đòi tiền bao dưỡng tình nhân! Số lần trước Tần Trăn gần như vét sạch ví gửi trả còn chưa đủ chắc?
Tuy rằng số tiền 200 vạn này không tính là nhiều, nhưng với tình hình tài chính hiện tại của bọn họ mà nói quả thực là họa vô đơn chí.
Trần Hàm cấp tốc đem giấy tờ giao cho Tần Trăn, muốn dùng sự thật nói cho y biết Trịnh Liệt này là loại đàn ông keo kiệt bủn xỉn tính toán chi ly….
Tần Trăn lại nở nụ cười. Y cất đám giấy tờ như giấu bảo bối, tự mình viết một phong thư, nói không nhận phí bao dưỡng, còn nói sẽ phân kỳ trả tiền. Y đem thư trịnh trọng giao cho Trần Hàm đang há hốc mồm, nhờ hắn gửi đi thích đáng.
Trần Hàm cầm thư hồi âm, lăng lăng nhìn Tần Trăn đột nhiên tinh thần trở nên phấn chấn, ngơ ngác hỏi “A Trăn, cậu bị Trịnh thiếu đả kích đến choáng váng sao?”
Tần Trăn nhíu mày, mắt xếch hẹp dài híp lại “A Hàm, anh nói gì?”
“Trịnh thiếu đoạn tuyệt quan hệ cha con nuôi với cậu, cậu cao hứng tới vậy?” Trần Hàm e dè hỏi.
Tần Trăn không biết nên khóc hay cười “Tôi không cao hứng vì cái này.”
“?” Trần Hàm hồ nghi nhìn y.
Tần Trăn giơ giơ giấy tờ “Tôi cao hứng là vì cha nuôi muốn tiền của tôi.”
“A?” Còn có loại logic này? Bị đòi tiền lại cao hứng? Trần Hàm không nói gì. Hắn càng ngày càng hoài nghi cách suy nghĩ của Tần Trăn. Không lẽ chỉ số thông minh của những kẻ rơi vào bể tình liền thành âm vô cùng sao?
Tần Trăn nhìn con số trên tờ giấy, hơi nhếch môi cười “Anh không hiểu.” Có đôi khi bị cần, cũng là một loại hạnh phúc.
“Cậu không nói tôi đương nhiên không hiểu.” Trần Hàm nhịn không được nói.
Tần Trăn thấp giọng nói “Kỳ thật, tôi lúc trước chỉ là lo cha nuôi hoàn toàn không để ý tới tôi.” Đoạn tuyệt hay không đoạn tuyệt quan hệ cha con nuôi căn bản không có ý nghĩa gì lớn, y chỉ là chịu không nổi việc Trịnh Liệt hoàn toàn không nhìn y. Y tình nguyện bị Trịnh Liệt giận y, mắng y, cũng tốt hơn coi y như người xa lạ, bên trong mắt không có y.
Hiện tại có khoản tiền nợ này, quan hệ giữa bọn họ liền tạm thời không thể cắt đứt. Tần Trăn lâu nay vẫn không yên giờ đã trầm tĩnh lại.
Hơn nữa, khi trước đều là Trịnh Liệt cấp y phòng ở, xe cộ, lễ vật, thỉnh thoảng điều đó nhắc nhở Tần Trăn y bất quá chỉ là một tình nhân được bao dưỡng, đột nhiên có một ngày, y ngược lại có thể cấp tiền cho Trịnh Liệt, không biết tại sao, điều này làm cho y có một cảm giác thực đặc biệt. Y cảm giác….phá lệ có cảm giác thành tựu cùng ý thức trách nhiệm…
… Nếu bộ phim mới doanh thu phòng vé tốt, theo hợp đồng mà tính, trừ bỏ thù lao, y còn có thể có một khoản tiền hoa hồng, như vậy có thể trả tiền kỳ đầu….
Thấy Tần Trăn lâm vào trầm tư, tựa hồ đã quên sự tồn tại của mình, Trần Hàm không khỏi vô lực. Bất quá vô lực đi qua, hắn cũng không khỏi nở nụ cười.
Có mục tiêu lúc nào cũng là chuyện tốt!
Trịnh Liệt bảo công ty quản gia đem giấy tờ cùng thư đoạn tuyệt quan hệ giao cho bọn Ân Triệu Lan là vì nhất thời tức giận, chủ yếu là tỏ thái độ đại gia ta về sau không còn liên quan. Về phần cái gọi là tiền nợ, bọn họ có trả hay không với Trịnh Liệt cũng không phải vấn đề lớn. Hắn cũng không thiếu ngần này tiền.
Nhưng liên tiếp không ngừng được công ty quản gia báo có tiền được chuyển, còn có Ân Triệu Lan và Tần Trăn không nhận phí bao dưỡng hoàn trả lại… Trịnh Liệt đột nhiên cảm giác tình huống này cùng với tưởng tượng của hắn không giống nhau lắm.
Cho nên khi Trác Thư Nhiên cũng tỏ vẻ không nhận khoản phí bao dưỡng, còn trả đến hai khoản tiền, Trịnh Liệt đã chết lặng, tuyệt không kinh ngạc.
Càng mệt chính là, trong đó có một khoản tiền, được gửi với tên Trịnh Minh Bảo.
Nhu nhu thái dương, Trịnh Liệt gọi điện thoại đến biệt thự Trác Thư Nhiên ở.
Người tiếp điện thoại là Trác Thư Nhiên. Thanh âm y vẫn ôn nhu như cũ “Cha nuôi, khỏe chứ? Tìm Minh Bảo Bảo sao?” Hơn nữa còn thấu hiểu lòng người.
Đáng tiếc đây đều là gạt người! Tên này đích thị là tên lừa gạt!
Trịnh Liệt trong lòng nghĩ, ngoài mặt “Ừa” một tiếng, tuyệt không muốn nói chuyện với Trác Thư Nhiên.
Bất quá, đã nói là đoạn tuyệt quan hệ cha con nuôi, không cần cứ gọi bậy “cha nuôi” “cha nuôi” hoài như vậy.
“Cha nuôi, để tôi kêu bảo mẫu gọi Minh Bảo Bảo lên, anh đợi xíu.” Trác Thư Nhiên còn nói.
Trịnh Liệt vẫn không lên tiếng.
“Cha nuôi, anh sao không nói lời nào? Đau họng sao? Nếu vậy, anh cứ nghỉ ngơi, tôi để Bảo Bảo đi vẽ tiếp, không cần lại đây.” Trác Thư Nhiên nói chuyện giọng điệu thực nhu hòa, nội dung thì kiểu nào cũng không nhu hòa.
Hắn liền biết không nên để Minh Bảo Bảo ở bên Trác Thư Nhiên! Trịnh Liệt rủa thầm một tiếng.
“Để Minh Bảo Bảo nghe điện thoại, Trác Thư Nhiên.” Trịnh Liệt lạnh lùng nói.
“Hảo a!” Trác Thư Nhiên thấy chuyển biến tốt liền thuận theo, lập tức cầm điện thoại giao cho Trịnh Minh Bảo sớm đã đứng một bên, bị y che miệng lại ngoan ngoãn mở to mắt “Minh Bảo Bảo, là ba.”
“Ba ba ba ba, thu được tiền rồi sao?” Trịnh Minh Bảo hai tay cầm điện thoại, hưng phấn hỏi nhanh.
Không thể tưởng được Trịnh Minh Bảo vừa mở miệng liền nhắc tới chuyện hắn muốn hỏi, Trịnh Liệt dừng một chút “Minh Bảo Bảo, tiền ba nhận được rồi…nhưng vì sao muốn đưa tiền cho ba?”
“Ba nuôi Bảo Bảo, Bảo Bảo cũng muốn nuôi ba!” Trịnh Minh Bảo lập tức kiêu ngạo tuyên bố!
Trịnh Liệt lại im lặng một hồi, trong lòng đột nhiên có chút buồn cười, lại có chút cảm động “Minh Bảo Bảo, ba, ách, có tiền, không cần Bảo Bảo nuôi. Ba đem tiền trả lại con, được không?”
“Ba không cần tiền Bảo Bảo…” Trịnh Minh Bảo mờ mịt “Vì cái gì ba không cần Bảo Bảo nuôi? Ba nuôi Bảo Bảo a! Bảo Bảo cũng có thể nuôi ba! Bảo Bảo có tiền, là tiền Bảo Bảo kiếm! Bảo Bảo kiếm!” Nó không ngừng nhấn mạnh! Chuyện này khiến Trịnh Minh Bảo cảm giác vô cùng kiêu ngạo tự hào.
“…. Minh Bảo Bảo kiếm tiền từ đâu?” Trịnh Liệt nhăn mi.
“Vẽ.” Trịnh Minh Bảo nói thật “Anh đem tranh Bảo Bảo vẽ bán, Bảo Bảo có tiền!”
Trịnh Liệt trong lòng kêu lộp độp “Tranh gọi “Ba ba” kia cũng bán?”
“Không có!” Trịnh Minh Bảo lớn tiếng nói “[Ba ba] là ba ba, [ba ba] không bán! Anh cũng nói không bán.”
Trịnh Liệt nghe hiểu ý nó, tâm hơi thả lỏng. Hắn không thể tưởng tượng được tranh Trịnh Minh Bảo vẽ sẽ bị Trác Thư Nhiên cầm bán, hơn nữa nếu khoản tiền kia thực sự thuộc về Trịnh Minh Bảo, vậy tranh của nó giá cũng không thấp.
“Minh Bảo Bảo sao lại không tiếc tranh mà đem đi bán?”
“Muốn nuôi ba.” Trịnh Minh Bảo thực nghiêm túc nói.
“… Minh Bảo Bảo, ba có tiền, không cần con nuôi…” Trịnh Liệt lặp lại lần nữa.
“Vì cái gì ba không cần Bảo Bảo nuôi?” Trịnh Minh Bảo ủy khuất “Ba nuôi Bảo Bảo a! Bảo Bảo cũng có thể nuôi ba! Bảo Bảo có tiền, là tiền Bảo Bảo kiếm! Bảo Bảo kiếm…” Nó cũng lặp lại một lần, nói xong câu cuối còn mang theo tiếng nức nở.
Trịnh Minh Bảo thật sự cảm thấy thương tâm. Bên cạnh lại có kẻ bất lương, nghe cuộc đối thoại của Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo, nhẹ nhàng phì cười một tiếng.
Hắn cùng đứa ngốc thì so đo được gì?
Trịnh Liệt trợn trắng mắt, chỉ có thể đầu hàng trước sự kiên trì của Trịnh Minh Bảo “Ba… để con nuôi, đừng khóc…”
“Ba tốt nhất!” Trịnh Minh Bảo nhất thời hoan hô, chỉa mỏ sang loa điện thoại rối rít hôn gió.
Tên bất lương cười càng lớn!
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
72 chương
55 chương
75 chương
136 chương
36 chương
10 chương