Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi
Chương 16 : Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi
Edit: Hanna
*Chân giò kho tương: theo baidu, đây là một món ăn nổi tiếng ở Sơn Đông- Trung Quốc.
Lúc Kinh Di đắp chăn cho Tạ Ngọc Võng thì cậu đã tỉnh lại, chỉ là đã rất lâu không được gặp câu nên muốn nhìn cô lâu hơn một chút, vì vậy không lên tiếng. Thấy Kinh Di thích chú mèo béo này như vậy, cậu cảm thấy vui vẻ, nhưng càng nhiều hơn là ghen tị, chẳng lẽ cậu còn không bằng một con mèo sao?
Cuối cùng không thể nhịn được, đáng thương mở miệng: “Chị Kinh Di, vì sao chị chỉ ôm nó? Nó còn đẹp hơn em à?”
Hai tay của Kinh Di đều bị A Quất chiếm giữ, nếu không, kiểu gì cô cũng phải gõ đầu cậu: “Người đã lớn bằng từng này rồi còn tranh giành với một chú mèo, nếu người hâm mộ của cậu mà biết thì chắc chắn sẽ chê cười cậu đó!”
Tạ Ngọc Võng ngồi dậy, ngẩng mặt cười với Kinh Di: “Chị Kinh Di, em rất rất rất nhớ chị.” Cậu mở miệng nói lời ngon tiếng ngọt theo thói quen.
Kinh Di ừ một tiếng, ôm mèo đi vào trong phòng, căn bản không hề phản ứng lại với Tạ Ngọc Võng.
Tạ Ngọc Võng nhìn theo bóng lưng của Kinh Di, ngửi mùi thơm quen thuộc trên tấm chăn đang đắp, cong môi cười, chị Kinh Di là người mạnh miệng mềm lòng, cậu vừa mới vào cửa đã trông thấy ánh mắt vui mừng của cô rồi.
Tạ Ngọc Võng theo đuôi Kinh Di đi vào nhà, quấn lấy cô, hỏi: “Chị Kinh Di, vì sao chị không nhận điện thoại của em?”
“Chị bận quá.” Chú mèo A Quất được Kinh Di đặt lên giường, ngủ say không còn biết trăng sao gì nữa.
Tạ Ngọc Võng lại hỏi: “Chị có thấy bài đăng trên Weibo của em không?”
Kinh Di cố ý trêu cậu, biết rõ còn giả bộ hỏi: “Cái gì trên Weibo cơ?”
Tạ Ngọc Võng lập tức nóng nảy: “Chị Kinh Di!”
“Lớn tiếng như vậy làm gì? A Quất sắp bị cậu dọa tỉnh rồi.”
“Thế tóm lại chị đã xem chưa?” Tạ Ngọc Võng đoạt lấy bản thiết kế trong tay Kinh Di, khóe mắt rủ xuống dưới, rất giống một chú chó nhỏ thất bại trong việc tranh giành sự chú ý của chủ nhân.
Kinh Di đành chịu thua sự cố chấp của cậu, bất đắc dĩ nói: “Rồi, chị xem rồi.”
Một câu đã có thể xoa dịu Tạ Ngọc Võng.
“Đúng rồi Võng Võng, Bái Y nhờ chị cảm ơn cậu, nói là nhờ có cậu mới có thể thuận lợi kí được hợp đồng.” Kinh Di bỗng nhiên nói.
Sắc mặt Tạ Ngọc Võng trở nên khó coi, cau mày hỏi: “Cô ta đã tới nhà chị à?”
Kinh Di đang thu dọn đồ đạc nên không phát hiện sự thay đổi của cậu, nói: “Không có nha, em ấy gọi điện thoại cho chị, hình như gần đây em ấy phải đi sang Mỹ quay một vài cảnh phim.”
“Nước Mỹ à!” Tạ Ngọc Võng nhắc lại mãi, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa, nói: “Đúng lúc Tạ Ngọc Ngô đang ở đó, hay là nhờ chị ấy quan tâm chăm sóc Giang Bái Y đi.”
Lúc này Kinh Di mới ngẩng đầu lên: “Võng Võng, sao em có vẻ kì quái thế?”
Tạ Ngọc Võng ho khan một tiếng: “Không có gì, không có gì, hình như nhà cây cho mèo em đặt sắp giao rồi, em đi ra sân trước chờ đây!”
Chạy trối chết, vừa nhìn đã biết là chột dạ.
Tạ Ngọc Võng đi tới chỗ Thường Thăng trước để dò hỏi tình hình gần đây của Kinh Di, hai người nói chuyện hơn nửa tiếng, sau đó Tạ Ngọc Võng mới đi ra sân trước, không được bao lâu đã vang lên tiếng gõ cửa, Tạ Ngọc Võng không hề nghi ngờ, đội mũ lưỡi trai lên, kéo vành mũ xuống, có lẽ những người khác đã không thể nhận ra cậu.
Nhưng ngoài cửa lại không phải là nhân viên giao hàng.
Hóa ra là Đàm Tịch và trợ lí của cô ta, hai người nghẹn họng trân trối nhìn Tạ Ngọc Võng, không nói nên lời.
“Anh Tạ …” Đàm Tịch chợt phản ứng lại, nhanh nhẹn mở miệng chào hỏi, cô ta đã từng muốn bò lên giường của Tạ Ngọc Võng, nơi nơi hỏi thăm sở thích của cậu, nhưng sau đó có vết xe đổ của Tống Lộ, vì quyến rũ cậu không thành mà mất sạch tài nguyên, cô ta đành phải từ bỏ ý định.
Không biết vì sao lại có thể nhìn thấy Tạ Ngọc Võng ở đây?
Tạ Ngọc Võng nhíu mày: “Cô có việc gì không?”
Đàm Tịch lắp bắp nói: “Em … em tới làm sườn xám.”
Lúc đang nói chuyện, Kinh Di đuổi theo mèo nên chạy tới sân trước, cô không nhìn thấy Đàm Tịch đứng ngoài cửa, cứ nghĩ là nhân viên giao hàng, thấy Tạ Ngọc Võng chỉ hé cửa nói chuyện với người ta, hỏi: “Võng Võng, em đang làm gì vậy?”
Tạ Ngọc Võng lập tức đóng cửa lại, cười nói: “Không làm gì, một người tới hỏi đường.”
Đàm Tịch và trợ lí của cô ta đứng ngẩn người trong gió, hỏi đường cái gì? Cô ta tới làm sườn xám mà!
Đợi một chút, Tạ Ngọc Võng cũng đưa bạn gái tới đây làm sườn xám ư? Nghe giọng thì không quen, chắc không phải người trong giới giải trí.
Đàm Tịch càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, vậy mà để cô ta bắt gặp, có lẽ cô ta có thể dùng tin tức này để đổi lấy tài nguyên từ chỗ Tạ Ngọc Võng?
Sau khi Đàm Tịch rời đi không lâu thì nhân viên giao hàng đến, Kinh Di nhìn anh ta chuyển hết thùng hàng này tới thùng khác khác xuống, không khỏi kinh ngạc, hỏi: “Võng Võng, cậu mua những gì thế?”
Tạ Ngọc Võng trả lời: “Nhà cây cho mèo, chậu cát, mấy đồ chơi ghẹo mèo, đều là lão Dương mua, còn khẳng định A Quất sẽ cần dùng.”
Quả thật, A Quất đang vui vẻ chơi một quả cầu vừa được lấy ra.
Có quá nhiều đồ, Thường Thăng và Hà Ngâm Hành đều tới đây hỗ trợ, Tạ Ngọc Võng dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nghiên cứu tờ hướng dẫn lắp nhà cây cho mèo.
“Cậu có làm được không?” Kinh Di cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Tạ Ngọc Võng lại phản ứng kịch liệt: “Em làm được! Em làm sao mà không làm được chứ, em được tới không thể được hơn!”
Kinh Di: “........”
Tại sao tự nhiên lại cảm thấy đoạn đối thoại này có chút đen tối nhỉ?
Cho dù không nỡ thì ba ngày sau, Tạ Ngọc Võng cũng phải rời đi.
“A Quất, nói tạm biệt với anh của em đi.” Ở sân sau, Kinh Di cầm hai chân trước của chú mèo kia, làm ra động tác cúi chào.
Tạ Ngọc Võng dở khóc dở cười, nói: “Chị Kinh Di, tốt xấu gì thì chị cũng nên tiễn em ra tận cửa đi.”
Kinh Di nói: “Người lớn từng này rồi, còn đưa tiễn gì nữa.” Mặc dù cô nói như vậy, nhưng vẫn bước chân theo sau.
Tạ Ngọc Võng bật cười ôm lấy vai Kinh Di, Kinh Di không ném ra được, đành phải mặc kệ cậu.
Ra tới cửa còn chưa được, bởi vì Tạ Ngọc Võng nói, xe dừng ở đầu ngõ, phải đưa cậu tới tận cửa xe.
“Tạ Ngọc Võng.” Kinh Di gọi tên của cậu, có ý uy hiếp.
“Em thề, chỉ đưa ra cửa xe là được.”
Tới trước xe, Tạ Ngọc Võng ôm lấy Kinh Di, A Quất bị kẹt giữa hai người tới mức biến dạng, giãy giụa dừng hai chân đẩy Tạ Ngọc Võng, vẻ mặt ghét bỏ.
Tạ Ngọc Võng búng lên trán nó, cười mắng: “Vật nhỏ vô lương tâm.”
·······
Gần đây giới giải trí có một tin tức nghe rợn cả người - Chuyện Đàm Tịch nuôi tiểu quỷ trong nhà bị bại lộ.
Nuôi tiểu quỷ là một phong tục ở Đông Nam Á, rất thịnh hành ở Hồng Kông vào nhiều năm trước, có lời đồn cho rằng rất nhiều ảnh đế ảnh hậu phải nhờ vào sự giúp đỡ của ‘tiểu quỷ’ mới có thể nổi tiếng.
Thứ này không giống với Cổ Mạn Đồng, bản tính trời sinh của Cổ Mạn Đồng là lương thiện, do pháp sư dùng thuật pháp cao thâm để giữ lại linh hồn tự nguyện trở thành Cổ Mạn Đồng, nhằm tạo ra pháp lực thần kỳ sẽ giúp đỡ trợ giúp cho người nuôi dưỡng, giúp họ ăn nên làm ra, cầu được ước thấy. Nhưng nuôi tiểu quỷ lại hoàn toàn khác, bởi pháp sư sẽ lợi dụng bùa chú để linh hồn đứa trẻ đi theo, sau đó dùng pháp thuật giam cầm, bắt linh hồn đứa trẻ phải khuất phục để tùy ý sai khiến, bản tính tà ác.
Đàm Tịch nuôi dường chính là loại ‘tiểu quỷ’ này.
Thật ra trong giới giải trí có không ít người tin vào thần phật quỷ quái, thậm chí là tin vào đạo giáo xem bát quái, nhưng điểm khác biệt chính là, Đàm Tịch bị người ta bắt tận tay day tận trán, chứng cứ đầu tiên là ảnh chụp bốn năm trước tới Thái Lan tìm pháp sư nổi danh Lỗ Sĩ Liêu, sau đó là Đàm Tịch ngầm mang Phật bài, vẽ tơ hồng trên cổ tay, cuối cùng còn rò rỉ bức ảnh chụp tiểu quỷ trong nhà Đàm Tịch, không biết là thật hay giả.
Lời đồn đãi lập tức xôn xao bốn phía, các loại “tin hot đi kèm” theo nhau mà đến, trong lúc nhất thời lời đồn đãi xôn xao toàn bộ giới giải trí, thứ không thiếu nhất trong giới giải trí chính là “Tàn nhẫn giẫm chó rơi xuống nước”.
“Nghe nói có một lần bạn cô ta tới nhà chơi thì thấy đầy rác vứt dưới sàn nhà, hỏi cô ta vì sao bày bừa như vậy, cô ta còn nói do chó con trong nhà làm đấy, thật ra nhà cô ta làm gì có chó con, bây giờ nghĩ lại chắc chắn do tiểu quỷ gây ra!”
“Năm 2014 Đàm Tịch mới bắt đầu nổi tiếng, tôi còn thắc mắc không hiểu tại sao cô ta có thể nổi tiếng với bộ phim dở tệ đấy, hóa ra do nuôi tiểu quỷ!”
Ngay cả Kinh Di vốn không hay chú ý tin tức còn biết được, có thể thấy chuyện này ầm ĩ tới mức nào.
Kinh Di vẫn luôn không thích mấy thứ này, cô cảm thấy rất sợ hãi, từ trước đến nay đều không muốn dây dưa vào, nghĩ lại khoảng thời gian trước Đàm Tịch còn tới nơi này, cô lập tức cảm thấy nổi da gà cả người.
Kinh Di muốn dời sự chú ý, tiện tay xem Weibo của Tạ Ngọc Võng.
“Ngày thứ 13 xa em, nhớ em.”
Kèm theo là bức ảnh A Quất treo lên cây hòe nhưng không xuống được, do Kinh Di gửi cho cậu.
Đây là cậu yêu cầu Kinh Di mỗi ngày đều phải gửi ảnh của A Quất cho cậu, còn nói một ngày không thấy thì nhớ muốn chết, nhưng rốt cuộc cậu có ý gì, trong lòng Kinh Di rất rõ ràng, lười lật tẩy cậu mà thôi.
Thuận tay bấm nút ‘thích’.
Phần bình luận vẫn là nơi điên cuồng thổ lộ như cũ.
“A Quất thật ngốc a ha ha ha ha ha, vừa nhìn đã biết là không thể trèo xuống rồi!”
“Bài đăng của anh Tạ còn có ẩn ý, tôi cược 5 cọng lông to bự rằng anh Tạ yêu rồi, đây là viết cho chị dâu Tạ xem đấy!”
“Anh đẹp trai điên cuồng đăng Weibo 23 ngày rồi, yêu anh.”
Kinh Di bị các bình luận này chọc cười, mấy cô gái nhỏ này thật sự rất đáng yêu.
Đang mải nhìn thì Thường Thăng tới nói ông Vương hàng xóm tới gõ cửa.
Khi Kinh Di vừa dọn nhà tới đây, ông Vương còn tặng một chân giò kho tương nhà làm, là một ông cụ cực kì hiền từ dễ gần.
“Cháu chào ông, ông tới rồi.” Kinh Di chào hỏi trước.
Ông Vương là người thẳng tính, trực tiếp nói thẳng: “Cháu gái à, ông muốn nhờ cháu giúp một việc!”
Truyện khác cùng thể loại
218 chương
4 chương
12 chương
23 chương
17 chương
6 chương
37 chương
28 chương