Bạch Kiểu Thiên ra khỏi quầy rượu, sau liền nhanh chóng chạy đến Hướng gia. a Trên đường đi hắn mua 99 đóa hồng đỏ. Sau khi Thường Mạn Mạn cùng Khoái Khoái ăn cơm xong, cả hai liền đi ngủ. Về phần Khoái Khoái, nhóc vì quá mệt mỏi, nên nằm xuống liền ngủ ngay. Mạn Mạn nằm trên giường, lật tới lật lui nhưng vẫn không ngủ được. Cô thật sự có thích Bạch Kiểu Thiên hay không đây, nếu không thích thì tại sao khi cô nhìn đến hắn cùng nữ nhân ở bên nhau lại đau lòng. Ai, sau cô lại nghĩ nhiều như vậy làm gì, hôm nay họ đã nói với nhau những lời tuyệt tình như vậy, thì làm sao còn hy vọng, nhưng hắn thật là cha của Khoái Khoái sao, tại sao tất cả mọi người đều nói bọn họ rất giống nhau, nhưng hắn đã cùng cô có tình một đêm khi nào, vì sao cô lại không biết. Thật là phiền.. ba…. Thường Mạn Mạn dùng sức bới bới đầu. Bạch Kiểu Thiên đi vào cửa, nhìn vào căn phòng tràn ngập bóng đêm, sau hắn liền đi thẳng vào gian phòng của Mạn Mạn. Thường Mạn Mạn phát hiện trong nhà có người, hơn nữa lại còn đang đi tới phòng mình, sớm như vậy, nếu không phải là trộm thì cũng là Bạch Kiểu Thiên thôi, trong lòng cô có một tia vui mừng nhỏ. Hắn tới đây là đồng nghĩa với việc hắn không bỏ được cô sao. Bạch Kiểu Thiên cởi quần áo, lên giường đem Thường Mạn Mạn ôm vào trong ngực, hắn rõ ràng cảm thấy người Thường Mạn Mạn đang cứng lại, hắn cũng không muốn vạch trần việc cô đang giả vờ ngủ, như vậy ngược lại sẽ tốt hơn đối mặt nói chuyện với nhau. “Mạn Mạn… Mạn Mạn…” Bạch Kiểu Thiên nhìn cô đang giả vờ ngủ thiếp đi. Thường Mạn Mạn không để ý tới hắn, tiếp tục giả vờ ngủ. “Mạn Mạn thật xin lỗi, chuyện buổi chiều đều là lỗi của anh, anh không nên nói em như vậy…” Anh biết sao, Thường Mạn Mạn ở trong lòng nói. “Ở trước mặt em, anh thật không có can đảm nói lời xin lỗi, chỉ khi em ngủ thiếp đi anh mới dám nói, hẳn em biết lòng tự tôn của đàn ông là thế nào, nhưng chỉ cần em cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ thay đổi.” “…” “Anh không biết mình đã yêu em khi nào, nhưng anh biết rõ anh yêu em, yêu đến mức không muốn rời xa em, anh thời thời khắc khắc đều muốn đem em cột vào bên cạnh mình. Như vậy, anh liền có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy em rồi. Nghe em nói chuyện thật ngọt ngào với người đàn ông bên đầu dây điện thoại kia, anh liền nổi điên, giận tới mức nói ra lời nói khốn kiếp không thể tha thứ như vậy, tất cả đều là lỗi của anh, em chính là thuộc về anh, anh không thích tên đàn ông nào dám dòm ngó tới vẻ đẹp của em.” Một giọt lệ nam nhi bỗng rơi vào trên mặt của Thường Mạn Mạn. Thường Mạn Mạn không giả bộ được nữa, cô không nghĩ tới hắn sẽ yêu thương mình như vậy, cô cho là hắn chỉ vui đùa với mình một chút thôi. Sau cô liền đưa tay mình lau đi nước mắt của hắnÁy náy nói “Em cũng không đúng, đáng lẽ ra em không nên nói ra lời quá đáng như thế.” “Mạn Mạn… ” Nói như vậy là Mạn Mạn đã tha thứ cho hắn, đúng không !?. Sau, hắn liền hung hăng hôn lên môi của cô. Một hồi lâu sau, Bạch Kiểu Thiên rốt cuộc cũng buông cô ra. Thường Mạn Mạn xấu hổ dụi dụi đầu sâu vào trong lòng hắn. “Thật ra thì người kia chỉ là người đưa em tới bệnh viện hồi chiều…” “Đi bệnh viện, em bị làm sao?” Bạch Kiểu Thiên dò xét toàn thân Thường Mạn Mạn. “Em không sao, buổi chiều chỉ có chút không cẩn thận bị người kia đụng xe vào…” “Cái gì, có bị thương hay không?” Hắn thật lo lắng, chỉ kém một chút nữa thôi là muốn cởi quần áo Mạn Mạn ra kiểm tra rồi. “Em không sao, anh đừng lo. Chỉ trầy da một chút, đã thoa thuốc rồi.” “Làm sao em lại không cẩn thận như vậy.” Hoàn hảo không có sao, Bạch Kiểu Thiên ở trong lòng thở ra một hơi thật dài. “Còn hỏi vì sao nữa à, không phải là bởi vì anh ư.” Thường Mạn Mạn lườm hắn một cái. “Anh ” Bạch Kiểu Thiên có chút không hiểu. “Là do anh đấy, là vì buổi sáng anh cùng cô gái kia “liếc mắt đưa tình” đấy, nói, anh cùng cô ta có quan hệ gì?” Thường Mạn Mạn tức giận trợn mắt nhìn hắn. “Cái gì, anh, khi nào…” Thật oan uổng nha. “Còn nói không có, em thấy hết rồi.” Thường Mạn Mạn tức giận chu miệng lên.