Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi

Chương 15 : Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi

Edit: Hanna   Weibo của Tạ Ngọc Võng vẫn luôn do phòng làm việc quản lý, từ trước đến nay cậu không thích sử dụng mạng xã hội, nhưng chuyện lạ hôm nay là cậu đã đăng một bức ảnh, nói đúng hơn là, cậu chụp ảnh chung một chú mèo hoang.   Cậu đã tới phim trường, hiện tại đang ở một địa điểm quay phim tại Thượng Hải, ở đó có rất nhiều mèo hoang, nhưng vì điều kiện sinh hoạt tốt, con nào con nấy đều cực kì béo tốt.   Tạ Ngọc Võng chụp ảnh chung với một chú mèo lông màu cam, đặc biệt mập mạp, được cậu ôm vào trong lòng, vẻ mặt thỏa mãn phơi nắng, Tạ Ngọc Võng trong ảnh đang cúi đầu sờ đầu nó, hình ảnh hài hòa đáng yêu.   Chỉ có duy nhất một bức ảnh đơn giản như vậy, không hề có một chữ nào khác, nhưng cũng đã lên hot search với tiêu đề là #Tạ Ngọc Võng vuốt ve mèo#.   Weibo được điên cuồng chia sẻ, dưới phần bình luận là một trận quỷ khóc sói gào.   “Em cũng muốn được phơi nắng trên đùi anh a a a, ghen tị quá, (oán hận cắn khăn tay)!”   “Mình chính là chú mèo kia, cảm ơn mọi người đã chúc phúc cho mình và anh Tạ đẹp trai!”    “Cuối cùng anh đẹp trai đã nhớ ra mật khẩu Weibo rồi.” … ...   Thật ra cũng không phải quá kỳ lạ, mặc dù Tạ Ngọc Võng không thường xuyên đăng Weibo, nhưng tốt xấu gì cứ hai tháng lại định kỳ thay đổi ảnh đại diện, kỳ quái chính là mỗi ngày kế tiếp Tạ Ngọc Võng đều đăng một bài lên Weibo, vẫn là ảnh chụp với chú mèo lông màu cam kia, không có một chữ nào.   Dần dần khiến một số người hâm mộ cảm thấy sởn tóc gáy.   “Anh Tạ đẹp trai genbo* thường xuyên như vậy thật sự quá doạ người, em có một loại dự cảm không tốt, có phải là đang yêu đương không?”   *Genbo: một thuật ngữ trên weibo chỉ những trạng thái mới được cập nhật dựa trên cơ sở trạng thái cũ, mà trạng thái cũ vẫn còn, trạng thái mới được cập nhật không có nghĩa sẽ thay thế trạng thái cũ, chỉ là một nhánh, một kiểu chia sẽ của cái cũ. (Theo baidu)   Bình luận của Weibo này được đẩy lên vị trí đầu tiên, bên dưới có đồng ý, có phản đối, hai bên rất nhanh đã tranh cãi ầm ĩ.   “Genbo thì có gì dọa người hả, chủ thớt rõ ràng muốn bôi đen mà còn tỏ ra ngây thơ vô số tội à? Chúc chủ chớt ba năm hai mối tình!”   “Cho dù thật sự yêu đương thì sao, chủ thớt đừng đem quy chuẩn của tiểu thịt tươi úp lên người anh Tạ, anh Tạ của chúng tôi là người đã lấy được giải Ảnh đế, không giống những người chỉ đơn thuần dựa mặt kiếm cơm, hiểu không?”   Đề tài Tạ Ngọc Võng yêu đương cứ thế bị đưa lên trang nhất, thật giả lẫn lộn, sau khi ồn ào huyên náo mấy ngày mới dừng lại, bởi vì lão Dương đăng một bức ảnh lên Weibo, trong ảnh là một chú mèo lông màu cam sạch sẽ thơm tho nằm trên giường, kèm theo dòng chữ “Anh Tạ cũng là người nuôi mèo nha!”   Tạ Ngọc Võng nuôi chú mèo này, những người duy trì ý kiến “yêu đương” đành phải im lặng lắng xuống.   Lão Dương nhìn thấy tình hình chuyển biến tốt hơn thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng chỉ sau chốc lát lại sôi nổi trở lại, hóa ra là Weibo của một người điên cuồng hâm mộ Tạ Ngọc Võng được đẩy lên vị trí đầu tiên, trong ảnh chụp một biểu ngữ treo trong nhà hàng lẩu, nơi diễn ra buổi gặp mặt người hâm mộ, trên biểu ngữ viết “Chúc mừng Tạ Ngọc Võng nuôi mèo.”   Lão Dương dở khóc dở cười đưa điện thoại cho Tạ Ngọc Võng xem, nói: “Con gái bây giờ thật lắm trò.”   Tạ Ngọc Võng cũng rất vui vẻ, còn thuận tay dùng Weibo của lão Dương ấn một nút ‘thích’.   “Cậu định hôm sau trở về một chuyến à?” Lão Dương hỏi.   Tạ Ngọc Võng vốn rất nghiêm túc trong việc đóng phim, được mệnh danh là “Tạ một lần”, diễn một lần là qua, vậy mà lần này cậu càng thêm liều mạng, không vì cái gì khác, chỉ để có ba ngày rảnh rỗi có thể quay về Bắc Kinh một chuyến.   “Ừ.” Tạ Ngọc Võng gãi cằm chú mèo vàng cam, nó thoải mái phát ra tiếng thở khò khè khò khè, đầu nhỏ ngẩng cao thật cao.   Cậu muốn trở về đưa chú mèo này cho Kinh Di nuôi, coi như có lý do chính đáng để ngày ngày ‘quấy rầy’ cô, thời gian gần đây cô thường xuyên không để ý tới cậu, không trả lời tin nhắn cũng không nhận điện thoại.   Cứ tiếp tục như vậy thì làm sao được.   Gửi tin nhắn WeChat cho Tạ Ngọc Ngô ở nước Mỹ xa xôi: “Chị, chiêu này của chị có được không? Chị Kinh Di làm gì có thời gian nuôi mèo.”   Một lúc lâu sau mới thấy Tạ Ngọc Ngô trả lời lại: “Tuyệt đối không sai, chẳng phải lần trước tao bảo mày tỏ ra đáng thương trước mặt cậu ấy đã thành công rồi còn gì, Kinh Di mềm lòng, một là không thể nhìn thấy người khác rơi nước mắt, hai là mèo.”   Tạ Ngọc Võng ôm chú mèo lông màu cam tới trước mắt, người đối diện với mèo, thấm thía dặn dò nó: “A Quất, mày phải cố gắng nha.”   Lão Dương: “.... Chàng trai không truy được vợ nên phát điên rồi.” … … …    Kinh Di tiếp nhận đơn hàng đầu tiên, là một bà cụ họ Tưởng, cũng là khách hàng quen cũ của nhà họ Liêu, sau khi nghe nói Kinh Di tới Bắc kinh, lập tức là người đầu tiên liên hệ với Kinh Di.   Bà cụ nhà họ Tưởng đã hơn 70 tuổi, không yêu thích cái gì khác, chỉ thích sườn xám, bởi vì tổ tiên nhà bà làm quan, từ nhỏ bà đã nhìn thấy người lớn trong nhà mặc đủ các loại kiểu dáng sườn xam mà lớn lên, có cảm giác tưởng niệm, gắn bó như keo sơn với sườn xám.   Tạ Ngọc Võng ôm theo mèo tới gõ cửa, vẫn là Thường Thăng mở cửa như thường lệ.   “Đàn anh, cô giáo ở sân sau à?” Tạ Ngọc Võng hỏi.   Thường Thăng nhìn chú mèo trong tay cậu, gật đầu nói: “Hôm nay cô giáo …”   Còn chưa nói dứt lời, Tạ Ngọc Võng đã nhanh chân chạy tới sân sau, chỉ còn lại Thường Thăng đứng tại chỗ, lầm bầm nói hết nửa câu còn lại: “... có khách.”   Kinh Di đang nói chuyện với bà cụ nhà họ Tưởng nên dùng loại vải dệt nào thì nghe thấy giọng nói của Tạ Ngọc Võng vọng tới từ xa, ‘cô giáo…’, một tiếng lại một tiếng to hơn, giống như gọi hồn.   Khi đang nói chuyện, Tạ Ngọc Võng đẩy cửa tiến vào, không ngờ trong phòng còn có một người khác, cả người Tạ Ngọc Võng lập tức trở nên cứng đờ.   “Đây không phải cháu trai thứ nhà họ Tạ sao?” Bà cụ họ Tưởng đẩy mắt kính.   Tạ Ngọc Võng khôi phục lại bình thường, lễ phép mỉm cười, chào một tiếng: “Cháu chào bà.”   Hóa ra đều là người quen, nhưng thật ra Kinh Di cũng không cảm thấy lạ, tầng lớp thượng lưu ở Bắc Kinh nói lớn cũng không phải lớn, hai gia đình này quen biết nhau cũng là bình thường.   Nghe Tạ Ngọc Võng gọi Kinh Di là cô giáo, bà cụ nhà họ Tưởng rất tò mò, hỏi Kinh Di: “Cháu gái, cháu lại nhận thêm học trò à? Bà nhớ rõ hình như đứa nhỏ nhà họ Tạ làm diễn viên mà nhỉ?”   Kinh Di cười nói: “Bà hiểu lầm rồi, cậu ấy chỉ đùa thôi.”   Tạ Ngọc Võng nói vài câu với bà cụ nhà họ Tưởng, sau đó chủ động ra khỏi phòng, không quấy rầy công việc của Kinh Di.   Sau khi xử lý xong mọi chuyện của bà cụ nhà họ Tưởng thì đã sang buổi chiều, Tạ Ngọc Võng bị bỏ quên ở một bên, chỉ có thể chơi đùa với mèo, thời tiết dần dần chuyển lạnh, cũng may buổi chiều có nắng, Tạ Ngọc Võng nằm trên ghế đặt cạnh cây hòe, dần dà ngủ quên mất, đã lâu cậu không được ngủ một giấc tử tế, chú mèo A Quất lần đầu ngồi máy bay, tinh thần uể oải, cũng rúc đầu vào người Tạ Ngọc Võng rồi ngủ thiếp đi.   Một người một mèo an tĩnh ngủ dưới bóng cây, hài hòa đến lạ.   Sau khi Kinh Di tiễn bà cụ nhà họ Tưởng ra về thì nhìn thấy cảnh tượng này, hơi nhíu mày, cầm một cái chăn từ trong phòng ra đắp lên người cậu, thuận tay ôm chú mèo kia vào trong lòng ngực.   Dường như A Quất cũng không sợ người lạ, thản thiên tìm một vị trí thoải mái trong lòng ngực cô rồi lại ngủ tiếp.   Kinh Di ôm mèo vuốt ve một lúc lâu, cô rất thích mèo, nhưng bà ngoại lại bị dị ứng lông mèo, trong nhà chưa từng nuôi động vật, trước khi tới Bắc Kinh cô đã tính sẽ nhận nuôi một con, nhưng sau khi tới đây thì chưa có thời gian rảnh rỗi, bận rộn quá nên quên mất.   Hiện tại đã có một con được đưa tới tận cửa.   Lúc Kinh Di đắp chăn cho Tạ Ngọc Võng thì cậu đã tỉnh lại, chỉ là đã rất lâu không được gặp cô nên muốn nhìn cô lâu hơn một chút, vì vậy không lên tiếng. Thấy Kinh Di thích chú mèo béo này như vậy, cậu cảm thấy vui vẻ, nhưng càng nhiều hơn là ghen tị, chẳng lẽ cậu còn không bằng một con mèo sao?   Cuối cùng không thể nhịn được, đáng thương mở miệng: “Chị Kinh Di, vì sao chị chỉ ôm nó? Nó còn đẹp hơn em à?”