Hai chữ ‘rời đi’ khiến tâm Trịnh Liệt đau đớn. Đều muốn rời đi! Hắn buông tay một Ân Triệu Lan bất cam bất nguyện, buông tay một Tần Trăn di tình biệt luyến, nhưng Trác Thư Nhiên ngây ngốc ‘không để ý anh coi tôi là gì, có bao nhiêu tình nhân hay bạn giường khác’ này, chỉ cần hắn không chạm tới Trịnh Minh Bảo, y vẫn sẽ lưu lại bên cạnh hắn, đúng không? Trịnh Liệt tiến tới ôm lấy thanh niên thon gầy trước mắt, thấp giọng trả lời “Được.” Nếu lần này hắn lại chạm Trịnh Minh Bảo, hắn liền tự thiến! Sắc mặt xám xịt của Trác Thư Nhiên cuối cùng cũng dịu xuống. Y gỡ mắt kính xuống, ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Liệt, đôi môi nhợt nhạt hé mở, vô thanh mời gọi. Tuổi lớn dần, diện mạo Trác Thư Nhiên và Ân Triệu Lan càng ngày càng giống. Nếu cả hai đứng chung một chỗ, nói bọn họ là anh em sinh đôi cũng sẽ khiến người ta tin. Bất quá khí chất của bọn họ lại hoàn toàn trái ngược. So với Ân Triệu Lan đầy người là quý khí sắc bén không che giấu, Trác Thư Nhiên tựa như dòng suối trầm tĩnh nhu hòa, tựa như một khi không chú ý sẽ quên mất sự tồn tại của y. Lúc trước khi Trác Thư Nhiên và Ân Triệu Lan chỉ có bảy phần giống nhau, có khi Trịnh Liệt uống say sẽ phân không rõ ai là ai. Rất nhiều đêm kích tình, Trịnh Liệt ôm Trác Thư Nhiên quay cuồng trên giường, mất đi lý trí gọi tên Ân Triệu Lan, vừa thống khổ vừa không cam tâm. Trác Thư Nhiên đối với chuyện đó không có oán giận gì, vẫn im lặng ôn nhu ở bên người hắn. Đến sau này Trác Thư Nhiên và Ân Triệu Lan càng ngày càng giống, Trịnh Liệt lại không còn nhầm lẫn bọn họ. Trác Thư Nhiên tuy rằng không nói, nhưng vui mừng vẫn thản nhiên lộ ra trong ánh mắt, khiến Trịnh Liệt một phen áy náy. Luôn bị coi thành một kẻ khác, ai sẽ thật sự không hề có khúc mắc? Dù ngoài miệng bình tĩnh nói không có gì, trong lòng vẫn sẽ thấy khổ sở đi? “Thư Nhiên….” Trịnh Liệt thở dài một tiếng, nâng mặt y hôn lên. Y không có sự nhiệt liệt như những người khác, nhưng sau khi nhiệt liệt biến thành tro tàn, sự tồn tại của y làm người ta thấy thoải mái lẫn đương nhiên. Trác Thư Nhiên và Trịnh Liệt rất ít khi hôn sâu. Chủ yếu là bởi vì Trác Thư Nhiên bị bệnh suyễn, Trịnh Liệt lo lắng y hô hấp không thông sẽ phát bệnh, cho nên bạn giường Trịnh Liệt chỉ có thể tập luyện Trác Thư Nhiên, không được hôn sâu, theo lời Trịnh Liệt nói chính là “không dùng đầu lưỡi”. Cho nên khi Trịnh Liệt vươn đầu lưỡi anh đào linh hoạt không khách khí khai mở cánh môi y, ở trong khoang miệng ấm áp của y lưỡi cùng lưỡi giao triền, Trác Thư Nhiên theo bản năng liếm duyện đầu lưỡi tiến quan thần tốc của Trịnh Liệt. Loại khiêu khích ngốc nghếch này khiến hạ phúc Trịnh Liệt nóng lên, dục vọng xâm chiếm cường liệt cuồn cuộn dâng trào… Ngày hôm sau, Trịnh thiếu được người ta uy no cả thể xác lẫn tinh thần vô cùng thỏa mãn, xuân phong đắc ý đầy mặt, không còn chút buồn bực nặng nề của vụ tai nạn giao thông, dưới chân như được lót thảm, cho dù bị Trác Thư Nhiên đuổi ra khỏi nhà cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của hắn. Không sai! Trịnh Liệt chính là bị đuổi ra khỏi nhà! Tối hôm qua Trác Thư Nhiên bồi hắn náo loạn một đêm, đầu tiên là ở trong phòng tắm bị đẩy ngã vào bồn, tiếp theo bị Trịnh Liệt áp từ phía sau ghé vào tủ phòng tắm, sau đó bị Trịnh Liệt ném tới trên giường làm lần nữa tới mê man! Mọt sách Trác Thư Nhiên như thế nào chống lại tên hoàn khố công tử phát tình như nuốt xuân dược này? Thời điểm tỉnh lại cả người y đau nhức, như thể toàn thân trên dưới bị phá đi rồi ghép lại, Trịnh Liệt lại còn cố tình không tha y, thừa dịp y còn đang ngái ngủ đem thứ gì đó cắm vào! Trịnh Minh Bảo đã ở bên ngoài gõ cửa, nhỏ giọng gọi ba gọi anh, Trịnh Liệt ngược lại như bị kích thích, đặc biệt dùng sức tiến vào, Trác Thư Nhiên cơ hồ cắn nát môi mới nhịn xuống không thốt ra tiếng rên rỉ. Mãi đến khi thanh âm Trịnh Minh Bảo mang theo tiếng khóc nức nở, cho dù là Trác Thư Nhiên tính tình hiền lành cũng chịu không nổi, dùng lực đạp Trịnh Liệt xuống giường! Tuy rằng sau đó Trịnh Liệt cố gắng lấy lòng, loay hoay chuẩn bị bữa sáng không ra cái gì, cùng Trịnh Minh Bảo khua chén nài nỉ, Trác Thư Nhiên vẫn là đen mặt đỡ eo đuổi hắn ra khỏi nhà, cũng cưỡng chế hắn trong khoảng thời gian ngắn đừng tới. Bởi vì y mới nhận công việc mới, nuốt không trôi phương thức này của Trịnh Liệt làm trở ngại tiến độ công việc. Hai cha con Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo trình diễn màn đưa tiễn sướt mướt, khiến Trác Thư Nhiên tức giận đến thiếu chút nữa đóng gói Trịnh Minh Bảo để Trịnh Liệt mang đi. Hoàn hảo là Trịnh Liệt trước khi kịp đáp “Hảo” hắn liền nhớ tới Trịnh Phỉ được hắn nuôi dưỡng, nhất thời da đầu run lên, hôn Trịnh Minh Bảo một cái rồi vội vàng rời đi. — con trai vẫn nên để người khác nuôi thì tốt hơn. Không có việc gì làm, Trịnh Liệt lái con xe Bugatti tới tổng bộ tập đoàn Trung Thiên ở Nam Phong thị. Tòa nhà ba mươi tầng sừng sững ngạo nghễ dưới ánh mặt trời, khí thế bất phàm. Trịnh Liệt mang kính đen ngẩng đầu nhìn tòa nhà thuộc về hắn, đột nhiên cảm giác, hắn hẳn là não bị nước vào mới đem tâm huyết của ba mẹ ù ù cạc cạc dâng cho kẻ khác. Bảo vệ cổng chính đi tới, khách khí hỏi Trịnh Liệt “Chào ngài! Xin hỏi ngài là ai, tới công ty muốn tìm vị nào?” một tay đưa ra phiếu đăng ký, muốn Trịnh Liệt điền vào. Tập đoàn Trung Thiên không có lập thêm phân khu, việc ra vào được quy định vô cùng nghiêm ngặt. Nhân viên công ty tất yếu phải mang theo thẻ nhân viên. Nếu là khách tới thì trước đó phải được phòng nhân sự phê chuẩn. Bất quá bảo vệ này tinh mắt, thấy Trịnh Liệt mở cửa xe, không dám chậm trễ đưa phiếu cho hắn điền, nếu là nhân vật trọng yếu liền lập tức thông báo lên trên. Trịnh Liệt tháo xuống kính đen, trong lòng dâng lên một cỗ tà hỏa. Được rồi! Hắn quả thực đã vài tháng chưa có tới công ty, nhưng đủ để tất cả mọi người quên luôn vị chủ tịch là hắn này hay sao? “Tôi là chủ nơi này, mở cửa.” Trịnh Liệt lạnh mặt nói. Sắc mặt bảo vệ lập tức trở nên hồ nghi “Xin hỏi tên ngài là gì?” “Trịnh Liệt.” Bảo vệ quả thật biết chủ tịch tập đoàn Trung Thiên là Trịnh Liệt. “Xin hỏi ngài có thể đưa ra chứng minh thư không?” Bảo an hỏi. Trịnh Liệt cứng đờ. Đường đường là Trịnh thiếu phải đưa ra chứng minh thư mới có thể vào sản nghiệp của chính mình? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, hắn còn không phải bị đám hồ bằng cẩu hữu cười đến muối mặt ư? Bảo vệ tưởng rằng hắn lấy không ra, ánh mắt dần trở nên không mấy thân thiện. Trịnh Liệt không có biện pháp, lấy điện thoại gọi Phùng Đức. Phùng Đức làm việc rất nhanh. Thời điểm hắn tiến vào công ty liền được thường vụ Phó tổng Phùng Đức, Tổng giám đốc nhân sự, Quản lý nhân sự và Trưởng bộ phận bảo an cùng nhau dẫn hắn đi vào, khiến mọi người trong công ty nhao nhao bàn tán. Tổng giám đốc nhân sự nhìn Trịnh Liệt mặt không chút thay đổi, lo lắng tổ tông này tới gây chuyện, không ngừng giải thích “Thành thật xin lỗi, Trịnh thiếu, bảo vệ kia mới tới, không hiểu quy củ, tôi lập tức đuổi việc anh ta…” “Không cần, anh ta chỉ là làm đúng công tác.” Trịnh Liệt nói. Tổng giám đốc nhân sự lập tức nói “Được được được, anh ta chỉ là làm đúng công tác, Trịnh thiếu này quả là đại nhân đại lượng…” Trịnh Liệt một tay chỉ vào Trưởng bộ phận bảo an “Đuổi việc anh ta.” Sau đó lần lượt chỉ vào Quản lý nhân sự, Tổng giám đốc nhân sự “Anh, cả anh nữa, toàn bộ xuống một cấp, lập tức thi hành.” Tất cả mọi người đều khờ ra! Trịnh Liệt nhìn chung quanh bốn phía, bình tĩnh nói “Nhớ kỹ, tôi là Trịnh Liệt, là chủ tịch nơi này! Không nhớ kỹ, lập tức cuốn xéo!” Tin tức chủ tịch đến bị bảo vệ chặn ở cửa, lấy lý do thất trách mà phạt nặng những người đứng đầu phòng nhân sự hỏa tốc truyền khắp công ty. Chỉ thị chỉ trong mười phút từ văn phòng chủ tịch ở tầng ba mươi phát đến các phòng ban. Ân Triệu Lan gõ cửa phòng làm việc của Trịnh Liệt. Trịnh Liệt ngồi ở ghế da màu nâu rộng rãi bắt chéo chân, nhàn nhã nâng ly Whisky, nhẹ nhàng lắc rượu màu nâu mang theo chút đỏ bên trong. Hắn nguyên bản đang hướng mặt về phía cửa sổ thủy tinh, nhìn xuống dòng người ngựa xe như nước nhỏ xíu bên dưới, nghe được tiếng gõ cửa, hắn nói “Vào đi.” Sau đó chậm rãi quay lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt buồn bực của Ân Triệu Lan. Từ lần tan ra không vui ở bệnh viện, đây là lần thứ hai Trịnh Liệt gặp mặt Ân Triệu Lan kể từ sau vụ tai nạn. Theo Phùng Đức báo, trong khoảng thời gian này Ân Triệu Lan không có dị động. Sau khi gặp Trịnh Liệt tại bệnh viện, y và các quản lý khác vô điều kiện tiếp nhận việc Phùng Đức nhận chức thường vụ Phó tổng, hơi có chút thờ ơ lạnh nhạt, cả việc Phùng Đức muốn xem báo cáo tài vụ, thân là Tổng giám đốc tài vụ Ân Triệu Lan cũng không có dị nghị, vô cùng phối hợp. Trịnh Liệt không có từ mấy cái báo biểu kia lôi ra được điểm gì bất thường, ngược lại nhìn ra, từ sau khi Ân Triệu Lan làm Tổng giám đốc tài vụ, phòng tài vụ làm việc hiệu suất cao lại hiệu quả, mà lợi nhuận của Trung Thiên cũng phát triển không ngừng. Thiếu niên năm đó thanh cao non nớt lại dễ xúc động, bất tri bất giác đã trưởng thành tới mức này! Rõ ràng là gương mặt không khác biệt nhiều lắm, hiện tại Trịnh Liệt đối với Trác Thư Nhiên cảm thấy thả lỏng và thoải mái, đối mặt với Ân Triệu Lan lại thấy phòng bị và cảnh giác. Nhưng cho dù như vậy, Trịnh Liệt nhìn đến Ân Triệu Lan, trong lòng vẫn như cũ cảm thấy một trận rối loạn không thể khống chế. “Tổng giám đốc Ân, có chuyện gì sao?” hắn nhấp một ngụm Whisky che đi cảm xúc giữa chân mày, bình tĩnh hỏi. Ân Triệu Lan hơi ngẩn ra, bởi vì Trịnh Liệt vô luận ở công ty hay ở nhà đều chưa từng dùng loại ngữ khí bàn công chuyện này nói chuyện với y. Điều này khiến cho lời chất vấn y muốn nói không thoát ra được. Bất quá, chẳng phải y luôn hy vọng Trịnh Liệt có thể giảm bớt hứng thú với y, đối xử với y như cấp trên cấp dưới hay sao? Nhìn thoáng qua ly rượu trong tay Trịnh Liệt, Ân Triệu Lan lấy lại bình tĩnh nói “Trịnh tổng, chỉ là một bảo vệ thất trách, ngài lại xử phạt từ tổng giám đốc tới quản lý, thật sự quá mức nghiêm khắc. Chuyện này rất có khả năng tạo ra ảnh hưởng không tốt.” “Không, không hề nghiêm khắc. Nếu bọn họ đến cả một bảo vệ nhỏ nhoi cũng quản không được, tôi còn có thể kỳ vọng bọn họ quản lý được cả một phòng ban sao?” Trịnh Liệt đường đường chính chính nói lý do. “Bảo vệ chỉ là làm đúng quy trình. Ngài thường xuyên không đến công ty, bọn họ nhất thời không nhận ra ngài là chuyện hiển nhiên….” Ân Triệu Lan cho rằng Trịnh Liệt đại kinh tiểu quái, tâm tình không tốt nên đem chuyện nhỏ làm rùm beng. (đại kinh tiểu quái: tương đương với chuyện bé xé ra to) “Tổng giám đốc Ân là đang chỉ trích tôi bỏ bê công tác, nên đáng bị nhân viên quên sao?” Trịnh Liệt nhăn mi. Ân Triệu Lan hít sâu một hơi, im lặng. Nhưng biểu tình của y rõ ràng muốn nói: Đúng vậy, tôi cho là như vậy, anh căn bản là cố tình gây sự, giận chó đánh mèo! Trịnh Liệt không có tiếu ý nhếch môi cười “Cho dù tôi tới công ty hay không, tôi vẫn là chủ tịch công ty! Mỗi người, từ nhân viên mới tới nhân viên cũ, đều nhớ kỹ cho tôi! Việc hôm nay chỉ là cảnh cáo! Nếu có lần sao, sẽ không chỉ là đuổi việc cắt chức một hai người như vậy! Còn có, Tổng giám đốc Ân, tôi nhớ rõ chức vụ của cậu là Tổng giám đốc tài vụ.” Trịnh Liệt là chủ tịch, phụ trách dưới quyền trực tiếp của hắn phải là Tổng giám đốc điều hành Trần Đường, hoặc là thường vụ Phó tổng Phùng Đức. Loại điều động nhân sự này không cần phòng tài vụ nhúng tay! Nói trắng ra chính là, Ân Triệu Lan cậu đừng có lo chuyện bao đồng! Trịnh Liệt không chút lưu tình khiến sắc mặt Ân Triệu Lan hơi đổi. Y trầm mặc trong chốc lát, châm chọc nói “Tôi là tổng giám đốc tài vụ, tôi cũng không muốn quản chuyện này, nhưng mọi người lại coi trọng thân phận con nuôi Trịnh tổng. Bọn họ cho rằng tôi có năng lực thuyết phục ngài thay đổi quyết định đã phát.” Đồng tử Trịnh Liệt co rút. Trong mộng, hắn từng bao nhiêu lần vì cách nói đau lòng này của Ân Triệu Lan mà cùng y thỏa hiệp? “Công là công, tư là tư, bọn họ suy nghĩ nhiều quá.” Trịnh Liệt mặt không chút thay đổi nói. Ân Triệu Lan bị kiềm hãm, cố nén tức giận nói “Không sai, là bọn họ suy nghĩ quá nhiều.” Dứt lời y xoay người rời khỏi văn phòng chủ tịch, nặng nề đóng cửa lại.