Quá trình Trịnh Liệt nhận điện thoại đại khái là như vầy – Hắn nhìn điện thoại hiển thị dãy số quen thuộc, không có ngay lập tức bắt máy, đợi đến khi tiếng chuông vang vẳng qua mười tiếng, hắn mới ấn xuống nút nghe. — dãy số này là số điện thoại bàn của danh uyển biệt thự của Ân Triệu Lan. Hiện tại cư ngụ tại biệt thự đó là Tam thiếu Trác Thư Nhiên, còn có Ngũ thiếu Trịnh Minh Bảo. “Alo.” Đầu bên kia nghe được thanh âm Trịnh Liệt khẩn trương tới nín thở, lại giống như cao hứng đến không biết nói thế nào cho phải, im lặng một chút mới dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu kêu một tiếng “Ba, con là Minh Bảo Bảo…” Trịnh Liệt giật mình. Sau tai nạn giao thông, hắn và Trịnh Minh Bảo đều vào bệnh viện, khi ấy hắn bừng tỉnh từ cơn ác mộng, tâm thần hỗn loạn, đối với năm đứa con nuôi hoài nghi và bài xích tới cực điểm, vì thế đơn phương cự tuyệt sự thăm hỏi của mấy đứa con nuôi, kể cả Trịnh Minh Bảo đang bị chấn kinh cũng xem nhẹ. Sau này nghe Phùng Đức nói, Trác Thư Nhiên thi xong lập tức chạy tới bệnh viện chăm nom Trịnh Minh Bảo, vốn muốn sang thăm Trịnh Liệt, nhưng bởi vì Trịnh Liệt phân phó Phùng Đức không muốn gặp bất kỳ ai nên bị cự tuyệt. Cho nên Trác Thư Nhiên chỉ có thể mang theo Trịnh Minh Bảo đang rất muốn gặp ba về nhà. Trong khoảng thời gian này Trịnh Liệt bận cái này cái kia, cho dù ngẫu nhiên nhớ tới Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo, đều mạnh mẽ đặt sâu xuống đáy lòng. Một phát bắn lén kia, cùng với câu thăm hỏi ân cần vẫn luôn vang vọng trong đầu Trịnh Liệt. Năm đứa con nuôi cư nhiên thuê người muốn giết hắn… Bất quá trên thực tế, đối tượng hoài nghi của Trịnh Liệt chỉ có Ân Triệu Lan, Tần Trăn, Trịnh Phỉ. Bởi vì bọn họ có đầy đủ tài lực và năng lực để làm việc này, hơn nữa bọn họ còn có lý do để hận hắn, lại đều che giấu rất khá. Nhưng Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo khác biệt. Trác Thư Nhiên là một văn nhân ngờ nghệch. Mẹ nuôi qua đời, ba chuyện quan trọng nhất đời y là học, máy tính, Trịnh Minh Bảo. Y có thể vì chuyện học tập và cứu mẹ nuôi đang nguy kịch mà đáp ứng điều kiện làm thế thân cho Ân Triệu Lan, lên giường cùng Trịnh Liệt. Nhưng thi đại học xong, Trác Thư Nhiên liền cự tuyệt không nhận tiền Ân Triệu Lan đưa, lại lần nữa bận rộn tìm kế sinh nhai, cố gắng dựa vào chính mình nuôi sống bản thân và chi trả viện phí cho mẹ nuôi. Y cũng chưa từng cầm tiền của Trịnh Liệt. Cho nên sau này Trịnh Liệt ngủ với y, quan hệ giữa họ cũng không phải là tình nhân, chỉ có thể nói là bạn giường. Bởi vì Trác Thư Nhiên là gay 100%, lại quá bận rộn nên không có thời gian đi tìm bạn tình, đồng thời y đối với sự phối hợp của Trịnh Liệt để y có thể bình tĩnh thi xong đại học mang lòng cảm kích, nên y cũng không quá để ý, ngẫu nhiên vẫn lên giường cùng Trịnh Liệt. Có thể nói, quan hệ giữa Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên là hòa bình an ổn nhất. Sau này Trịnh Liệt thu dưỡng Trịnh Minh Bảo, Trác Thư Nhiên càng thêm cảm kích Trịnh Liệt. Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo đều là cô nhi. Bởi vì Trịnh Minh Bảo mắc chứng khó đọc, trí tuệ phát triển chậm hơn người khác, lại có khuynh hướng tự kỷ, Trác Thư Nhiên lúc ở tại cô nhi viện vẫn luôn chiếu cố nó, tự nhận là anh của nó. Sau đó Trác Thư Nhiên được nhận nuôi, cho dù điều kiện khó khăn thế nào, y cũng đều quay lại cô nhi viện xem Trịnh Minh Bảo, kiên nhẫn cùng nó chơi đùa. Bốn năm trước rốt cục có người chịu thu dưỡng Trịnh Minh Bảo, nhưng Trác Thư Nhiên vừa nhìn thấy người kia liền cảm giác kẻ đó không có hảo ý với Trịnh Minh Bảo, quả nhiên vừa ngầm hỏi, Trịnh Minh Bảo ngây thơ liền cho Trác Thư Nhiên biết người kia động tay động chân với Trịnh Minh Bảo, có ý đồ *** loạn với nó. Điều kiện của Trác Thư Nhiên không đủ để thu dưỡng, căn bản không giúp được Trịnh Minh Bảo, không còn cách nào khác đành tới tìm Trịnh Liệt. Đối với thỉnh cầu khó gặp của Trác Thư Nhiên, Trịnh Liệt rất nhanh đáp ứng. Dù sao cũng chỉ là thu dưỡng ngoài miệng, còn về sau Trịnh Minh Bảo hoàn toàn để cho Trác Thư Nhiên quản. Hơn nữa Trịnh Liệt đối với Trịnh Minh Bảo xinh đẹp nhu thuận như búp bê rất có hảo cảm, so với thằng con phiền toái Trịnh Phỉ, Trịnh Minh Bảo quả thực chính là thiên sứ. Ngay từ đầu Trịnh Liệt đối tốt với Trịnh Minh Bảo chỉ vì Trác Thư Nhiên. Trịnh Liệt vẫn lấy Trác Thư Nhiên làm thế thân cho Ân Triệu Lan, thời gian dần qua trong lòng có chút áy náy, nhưng cố tình y đối với hắn lại không có yêu cầu gì, Trịnh Liệt cảm thấy có chút ủy khuất cho y. Bất quá loại tình huống này từ sau khi Trịnh Minh Bảo đến liền có chút cải thiện. Bởi vì nếu đối tượng Trịnh Liệt chăm sóc là Trịnh Minh Bảo, Trác Thư Nhiên sẽ không cự tuyệt. Trác Thư Nhiên đem Trịnh Minh Bảo coi như em trai lại như con trai mà chăm sóc, vô cùng nguyện ý khi thấy những người khác cũng thích Trịnh Minh Bảo, đối tốt với Trịnh Minh Bảo. Cho nên Trịnh Liệt cũng kiên nhẫn khó có được ở chung với Trịnh Minh Bảo. Ngoài dự tính là, Trịnh Minh Bảo và Trịnh Liệt lại vô cùng hợp ý. Bình thường chỉ là cậu bé nhát gan thẹn thùng, nhìn thấy Trịnh Liệt liền lộ ra tươi cười, nhuyễn nhu lại không muốn rời xa nhỏ giọng kêu ba, làm tâm người ta mềm nhũn. Trịnh Minh Bảo thân mật với Trịnh Liệt đến bỏ qua Trác Thư Nhiên, điều này khiến cho người chân chính thu dưỡng Trác Thư Nhiên dở khóc dở cười, cảm thấy uể oải lại đố kỵ. Trịnh Liệt bởi vậy vô cùng đắc ý, cười hề hề một cách buồn nôn đặt cho Trịnh Minh Bảo tên thân mật là ‘Minh Bảo Bảo’, ở trước mặt Trác Thư Nhiên oai nị không ngừng, nhất định phải chọc cho thư sinh ngốc Trác Thư Nhiên sốt ruột mới dừng tay. Minh Bảo Bảo ngốc nghếch cười hề hề, phối hợp ba ba hồ nháo, ngoan vô cùng. Hiện tại nghĩ đến, sau này Trịnh Liệt thật sự là bị ma xui quỷ ám mới có thể động tâm tư đen tối với Trịnh Minh Bảo. Từ sau khi Trịnh Liệt lén Trác Thư Nhiên động Trịnh Minh Bảo, không chỉ Trác Thư Nhiên không còn hòa nhã với hắn, đến cả Trịnh Minh Bảo cũng bắt đầu sợ hắn, hắn vừa lại gần Trịnh Minh Bảo liền bắt đầu rơi nước mắt, trốn ra sau lưng Trác Thư Nhiên, không còn ngây thơ nhu nhuyễn gọi hắn một tiếng ba… Tuy rằng Trịnh Liệt cố gắng bồi thường cho bọn họ, nhưng không cải thiện được bao nhiêu, khiến Trịnh Liệt cảm thấy vô cùng thất bại, cực kỳ hối hận chính mình nhất thời t*ng trùng thượng não. Đoạn thời gian này tỉnh lại từ cơn ác mộng, Trịnh Liệt cảm thấy vô cùng may mắn là hắn vẫn chưa làm gì Minh Bảo Bảo, chưa hoàn toàn hủy hoại quan hệ giữa hắn và Trác Thư Nhiên. Trong mộng, đây là lý do duy nhất khiến Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo hận hắn. Bọn họ có lý do để giết hắn, nhưng với tâm tính và chỉ số thông minh của bọn họ, nhất là chỉ số thông minh của Trịnh Minh Bảo, chỉ sợ căn bản không đủ để bọn họ có khả năng đi thuê sát thủ giết người. Trịnh Liệt không có chủ động đi gặp họ, nguyên nhân chủ yếu là vì áy náy, không biết nên đối mặt với họ thế nào. “Ba, con là Minh Bảo Bảo….” Đầu bên kia không nghe được Trịnh Liệt trả lời, lặp lại lần nữa. “Ừa, ba biết con là Minh Bảo Bảo…” Trịnh Liệt nói. “Ba, ba còn đau hả?” Minh Bảo Bảo nói tiếp, câu tiếp theo giọng đã mang theo chút nức nở “Anh nói không thể thăm ba, Bảo Bảo nhớ ba…. Ba không đến thăm Bảo Bảo…” “Bảo Bảo ngoan, ba không có không đến thăm Bảo Bảo.” Trịnh Liệt nghe được tiếng khóc của Minh Bảo Bảo, lập tức có chút luống cuống. “Thật sự?” “Thật.” “Ba đến khi nào? Bảo Bảo không có thấy ba…” Minh Bảo Bảo hoang mang hỏi, còn nấc lên mấy cái. Trịnh Liệt lập tức nghĩ tới một thiếu niên trông như búp bê, ánh mắt hồng hồng ngấn lệ, hai tay cầm điện thoại nấc cụt. “Ba… đợi một lát ba sẽ đến. Bảo Bảo ngoan ngoãn đợi ba, được không?” “Được, Bảo Bảo ngoan ngoãn đợi ba.” Minh Bảo Bảo nói “Bảo Bảo hun hun ba.” Trong điện thoại vang lên vài thanh âm ba ba nho nhỏ vụn vặt, hiển nhiên là có người ra sức hôn gió qua microphone. Trịnh Liệt không khỏi mỉm cười. “Bảo Bảo lát gặp” “Ba lát gặp.” “Bảo Bảo, 88.” “Ba, 88.” — trò chuyện chấm dứt. Vì thế ý định ra ngoài chơi lần đầu tiên từ sau khi tỉnh dậy từ mộng của Trịnh thiếu cứ như vậy ngâm giấm. Trịnh Liệt nhấn chuông cửa biệt thự, bên trong đột nhiên vang lên tiếng của thứ gì nặng rơi xuống đất. Sau đó là tiếng bảo mẫu sốt ruột kêu “Ai u Ngũ thiếu, cậu không sao chứ?” Trịnh Liệt trong lòng căng thẳng, khóa cửa răng rắc một tiếng mở ra, nhưng cửa chỉ mở ra một khe hở, không có mở rộng ra. Trịnh Liệt lập tức đẩy cửa đi vào, chỉ nhìn thấy bóng dáng từ trong phòng chạy ra của Trác Thư Nhiên, hắn không chút nghĩ ngợi chạy theo. Trịnh Minh Bảo ôm đầu gối, thân thể nhỏ nhắn cuộn lại thành đống ở ghế sô pha, hai mắt hồng hồng, miệng lại trề ra như ông lão, cơ hồ có thể treo cả cái bình. Trác Thư Nhiên đi qua ôm chặt vai nó, dỗ dành nói “Minh Bảo Bảo, ba tới thăm, em mau ra nhìn!” một tay chỉ về hướng Trịnh Liệt. Trịnh Minh Bảo nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thấy Trịnh Liệt hai mắt lập tức sáng lên, cong lên hai cánh môi vui vẻ gọi “Ba!” gọi xong trực tiếp đứng lên từ sô pha, muốn bổ nhào lên người Trịnh Liệt, Trác Thư Nhiên vội vàng đỡ lấy nó. Thiếu niên mười tám tuổi dáng người tinh xảo, khung xương nhỏ lại nhẹ, mềm mềm như cục bông, Trịnh Liệt bước lên một bước, dễ dàng ôm lấy nó. “Minh Bảo Bảo của ba sao lại bị thương?” Trịnh Minh Bảo ôm cổ hắn, nghe được câu hỏi của Trịnh Liệt, mặt đỏ ửng, xấu hổ không nói câu gì. “Sau khi cùng cha nuôi nói chuyện qua điện thoại nó vẫn len lén ngồi xổm ở cửa chờ. Nghe được chuông cửa liền muốn ra mở, không biết là chân mình đã tê rần, cho nên ngã sấp xuống.” Trác Thư Nhiên đẩy đẩy mắt kính đen trên mũi, mái tóc mềm mại được mấy cái kẹp chia ngôi bảy ba, bộ dáng chính là vừa mới từ phòng làm việc đi ra. Chuyên ngành của Trác Thư Nhiên ở đại học là Kỹ thuật máy tính, sau khi học xong đại học liền quyết định học lên thạc sỹ, học phí hết thảy đều là y tự chi trả. Vì bình thường phải lên lớp lẫn đi làm, lại còn chăm sóc Trịnh Minh Bảo, biệt thự trừ bỏ người giúp việc còn có một bảo mẫu làm toàn thời gian. Bất quá tiền lương của bảo mẫu là do Trịnh Liệt gánh. Hắn lấy lý do Trịnh Minh Bảo là con nuôi danh chính ngôn thuận của hắn, nếu Trịnh gia đến một đứa con nuôi còn không nuôi nổi sẽ khiến giới thượng lưu của trên dưới Nam Phong thị cười đến rụng răng. Nói đến mức này Trác Thư Nhiên chỉ có thể đáp ứng. Trịnh Liệt vừa nghe, nhất thời thấy đau lòng, bắt đầu có chút hối hận không đến thăm Trịnh Minh Bảo sớm một chút. “Không có gì, để ba giúp Minh Bảo Bảo thổi thổi xoa xoa nha!” Trịnh Liệt nói. Trịnh Minh Bảo mềm dẻo nói ba tốt nhất. Trịnh Liệt cảm giác tâm chính mình muốn chảy ra. Lúc này bảo mẫu cầm hòm thuốc đi tới, cúi đầu chào Trịnh Liệt “Tiên sinh, ngài đã tới! Tam thiếu với Ngũ thiếu đều rất nhớ ngài!” Trịnh Liệt nhìn Trác Thư Nhiên một cái, người lại không có nhìn hắn, nhận lấy hòm thuốc mở ra, cầm ra thuốc “Bảo Bảo lại đây, anh xoa thuốc cho.” Trịnh Minh Bảo thân chỉ cao 160 cm treo trên người Trịnh Liệt không chịu xuống, giống như con gấu túi bám trên cây, trề trề môi “Muốn ba xoa.” Trác Thư Nhiên mặt hơi trầm xuống, có chút nghiêm khắc nói “Bảo Bảo lại đây.” Trịnh Liệt kinh ngạc nhìn về phía y. Hắn chưa bao giờ thấy Trác Thư Nhiên tao nhã mềm mại có chút ngờ ngệch lại có bộ dáng tật ngôn lệ sắc như vậy… (tật ngôn lệ sắc: lời lẽ giận dữ sắc mặt hung ác)