Cây khô gặp mùa xuân
Chương 13 : Cây khô gặp mùa xuân
Tống Hoài An ở Anh quốc ngây người hai ngày liền quay lại Bắc Thành.
Anh với Tùy Ngộ không giống nhau, Tùy Ngộ có thể nói du học liền du học, nói làm nghiên cứu liền làm nghiên cứu, nói đi Anh quốc liền đi Anh quốc, muốn làm sao liền làm đó, anh không được, anh còn có một đống chuyện cần xử lý, công tác, cuộc sống, thậm chí công việc người khác , cuộc sống, anh không muốn xen vào nhưng anh trốn không thoát.
Khi Tùy Ngộ đưa anh đến sân bay , không phải không nghĩ tới cứ như vậy cùng anh trở về. Nhưng cô vẫn không có trở về.
Qua tết trường cũng khai giảng. Lúc Tùy Ngộ về nước thì Tống Hoài An có đến sân bay đón cô.
Tùy Ngộ xa xa nhìn thấy anh ôm bó hoa đứng ở cửa ra, có lẽ là lần đầu tiên như vậy, nhìn anh có chút cẩn thận.
Nhìn thấy cô đi ra, anh đi tới trước, đem hoa đưa cho cô, nhảy nhót nói: “Đã về rồi!” Sau đó tự nhiên giúp cô cầm lấy hành lý, nói “Đói không? Muốn ăn cái gì?”
Tống Hoài An lái xe đưa Tùy Ngộ đi ăn cơm.
Ăn cơm xong sau, Tùy Ngộ thình lình nói “Em muốn đi khách sạn.”
“ Ừ ?”
Nói tới khách sạn, Tống Hoài An liền nhịn không được nhớ tới chuyện lần trước ở khách sạn cảm thấy sau lưng một trận âm phong.
“Nửa tháng không có người, ký túc xá quá bẩn, em không muốn trở về.”
Anh hậu tri hậu giác mà nói “Được. Em muốn đi khách sạn nào?”
“Tùy tiện đi.”
Anh do dự một hồi, thật cẩn thận thử, “Đi nhà anh không? Anh nhớ em cũng không thích khách sạn.”
Đúng vậy, Tùy Ngộ không thích ở trong khách sạn, không thích người ở khách sạn, đã từng vì anh ở trong khách sạn rất nhiều lần.
Tùy Ngộ nhìn bộ dáng cẩn thận dè đặt kia của anh, trong lòng giống như bị cái gì đâm một cái.
“ " Được..”
Tống Hoài An mang cô về nhà chính của anh.
Nhà của Tống Hoài An giống như anh vậy, trầm ổn, không thú vị.
Tường màu , sô pha màu xám đậm , phòng bếp kiểu cởi mở, trong nhà không có cây xanh, cũng không có đồ trang trí , sạch sẽ đến giống như vừa mới dọn vào
Tùy Ngộ nghẹn nửa ngày, cuối cùng chỉ nói ra “Nhà anh... Thật... Sạch sẽ.” Sau đó không còn lời nào để nói.
Tống Hoài An trước kia không cảm thấy nhà mình có cái gì không ổn, Trương Gia cùng Triệu Khả Nhi cũng không cảm thấy, khi mẹ anh đến cũng không cảm thấy, chính mình ở cũng càng không cảm thấy, duy độc có Tùy Ngộ nói ra những lời này thì anh đột nhiên cảm thấy căn nhà này bao nhiêu chỗ không thích hợp.
Nhà Tống Hoài An cũng không lớn, chỉ có hai phòng, bởi vì vẫn luôn ở một mình, cho nên anh còn đem một phòng trong đó đổi thành thư phòng.
Sau khi tái hợp, bọn họ không phải lần đầu tiên cùng chung chăn gối, anh từ Hải Thành trở về thửu qua , ở Anh quốc thử qua , nhưng bọn họ đều không có làm cái gì. Bọn họ có thể ôm, có thể hôn môi, có thể vuốt ve, nhưng không có làm. Trước kia yêu đương , bọn họ cũng có đã làm, nhưng là hiện tại, “Làm” giống như biến thành trình tự đậy nắp quan tài cuối cùng, ai cũng không dám dễ dàng đi đánh vỡ một tầng cuối cùng này.
Tùy Ngộ cũng từng nói giỡn mời anh, nhưng anh thật sự không dám.
Một lần nữa lại một lần về sau, Tống Hoài An trở nên rất cẩn thận, nhưng anh cũng thật sự sợ hãi, anh không ngần ngại lựa chọn giữa thận trọng và mất đi Tùy Ngộ một lần nữa. Anh sống hơn 20 năm luôn thật cẩn thận, nửa đời sau cũng không tệ vậy đâu, anh nghĩ vậy.
Tống Hoài An còn có chuyện không xử lý tốt, chờ anh làm xong việc, đã là 1 2 giờ rưỡi, Tùy Ngộ sớm đã ngủ rồi. Anh tiến vào phòng ngủ thấy cô cuốn chăn thành một bọc nhỏ, đèn bàn còn bật, cô còn đeo bịt mắt, bịt mắt có chút lớn , gần như che nửa khuôn mặt, có thể là đè nặng cái mũi khiến hô hấp không thoải mái, bịt mắt đẩy tận lên trên trán chỉ lộ ra cái mũi nho nhỏ , miệng nho nhỏ .
Anh ngồi xổm bên người nàng, tham lam mà nhìn cô ngủ, đem tóc dính trên mặt vén ra sau, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát gương mặt cô, nhẹ giọng mà nói: “Tùy Ngộ, cứ như vậy, anh không buông tay em đi được.”
Tắt đèn, anh nhẹ nhàng ngủ ở bên cạnh cô, ôm eo cô, anh vùi đầu sau gáy , hôn lên xương cổ của cô.
Đúng vậy, coi như là thật cẩn thận, anh cũng vui vẻ chịu đựng, chỉ cần có thể mỗi ngày ôm cô đi vào giấc ngủ, có gì không thể đâu.
Lúc Tùy Ngộ rời giường , Tống Hoài An đã rửa mặt xong và đang làm bữa sáng.
Quần áo ngủ màu xám tro, tay áo xắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay gầy nhưng rắn chắc, lúc nắm chặt cái chảo cánh tay vốn nổi lên gân xanh giống như nốt nhạc, Tống Hoài An như vậy không khác gì khi Tống Hoài An mặc âu phục rất mê người.
Tạp đề chưa buộc chặt, theo động tác của anh lảo đảo lắc lư. Cô đi đến phía sau anh, một bên giúp anh buộc chặt lại, một bên nói với anh “Buổi sáng tốt lành !”
Có lẽ là căn nhà này, lần đầu tiên trừ bỏ anh ra có người khác qua đêm, có lẽ là thật lâu không có nghe cô nói qua buổi sáng tốt lành, tự nhiên anh có chút không quen “... Buổi sáng tốt lành.”
Cô buộc chặt tạp dề, theo eo anh, từ phía sau ôm anh, đem mặt dán ở trên lưng, chậm rãi đan tay vào nhau.
Anh gầy.
Tùy Ngộ không biết vì cái gì đột nhiên như vậy.
Có thể là hình ảnh trước mắt này cùng ảo tưởng trong đầu từ trước cùng Tống Hoài An tương lai chồng lên nhau, chính là như sống ở trong mộng vậy.
Động tác của anh cứng lại, đối với Tùy Ngộ hiếm có làm nũng làm anh cảm thấy rất thoải mái, trong lòng trở nên mềm như bông. Anh dành ra một bàn tay đặt ở trên tay cô, cọ xát khớp xương.
Ôm một hồi, Tùy Ngộ mới hỏi: “ Cần giúp không?”
“Không cần.”
Cô lên tiếng “ Ừ ~” giống như mèo vậy, lười lười nhác nhác , kéo lớn âm cuối cào đến tâm can của anh ngứa ngáy.
Lúc cô buông tay ra, anh cảm thấy một trận cô đơn.
Ăn xong cơm sáng, Tống Hoài An đưa Tùy Ngộ về ký túc xá, hỗ trợ thu thập một chút , anh liền quay lại văn phòng luật nhưng cũng đã 10 giờ hơn rồi.
Vào văn phòng, liền thấy có người đang đợi anh. Nhưng đối với người này đến, anh cũng không cảm thấy bất ngờ.
Thấy anh tiến vào, người kia cũng đi theo đứng lên, gọi anh, “Anh trai.”
Tống Hoài An thuận tay đem cửa đóng lại, nói “Ngồi.”
Anh cởi áo khoác đặt ở một bên, cầm lấy cà phê uống một ngụm, nói “Ly dị anh không am hiểu.”
Dừng một chút, người đàn ông đối diện nhìn giống như sinh viên bất đắc dĩ nói: “Chỉ còn lại có anh.”
Tống Hoài An chống cằm, cau mày, không nói lời nào.
Người kia ghé vào trên bàn sách, hướng Tống Hoài An làm nũng: “Anh ~ giúp giúp em đi. Toàn bộ Bắc Thành dư lại ngươi có thể giúp em, những thứ khác đều bị ngăn chặn, còn dư lại đều là một ít lâu la, không khác gì bọt nước. Anh lợi hại như vậy, dù không am hiểu cũng khẳng định có thể thắng.”
“Tống Hoài Khang!” Xoa xoa mày, thở dài, cuối cùng vẫn nhận mệnh “Hẹn em ấy ra, chúng ta gặp mặt nói sau .”
Tuy rằng không có giúp, nhưng cũng chưa nói không giúp. Giống như thấy một đường hy vọng, không, là thấy thắng lợi. Tống Hoài Khang nhảy nói: “Được được được, em biết anh sẽ hỗ trợ.”
Sau đó quay đầu đi ra ngoài.
Tống Hoài An nhìn Tống Hoài Khang, làm một anh trai tốt nhưng khiến anh càng hâm mộ hơn.
Tống Hoài Khang là đứa bé lớn lên trong hũ mật, cậu giống như đứa trẻ con vậy , hoạt bát hiếu động, đối với ai đều tốt, không có lòng, nghịch ngợm tùy hứng, nhưng loại này nghịch ngợm tùy hứng lại tuyệt không chọc người phiền, ngược lại làm người cảnh đẹp ý vui, này rất giống Tùy Ngộ. Bản chất Tùy Ngộ cùng Tống Hoài Khang mới là cùng loại người.
Nếu không nói hẳn là rất khó tưởng tượng Tống Hoài An chỉ so Tống Hoài Khang lớn một tuổi, nhưng bề ngoài nhìn qua, Tống Hoài Khang càng như là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, tràn ngập tinh thần phấn chấn; mà Tống Hoài An tuy rằng nhìn không già, nhưng anh thành thục trầm ổn, thậm chí mang theo kinh nghiệm dày dặn hoàn toàn không hợp tuổi.
Tống Hoài Khang chân trước mới vừa đi, cha bọn họ là Tống Khang cùng đã tới rồi.
Tống Khang cửa cũng chưa gõ, trực tiếp xông vào, tư thế rõ ràng là tới hưng sư vấn tội.
Tống Khang cùng thật sự rất tức giận, nếu không màng đến hình tượng của mình, trực tiếp đối với Tống Hoài An chửi ầm lên, “Mày quả thật là ngu xuẩn! Hoài khang không hiểu chuyện, Tống Hoài An mày còn không hiểu sao!”
Cùng một cha, một câu Hoài Khang, một câu Tống Hoài An, nhưng không quan hệ, nhiều năm như vậy, anh đã thành thói quen.
“Tính tình nó trẻ con , mày cũng hùa theo nó ? Mày đừng quên, mày hiện tại đi ra ngoài đại biểu chính là luật sư Tống thị , không phải một mình Tống Hoài An mày . Mày làm như vậy còn không phải là ý định ngáng chân tao sao?”
“Tao mặc kệ mày, trận kiện tụng này, mày không thể tham gia!”
Nói xong, tự mình rời đi.
Tống Khang cùng không phải lần đầu tiên mắng Tống Hoài An, cũng không phải lần đầu tiên làm trò trước mặt người khác mắng Tống Hoài An. Chỉ cần ông ta khó chịu đều mắng, Tống Hoài An đưa phương pháp làm ông ta không hài lòng mắng, khi Tống Hoài An có thói quen sinh hoạt chỉ cần ông ta cảm thấy không thoải mái, liền mắng. Hơn nữa Tống Khang cùng còn có một cái tuyệt chiêu, có người ngoài cậu có thể đem những lời chỉ trích đó thành những kì vọng của cha cho con trai, làm mỗi người đều có thể cảm nhận được ông ta kì vọng con trai như thế nào.
Tống Hoài An lần đầu rời nhà, còn rất trẻ, làm việc cũng không bằng hiện tại , làm việc không rỉ nước, thường xuyên bị Tống Khang phê bình. Thời gian lâu rồi Tống Hoài An cũng càng thêm trầm ổn, vui vẻ buồn chán cũng không hiện ra mặt. Cho nên mấy năm nay Tống Khang cùng đã rất ít đối với anh tính khí lớn như vậy. Nhưng chỉ cần ở chỗ này làm việc một thời gian mọi người đều có thể biết Tống Khang không thích Tống Hoài An, này không phải bí mật. Cho nên hôm nay Tống Khang lại đây nổi giận đùng đùng, trừ bỏ đau lòng một chút thì Tống Hoài An cũng tập mãi thành thói quen.
Trừ bỏ Tiểu Chương. Cậu mới tiến vào nửa năm, tuy rằng Tống Hoài An cùng Tống Khang cùng không thân, nhưng hiện tại con cái trưởng thành đều cùng ba không thân, chỉ là không nghĩ tới quan hệ sẽ kém như vậy. Cậu cũng không nghĩ ra Tống Hoài An ưu tú như vậy lại còn bị Tống Khang cùng chỉ trích, cậu thấy nếu Tống Hoài An là con của mẹ cậu thì mẹ cậu có thể không ăn không uống, ngửa mặt lên trời cười to ba ngày ba đêm, lại khoe khoang ba ngày ba đêm cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Tống Hoài An không muốn đuổi theo hỏi Tống Khang làm sao mà biết được. Anh chỉ biết, Tống Khang cùng không có tới anh còn có thể băn khoan vụ kiện này có tham gia hay không, mà Tống Khang tới, anh chỉ có thể lựa chọn là thâm gia.
Đừng nhìn Tống Khang lại đây hưng sư vấn tội, nhưng kỳ thật chỉ là lại đây nói cho anh, muốn giúp em trai thưa kiện, tao đã biết, tính tình tao thì mày cũng đã biết, lòng tao thoải mái. Cho nên trận này kiện này mày chỉ có thể thắng, bởi vì không chỉ có liên quan đến em mày, còn có luật sư Tống thị, cuối cùng còn có còn có thanh danh của chính mày.
Tống Hoài An hận chính mình vì cái gì có thể phỏng đoán ý của Tống Khang , đại khái chính là hậu quả nhiều năm như vậy đi. Không biết vui buồn, không hỏi nỗi buồn.
Mới vừa khai giảng còn rất nhiều chuyện phải làm mà Tống Hoài An tiếp vụ án của Tống Hoài Khang cũng rất gấp. Không phải ly hôn của bản thân có bao nhiêu vội, hơn nữa cái này dây dưa rất nhiều chuyện , còn chưa bắt đầu tiếp nhận vụ án này , các loại các dạng phiền toái nhiều vô số kể , anh gần đây thật sự là bể đầu sứt trán .
Tính như vậy, bọn họ nửa tháng không gặp mặt, so trước kia lúc học đại học thì thời gian không gặp nhau còn nhiều hơn.
Ở cùng một thành phố , bận rộn không giống nhau.
Tùy Ngộ mỗi ngày ở trong trường học dạy học, không cần phải đi dạy học thfi cô đến phòng thí nghiệm, nếu không nữa thì đi dự thính giờ học khác, tóm được tiết nào đi nghe hết tiết đó, toàn bằng vận may.
Mà Tống Hoài An , anh muốn đi thu thập một đống hỗn lộn từ vụ kiện trước đây đã nhận, còn muốn ứng phó gây sự từ gia đình mẹ của anh, còn chuẩn bị án ly hôn của bạn gái Tống Hoài Khang .
Đúng vậy, là án ly hôn của bạn gái Tống Hoài Khang .
Tống Hoài Khang ở Nhật Bản thích Hà Yến, Hà Yến là phụ nữ có chồng, mà chồng Hà Yến là người Bắc Thành , mà anh cũng biết, gọi là Tiếu Lục , có thế lực rất lớn ở Bắc Thành. Tiếu Lục không muốn ly hôn với Hà Yến ly , hai bên ồn ào rất khó coi, cuối cùng chỉ có thể thông qua thưa kiện tới giải quyết.
Tiếu Lục thế lực rất lớn, không có người nguyện ý cùng anh ta đối nghịch, chính anh ta cũng có thủ đoạn, cho nên Tống Hoài Khang nơi nơi tìm không thấy luật sư, cuối cùng chỉ có thể tới tìm anh là một luật sư kinh tế tới hỗ trợ..
Tống Khang tuy rằng không tán thành Tống Hoài Khang cùng Hà Yến ở bên nhau, nhưng rốt cuộc chuyện này đã ồn ào vô cùng lớn, hơn nữa Tiếu Lục trong tối ngoài sáng làm các chuyện ngáng chân Tống Khang , cho nên vô luận như thế nào trận này kiện tụng này Tống Hoài An đánh thế nào chỉ có thể thắng.
Hà Yến cấp chứng cứ cũng không nhiều, hơn nữa xét từ các khía cạnh thì chính Hà Yến chật bánh trước......
*****
Nhớ tui không nè. híc, giờ mới lấy được lap , tui vội vàng làm cho mn nè. thông cảm nha.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
1328 chương
62 chương
87 chương
35 chương