Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu
Chương 66 : Hoan Hoan bị bắt cóc
Edit: Sun520
Vừa thấy Hoan Hoan rời đi, Hạ Thiên Vũ bắt đầu tính sổ, trước đó cô đã nghĩ làm sao cô ấy dọn dẹp một lúc là xong, hóa ra là không để mắt đến mình! Có chủ nhà nào đối xử với khách như vậy không?
“Tiểu Vũ, cậu thấy mình đối với hai người ai tốt hơn ai hả! Mình không phải coi cậu như người ngoài à, Hoan Hoan người ta là một đứa bé dĩ nhiên mình phải chuẩn bị cẩn thận rồi, không thể ngược đãi trẻ em không phải sao!” Thiển Hề giải thích rất nhiều cho hành vi của mình.
“Cậu…, xem như cậu giỏi, thật sự để mình tự chọn phòng à?” Hạ Thiên Vũ tức giận nhìn dáng vẻ không tim không phổi của Thiển Hề, ngay sau đó trong đầu nghĩ tới điều gì, tức thì không còn giận nữa.
“Ừ, tùy cậu chọn.” Thiển Hề cũng không thể nghĩ đến Hạ Thiên Vũ sẽ làm gì mà cô chỉ tập trung vào hành động võ thuật đẹp mắt trong tivi, cho nên thuận miệng đồng ý.
“Này … mình sẽ gắng gượng ở phòng của cậu cũng được.” Dáng vẻ cô rất là miễn cưỡng, trong nháy mắt lời nói kia hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Thiển Hề.
“Cái gì, không được.” Giọng nói Thiền Hề gần như là át luôn tiếng tivi, khiến Hạ Thiên Vũ cũng không chịu được muốn che lỗ tai lại.
“Cậu không phải nói muốn tùy mình chọn sao! Chính cậu cũng đồng ý mà!”
Dĩ nhiên phòng của Thiển Hề cái gì cũng có, tất cả mọi thứ đều đầy đủ, hơn nữa trong đó chắc chắn có đồ mà cô yêu thích, cho nên Hạ Thiên Vũ mới có thể hết tức giận, đào cái hố to để cho Thiển Hề nhảy vào, sự thật chứng minh, Thiển Hề quả nhiên nhảy vào rất vui vẻ.
“Nhưng … được rồi, Tiểu Vũ, mình sắp xếp cho cậu một phòng tốt hơn nha, nếu không cậu chọn một phòng mà cậu thích, mình sẽ dọn dẹp thật tốt, chắc chắn sẽ khiến cậu hài lòng, được không?” Thiển Hề nhìn Hạ Thiên Vũ lấy lòng, vẻ mặt rất đáng thương.
“Mình đây không phải chọn xong rồi sao!” Hạ Thiên Vũ nín cười, dáng vẻ làm như không hiểu ý tứ trong lời nói đó.
“Tiểu Vũ, mình biết ngay cậu là tốt nhất, cũng không cần chọn phòng của mình có được hay không, cậu nghĩ đi, phòng của mình chắc chắn rất lâu không có dọn dẹp, vừa dơ lại vừa bừa bộn, không thích hợp với cậu đâu, trong khi đó mình có rất nhiều phòng nha, tùy cậu chọn lựa, vừa không có người ở chắc chắn rất sạch sẽ.” Thiển Hề nhìn Hạ Thiên Vũ lấy lòng, trong mắt là một dáng vẻ đáng thương.
“Nhưng mình đã nhìn trúng phòng của cậu làm sao bây giờ! Không có việc gì nếu tất cả bừa bộn, chắc chắn mình có thể dọn dẹp sạch sẽ đấy! Dù sao mình cũng đang nhàn rỗi.” Hạ Thiên Vũ chính là muốn trêu chọc Thiển Hề, lần sau xem cô còn dám làm nhiều với mình như vậy không, một ngày không đánh đã muốn nhảy lên đầu ngồi rồi sao, vậy mà mình còn cảm động vì khi cô ấy tặng sách lại nhớ đến mình đầu tiên, không nghĩ tới khi cô đến đây lại gặp ngay tình hình này, hoàn toàn không thể tha thứ mà.
“Không được nha..., cậu là khách, cậu không thể tự mình dọn dẹp được đâu, hơn nữa cậu không phải là tới chỗ của mình chơi sao, cậu mà dọn dẹp phòng thì sẽ lãng phí thời gian đấy, hay là cậu chọn một phòng khác đi, mình sẽ quét dọn sạch sẽ, bảo đảm sạch sẽ có thể soi ra bóng dáng của người khác.” Không ngừng làm nũng, kiên quyết không thể để cho ra bản thân phải ra khỏi phòng ngủ của mình.
Nh́ìn thấy dáng vẻ Thiển Hề thật sự lo lắng, nụ cười trên mặt Hạ Thiên Vũ càng lan ra rộng hơn: “Thấy cậu chân thành như vậy, vậy thì … được rồi! Nhưng mà cậu phải nhớ quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài đấy nha!”
Trong mắt Thiển Hề tràn đầy thiết tha, cuối cùng thì Hạ Thiên Vũ cũng bỏ qua, không thể chơi đùa với lửa được, nếu không Thiển Hề thật sự tức giận vậy coi như không xong.
“Ừ, mình biết ngay Tiểu Vũ đối với mình là tốt nhất.” Thiển Hề gật đầu, dáng vẻ đó giống như chú chó nhỏ đáng yêu vậy.
“Vậy cậu cũng nhanh chút đi! Nhớ giúp mình chọn một phòng đẹp mắt, nếu không mình sẽ không hài lòng, cậu phải cực khổ quét dọn lần nữa.” Hạ Thiên Vũ không khỏi lừa gạt Thiển Hề lần nữa, đặc biệt uy hiếp nói.
“Tiểu Vũ, cậu không phải tự mình đi chọn sao?” Thiển Hề nghe được Hạ Thiên Vũ uy hiếp, ủy ủy khuất khuất nghĩ tới nếu cậu chơi xỏ mình thì làm thế nào! Ngay cả khi mình chọn phòng đẹp nhất nhưng cậu ấy cảm thấy khó coi thì làm thế nào!
“Không, cậu chọn đi! Đã rất lâu rồi mình không có đến đây, cho nên sau này mình sẽ đi tham quan tất cả các phòng, chắc chắn còn rất nhiều thời gian, trang trí phòng như thế nào cậu rõ ràng nhất, mình tin tưởng ánh mắt của cậu mà.” Mắt Hạ Thiên Vũ nhìn sang.
Nghe Hạ Thiên Vũ nói cũng thật sự có lý, Thiển Hề đang muốn đi, đột nhiên không hiểu tại sao Hạ Thiên Vũ lại đến đây thăm mình! Trước đây Hoan Hoan có biết bao nhiêu kỳ nghỉ hè, tại sao cô lại không đến! Nghĩ tới đây, vốn là muốn đứng lên nhưng thân thể lại ngồi xuống trở lại.
“Tiểu Vũ, thành thực khai báo, tại sao cậu lại đến chỗ của mình, tại sao trước đây không thấy cậu đến chỗ này của mình.”
Hạ Thiên Vũ nhìn thấy Thiển Hề rốt cuộc cũng hỏi đến chuyện này, cô thu lại nụ cười trên mặt, vốn là có thể nói dối Thiển Hề, nhưng Hạ ddllqqddsun520Thiên Vũ không muốn nói dối Thiển Hề, dù sao Thiển Hề cũng biết chuyện của mình trong game, hơn nữa Hạ Thiên Vũ không biết vừa rồi Dương Dịch có tra được chỗ ở của cô hay không, nếu Dương Dịch tra được, đến lúc đó tìm tới cửa nói với Thiển Hề, mình chỉ sợ sẽ bị Thiển Hề càu nhàu chết.
Trong lòng đã quyết định nói cho Thiển Hề biết, cô nghĩ mình phải thẳng thắng nói hết chuyện xảy ra lúc trước với Thiển Hề, quả nhiên chào đón chính là giọng Thiển Hề chửi rủa Lãnh Thần, mau để cho Thiển Hề dừng lại chửi mắng, ngộ nhỡ khiến Hoan Hoan Hoan nghe được thì không hay cho lắm, cho nên cô vội vàng kéo Thiển Hề đi thu dọn phòng, cô hi vọng trong thời gian dọn dẹp khiến Thiển Hề bớt giận.
—— Thời gian tuyến phân cách ——
“Mẹ, hôm nay chúng ta muốn đi đâu chơi đây, Hoan Hoan muốn mua rất nhiều rất nhiều món ăn ngon, có thể vừa ăn vừa chơi ở đây, dì Thiển dì biết không?” Hoan Hoan nói xong nhìn sang hỏi Thiển Hề bên cạnh, dù sao nơi này là chỗ ở của Thiển Hề, chắc chắn Thiển Hề quen thuộc đối với nơi này nhất.
Hạ Thiên Vũ cũng vui vẻ khi nhìn thấy phong cảnh xung quanh rất hợp cho cô đi giải sầu, bên cạnh là Thiển Hề vừa lái xe vừa trả lời Hoan Hoan.
“A, vậy hôm nay chúng ta đi công viên chơi trước nha! Đợi đến ngày mai chúng ta sẽ đi leo núi, dì Thiển biết một ngọn núi cao thật là cao, đến lúc đó Hoan Hoan cũng đừng kêu mệt nha!”
“Dạ, sẽ không sẽ không, Hoan Hoan rất là mạnh mẽ đó nha.”
“Ừ, dì Thiển tin Hoan Hoan, vậy hôm nay chúng ta đi công viên chơi nha! Bên trong cũng có rất nhiều món ăn ngon và chơi rất vui nữa đó!” Nghe những lời của Hoan Hoan có vẻ rất hài lòng với sắp xếp của cô, trong lòng Thiển Hề không khỏi đắc ý, quả nhiên mình vẫn khá là thông minh.
“Được, mẹ có được hay không vậy ạ?” Hoan Hoan vẫn rất có lương tâm, biết còn phải hỏi ý kiến của một người trong xe nữa.
“Hoan Hoan thích là được, mẹ không quan trọng.” Hạ Thiên Vũ mặc cho Hoan Hoan sắp xếp, mặc dù mình là ra ngoài giải sầu, nhưng bé muốn đi nơi nào, chắc chắn là không thể nghĩ ra được.
“Được, vậy chúng ta đi thôi!” Hoan Hoan thúc giục Thiển Hề lái xe nhanh lên một chút, Thiển Hề chỉ có thể không ngừng an ủi con nhóc này, dù sao chạy nhanh thì đúng là không tuân theo quy định.
Rất nhanh ba người đã đến đích của ngày hôm nay, thời gian bọn họ ra ngoài không sớm lắm, dù sao cũng là thời gian nghỉ hè, cho nên cũng không vội ra ngoài chơi, và lúc này mặt trời cũng đã lên thật cao rồi.
“Mẹ, mẹ nhìn xem đó là mứt quả nha! Dì Thiển dì Thiển, chúng ta cùng nhau đi mua nha!” Hoan Hoan kéo Thiển Hề, Hạ Thiên Vũ bất đắc dĩ nhìn hai người, nhỏ lôi kéo lớn chạy, cô chỉ đành phải theo ở phía sau.
Hoan Hoan nhìn thấy cái này tốt, nhìn thấy cái đó cũng tốt, có thể là thật lâu không có đi ra ngoài cùng với Thiển Hề, cho nên vẫn quấn lấy Thiển Hề, mà nhìn Hạ Thiên Vũ giống như là một cái đuôi ở phía sau, thỉnh thoảng bị vứt bỏ.
Hạ Thiên Vũ đang bị hai người bỏ lại phía sau, cũng quen rồi, nhưng cô vẫn luôn thấy họ đi về phía nào, cho nên sau đó cô vừa thưởng thức phong cảnh chung quanh vừa đi chậm rãi về phía bọn họ.
“Tiểu Vũ, cậu có nhìn thấy Hoan Hoan hay không?” Lại một lần rơi ở phía sau, vẫn chưa đi đến nơi của hai người, đã nhìn thấy Thiển Hề nhanh chóng chạy ngược về phía mình, mà dáng vẻ rất là vội vã lẫn hoảng hốt.
Nháy mắt trong lòng Hạ Thiên Vũ cũng sinh ra hốt hoảng, chẳng lẽ không thấy Hoan Hoan.
“Chuyện gì xảy ra vậy, không phải Hoan Hoan vẫn luôn đi cùng với cậu sao? Tại sao cậu không thấy con bé ở đâu?” Nói lời này, Hạ Thiên Vũ đã nhìn xung quanh xem thử có thấy bóng dáng của Hoan Hoan hay không.
“Mình … mình mới vừa đi trả tiền lúc quay người lại đã không thấy Hoan Hoan đâu nữa, nên mình vội vàng chạy trở về còn tưởng rằng …” Thiển Hề không cần nói lời sau đó, Hạ Thiên Vũ cũng đã biết rõ.
“Vậy chúng ta đi tìm nhanh lên, cậu tìm nơi xa một chút, nhanh lên đi, trước tiên mình sẽ tìm ở chung quanh đây, không chừng Hoan Hoan ở gần đây đó!” Rất hi vọng đó là sự thật, nhưng Hạ Thiên Vũ biết đây là chuyện không thể nào, Hoan Hoan sẽ không bao giờ không hiểu chuyện mà bỏ chạy đi xem những thứ khác, hơn nữa thấy mới vừa rồi lúc Thiển Hề chạy tới một đường đều nhìn xung quanh, chắc chắn là không có thấy Hoan Hoan, nhưng không thể buông tha như vậy được!
Mới vừa nói xong, Hạ Thiên Vũ bỏ chạy đi tìm kiếm khắp nơi rồi, trong lúc bất chợt có chút hận, tại sao hôm nay công viên nhiều người như vậy chứ, nếu như ít người hơn, chắc chắn sẽ không lạc mất Hoan Hoan.
Càng không tìm được bóng dáng của Hoan Hoan thì trong lòng Hạ Thiên Vũ càng hốt hoảng, sẽ không sẽ không, Hoan Hoan sẽ không bị bắt cóc, vì sao mình mới vừa rồi không nhìn phía sau hai người chứ, nếu cô nhìn thì cũng sẽ không không nhìn thấy Hoan Hoan! Đều tại cô, tại sao cô lại ngắm phong cảnh chứ! Thật là, làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ, nếu không tìm được Hoan Hoan thì làm thế nào đây!
Hai người tìm một vòng ở trong công viên, cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Hoan Hoan, khiến trong lòng hai người càng thêm lo lắng, nước mắt trong mắt Hạ Thiên Vũ như muốn rơi xuống, chỉ là không thể, lúc này cũng không phải là lúc khóc.
Ngay lúc đó, mắt Hạ Thiên Vũ hình như nhìn thấy bóng dáng Hoan Hoan nhưng sau đó lại biến mất trong đám người.
“Thiển Hề nhanh lên một chút, mình giống như nhìn thấy Hoan Hoan rồi.” Hạ Thiên Vũ chạy đến bên đó, lớn tiếng kêu Thiển Hề, hai người cùng nhau chạy tới, chỉ là hai người tìm kiếm trong đám người chung quanh, nhưng cuối cùng cũng không có thấy dấu vết của Hoan Hoan.
“Mình mới vừa rồi rõ ràng đã nhìn thấy bóng dáng của Hoan Hoan, làm sao sẽ, làm sao sẽ không thấy nữa chứ, Hoan Hoan, Hoan Hoan.” Lớn tiếng hét lên, tên của Hoan Hoan, lúc này cô cũng không để ý những người chung quanh quăng đến ánh mắt khác thường, vào lúc này nước mắt tuôn ra như nước suối.
“Tiểu Vũ, đều là lỗi của mình, cậu trách mình đi, nếu không phải mình không nhìn Hoan Hoan thì con bé cũng sẽ không mất tích như vậy, đều là lỗi của mình.”
Br/
Hạ Thiên Vũ cũng không quan tâm đến nước mắt chảy xuống, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho mẹ mình nhưng nước mắt vẫn không ngừng được, mắt nhìn điện thoại di động cũng không rõ được, không dễ dàng đánh ra mấy con số.
“Mẹ” Giọng nói Hoan Hoan vang lên ở bên tai, giọng nói rất xa, khiến Hạ Thiên Vũ cảm thấy chắc chắn mình đã nghe nhầm rồi, sao có thể, cô cũng đã tìm khắp công viên này rồi, nhưng không có bóng dáng Hoan Hoan, tại sao bây giờ lại xuất hiện!
Chỉ là ngẩng đầu nhìn Thiển Hề, dáng vẻ của Thiển Hề hình như cũng đã nghe đến giọng nói này, trong lúc nhất thời Hạ Thiên Vũ dừng lại động tác trong tay, nhìn về phía giọng nói truyền tới.
“Mẹ.” Trên mặt Hoan Hoan cũng đầy nước mắt, dường như là đang khóc, từ trước đến giờ trong giọng điệu kia chưa từng thấy vui vẻ, từ trước đến nay hạ Thiên Vũ nghe cũng không rõ.
Đôi tay không để ý hình tượng lau hết nước mặt trên mặt của mình, cho dù trong khoảng thời gian ngắn nước mắt không ngừng được, nhưng nhìn thấy Hoan Hoan trở lại thì ít hơn rất nhiều.
“Hoan Hoan, con đi đâu, làm hại mẹ thật lo lắng đó!” Giờ phút này trong mắt Hạ Thiên Vũ chỉ có Hoan Hoan, nhanh chóng chạy tới ôm lấy Hoan Hoan, đẩy người đàn ông ôm Hoan Hoan sang một bên.
Người đàn ông kia cũng rất là thức thời buông lỏng tay ra, dù sao nhìn thấy dáng vẻ Hạ Thiên Vũ khóc như vậy, xem ra rất lo lắng cho đứa nhỏ này.
“Mẹ, Hoan Hoan cũng rất nhớ mẹ!” Hoan Hoan ôm chặt lấy Hạ Thiên Vũ, Thiển Hề nhìn thấy Hoan Hoan trở lại, cuối cùng cũng buông xuống lo lắng trong lòng, chỉ là người đàn ông đưa Hoan Hoan trở về thoạt nhìn là rất tuấn tú, anh ta khoảng ba mươi tuổi, Thiển Hề bị khuôn mặt anh hấp dẫn sự chú ý.
Người đàn ông kia rất vui vẻ, dáng vẻ hài lòng, vẻ mặt hoàn toàn cũng không giống như là một người vừa mới cứu người trở về nên có, rốt cuộc anh là ai, không phải là kẻ bắt cóc đi, nhưng anh không phải vậy, nếu là kẻ bắt cóc, chắc chắn sẽ không tốt bụng đưa đứa bé trở lại như vậy.
Trong lòng Thiển Hề xoay chuyển liên tục, cuối cùng thì Hạ Thiên Vũ cũng giảm bớt sự sợ hãi trong lòng, đặt Hoan Hoan xuống, lúc vừa muốn dạy dỗ Hoan Hoan thì cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Hoan Hoan, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, cho dù khuôn mặt cô vì khóc mà đỏ bừng cũng không che giấu được vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Thiên Vũ lúc này, tại sao anh lại ở đây, hơn nữa hình như mới vừa rồi anh chính là người ôm Hoan Hoan trở về.
“Mẹ, Hoan Hoan rất sợ, lúc nãy có một chú xấu bụng ôm Hoan Hoan đi, Hoan Hoan muốn gọi dì Thiển, nhưng chú xấu bụng kia lại bịt kín miệng Hoan Hoan, hu hu hu, Hoan Hoan thật là nhớ mẹ, nếu không phải chú này nhìn thấy và cứu Hoan Hoan, có phải Hoan Hoan sẽ không còn được gặp lại mẹ hay không?” Nói xong, Hoan Hoan khóc một lần nữa, mà đám người chung quanh cũng rốt cuộc biết dáng vẻ mấy người này vì sao vội vàng như vậy rồi, chung quanh làm thành một vòng xem kịch vui, cũng có một chút người đang giận dữ nghị luận, chỉ là đến lúc thật sự có thể ra tay, nhưng không có ai có thể làm điều đó.
“Được rồi được rồi, không sao, bây giờ Hoan Hoan vẫn có thể nhìn thấy mẹ, không sao không sao.” Dụ dỗ Hoan Hoan, chỉ là ánh mắt Hạ Thiên Vũ lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, tại sao anh sẽ ra ngoài?
Cái vấn đề này xoay tròn trong lòng, vốn là nhìn thấy Hoan Hoan an toàn nhưng trong lòng lại sợ hãi một lần nữa.
“Cám ơn anh, lần này làm phiền anh, nếu không chúng tôi thật không biết nên làm sao đây mới phải.” Cho dù trong lòng lo lắng suy đoán, chỉ là mọi người ngay trước mắt rồi, cho dù không muốn thế nào, cũng phải đối mặt,không thể trốn tránh được.
“Em nói lời này khách sáo quá, phải là anh cám ơn em mới đúng.” Người đàn ông nói xong, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Hoan Hoan, trong đó mang theo vô số tâm tình làm cho người ta không nhìn ra rốt cuộc là cái gì.
Chỉ có Thiển Hề đứng bên cạnh không biết chuyện gì xảy ra khi nghe đoạn đối thoại của hai người, đây là xảy ra chuyện gì? Vì sao hai người đối thoại kỳ lạ thế kia, hoàn toàn cũng không giống như là một người tốt giúp đỡ người khác, chẳng lẽ Tiểu Vũ biết người đàn ông này.
Mà Hoan Hoan hoàn toàn cũng không có phát hiện tình trạng kỳ lạ này, trong lòng chỉ an tâm khi nhìn thấy Hạ Thiên Vũ, và mệt mỏi sau cơn sợ hãi.
“Không có gì, nơi này nói chuyện không tiện, hay là chúng ta đi thôi!” Cắt đứt lời nói của người đàn ông, bởi vì Hạ Thiên Vũ nhìn thấy chung quanh còn vây quanh một vòng người!
“Ừ.” Hạ Thiên Vũ ôm Hoan Hoan rời khỏi rất nhanh, quần chúng xung quanh nhìn thấy mấy người muốn rời đi, cũng vội tản đi, lúc này đến phiên Thiển Hề làm cái đuôi.
Thiển Hề chấp nhận nhanh chóng đuổi theo mấy người, tiếp tục làm tài xế, dọc theo đường đi luôn là im lặng, hoàn toàn ngược lại so với lúc đến.
Thiển Hề thấy vậy cũng nuốt lại nghi vấn ở trong lòng, dù sao không khí này rất kỳ lạ, cô vẫn nên trở thành mục tiêu của họ thì tốt hơn.
Trong bầu không khí kỳ lạ đó mà Hoan Hoan vẫn ngủ thiếp đi, dù sao cũng là thời gian mà một đứa bé trải qua đầy sợ hãi, đứa bé vẫn là người mệt mỏi nhất, Hạ Thiên Vũ để cho Hoan Hoan nằm thoải mái một chút, dùng chân của mình làm gối đầu cho Hoan Hoan.
Đến nơi, Hoan Hoan vẫn còn ngủ, Hạ Thiên Vũ cẩn thận ôm Hoan Hoan lên, nhưng bị người đàn ông ôm lấy, Hoan Hoan bị người đàn ông ôm vào trong ngực, Hạ Thiên Vũ cũng không biết nói thế nào, chỉ dẫn người đàn ông đưa Hoan Hoan vào phòng của bé, mấy người lại trở lại phòng khách.
Trong.
“Cảm ơn em đã nuôi lớn Hoan Hoan như vậy.” Mới vừa ngồi xuống ghế trong phòng khách, người đàn ông không thể chờ đợi mà nói cám ơn.
“Không có gì, tôi đã xem Hoan Hoan như con gái của tôi, hơn nữa hôm nay cũng phải cảm ơn anh, nếu không tôi đây thật xin lỗi mẹ ruột của Hoan Hoan.” Miễn cưỡng mỉm cười, chỉ là nụ cười rất khó coi, hợp với khuôn mặt đã khóc của Hạ Thiên Vũ, càng thêm gượng gạo.
Giờ phút này Hạ Thiên Vũ chỉ cảm thấy bị đánh thẳng vào mặt lần thứ hai sau khi Hoan Hoan bị bắt cóc, còn không có thư giãn chốc lát, m83 vào lần thứ hai rồi.
“Không trách anh, dù sao chuyện ngày hôm nay ai cũng chẳng ngờ được.” Nói là nói như vậy, nhưng ai mà biết được ý nghĩ trong lòng của đàn ông chứ!
“Đây là lỗi của tôi, nếu không phải là tôi sơ suất, Hoan Hoan cũng sẽ không bị người khác bắt cóc, đều là lỗi của tôi.” Nhìn thấy hai người nói về chuyện bắt cóc, Thiển Hề rất là tự giác kéo trách nhiệm về mình, dù sao Hoan Hoan bị người bắt cóc vốn chính là bởi vì sơ suất của mình, bây giờ cha của Hoan Hoan tới hỏi tội, không thể để cho Tiểu Vũ gánh chịu toàn bộ trách nhiệm!
Thiển Hề cũng nghe được, người này sợ sẽ là cha ruột của Hoan Hoan, thật sự ai cũng không ngờ khi Hoan Hoan bị bắt cóc cha ruột lại xuất hiện chứ.
Thiển Hề cũng nghĩ đến, không phải cha Hoan Hoan xuất hiện lúc này không phải là muốn đoạt Hoan Hoan với Tiểu Vũ chứ! Nếu là như vậy •••••
Thiển Hề nhìn Hạ Thiên Vũ, lúc này mới phát hiện ra cơ thể Hạ Thiên Vũ căng cứng, nếu mình bây giờ mới đến, chỉ sợ đến bây giờ cũng không thể phát hiện sự khác thường của Tiểu Vũ.
“Không có việc gì không có việc gì, thật may mắn là không sao!” Người đàn ông nhìn Thiển Hề, an ủi, chỉ là dáng vẻ kia giống như đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng dáng vẻ lại do dự điều gì đó.
“Đúng vậy, Thiển Hề cậu cũng không cần tự trách, dù sao bây giờ Hoan Hoan đã tìm trở về rồi.” Nhìn thấy Thiển Hề vẫn còn ở tự trách, Hạ Thiên Vũ cũng an ủi cô theo người đàn ông đó, dù sao mình cũng muốn gánh một nửa trách nhiệm, không thể để cho Thiển Hề gánh chịu tất cả trách nhiệm được.
“Thật ra thì … lần này, anh nghĩ muốn mang Hoan Hoan đi, dù sao anh mới là cha ruột Hoan Hoan, anh trở về đi tìm mẹ của Hoan Hoan, nhưng anh không ngờ cô ấy vậy mà …” Nói tới chỗ này người đàn ông không đành lòng nói thêm gì nữa.
Ban đầu anh rời xa mẹ Hoan Hoan là bởi vì gia đình của anh không cho phép hai người bọn họ ở chung một chỗ, nhưng nếu anh có thể đạt được thành tựu, thì hai người mới có cơ hội danh chánh ngôn thuận ở một chỗ, qua nhiều năm anh cố gắng, nỗ lực đạt được thành tựu, nhưng khi anh tìm đến hai mẹ con Hoan Hoan thì mẹ Hoan Hoan đã rời xa nhân thế đã lâu rồi.
Vậy mà anh lại phấn đấu ở một nơi nào đó không biết, cho nên nhiều năm qua anh không có liên lạc, chỉ liều mạng đạt thành tựu để đổi lấy hai người gần nhau, không ngờ đổi lấy cũng là kết quả như thế.
“Anh muốn mang Hoan Hoan đi thật sao?” Hạ Thiên Vũ biết tình hình này và Thiển Hề cũng biết, chỉ là bởi vì Thiển Hề không có gặp qua cha ruột của Hoan Hoan, cho nên hoàn toàn cũng không biết, khi bọn họ nói ra, Thiển Hề mới biết được.
Quả nhiên tình hình này là trốn không được, âm thầm giễu cợt mình không dám đối mặt, cái dây cung trong lòng cũng muốn đứt đoạn rồi.
“Ừ” Người đàn ông khẳng định lần nữa, chỉ là nhớ tới tình hình mới vừa rồi khi thấy Hạ Thiên Vũ không nhìn thấy Hoan Hoan, cũng biết Hạ Thiên Vũ thật ra thì rất thương Hoan Hoan, có phải anh tàn nhẫn hay không, nhưng Hoan Hoan là cốt nhục của anh mà.
Lúc này, Thiển Hề biết cô hoàn toàn không có chỗ nói chuyện, cho nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng, cô có thể làm chỉ có không đành lòng nhìn Hạ Thiên Vũ.
“Được rồi!” Trời mới biết Hạ Thiên Vũ nói ra hai chữ thế nào khó khăn thế nào, lúc nói ra, Hạ Thiên Vũ không cảm thấy được đây là buổi chiều nào.
Hoan Hoan là hạnh phúc không thể thiếu trong cuộc sống của cô, bây giờ không có hạnh phúc này thì cuộc sống của cô sau này phải làm sao đây, cô không dám nhớ lại, mặc dù ban đầu bạn tốt giao Hoan Hoan cho cô nuôi dưỡng, nhưng dù sao cha ruột Hoan Hoan cũng là anh, mình hoàn toàn cũng không có quyền lợi cướp đoạt hết.
“Cám ơn em, anh biết em đối với Hoan Hoan rất tốt, anh biết em bỏ ra cho Hoan Hoan rất nhiều, nhiều năm như vậy, một người trẻ tuổi còn mang theo một đứa bé, chắc chắn rất vất vả, cô ấy có một người bạn như vậy thật sự là cuộc sống may mắn.” Người đàn ông cũng biết Hạ Thiên Vũ là không dễ dàng, ban đầu Hạ Thiên Vũ vẫn còn học đại học, cho dù nhà cô có rất nhiều tiền, nhưng mang theo một đứa bé tóm lại là một chuyện rất không tốt, hơn nữa lúc ấy tuổi cùa cô còn rất nhỏ.
“Không cần nói cám ơn, đây là tôi tự nguyện, Hoan Hoan thật đáng yêu, con bé là niềm vui của tôi.” Nói đến đây, Hạ Thiên Vũ càng cảm thấy buồn bã, Hoan Hoan sẽ phải rời khỏi mình.
Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tối thiểu Hoan Hoan tìm được cha ruột của mình, con bé sẽ phải rất vui vẻ, không phải trước đây Hoan Hoan vẫn luôn hỏi cha sao, cuối cùng thì bây giờ Hoan Hoan đã có một người cha rồi, chắc chắn Hoan Hoan sẽ thật là vui mừng.
Hạ Thiên Vũ tự an ủi trong lòng như vậy, nhưng tâm trạng thì không ngừng suy sụp, tất cả sự an ủi đều không có tác dụng.
Lúc này, Hoan Hoan lại đang trong giấc mộng, cũng không biết trong phòng khách xảy ra chuyện gì.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
18 chương
45 chương
11 chương