Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)
Chương 114
“An Tử Yến”, cô khẽ gọi, nhắc nhở hắn ý thức bây giờ đang trong cuộc họp. An Tử Yến nghiêng đầu nhìn cô. Ngay cả sự bình tĩnh của Quý Mộng cũng bị nét mặt lúc này của An Tử Yến hù doạ. Hắn như thể biến thành một con dã thú. Hắn đang cố gắng khắc chế điều gì? Cảm giác đầu tiên của Quý Mộng chính là muốn ngăn cản hắn. Nhưng cô đã chậm một bước. Từng câu từng chữ của quản lý Thôi rót vào tai An Tử Yến: “Có phải là báo ứng không? Thất đức thì đáng phải chết sớm lắm. Có lẽ người đó chết rồi cũng không được lên thiên đường đâu. Lúc còn sống làm quá nhiều chuyện thất đức. Chết đi rồi cũng sẽ không được dễ chịu…”. An Tử Yến xoay người đấm một phát vào mặt quản lý Thôi. Lực đạo khá mạnh, quản lý Thôi ngã nhào xuống sàn. Cả phòng họp yên lặng như tờ. Quý tổng lên tiếng: “Cậu đang làm gì vậy!”. Nhưng An Tử Yến vẫn không dừng lại. Hắn đặt chân giẫm lên lưng ông ta. Ngay đến Vương tổng cũng đứng lên, đập tay lên bàn: “An Tử Yến!”.
An Tử Yến giống như không nghe thấy bất cứ điều gì nữa. Chẳng qua hắn càng tăng thêm lực xuống chân: “Tôi sẽ nhẹ tay vì ông đã nói những lời đó”. Tào Thành Nghị cùng Chu Mạnh chạy đến kéo hắn ra sau: “An Tử Yến, bình tĩnh, An Tử Yến!”.
Tất cả mọi người đều gọi tên An Tử Yến. An Tử Yến tránh xa đám người xung quanh, đi thẳng ra phía cửa. Quý tổng lấy sập tài liệu trên bàn ném đến chỗ An Tử Yến. Giấy tờ rơi vãi xuống sàn. An Tử Yến mở cửa. Tất cả mọi người nhìn hắn ra ngoài một cách khó chịu. Vương tổng ngồi xuống, khoé mắt vô tình hữu ý nhìn sang quản lý Thôi đang che má phải: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Lúc bàn luận về sản phẩm lần này phải tuyên truyền như thế nào thì ý kiến của chúng tôi bất đồng. Tôi cho rằng trong công việc đây cũng là chuyện bình thường nên có nói vài lời hơi quá. Không ngờ năng lực chịu đựng của người trẻ tuổi lại thấp như vậy. Chỉ là tiền bối muốn đóng góp ý kiến. Cậu ta không đồng tình thì thôi, còn ra tay đánh người. Tuổi trẻ thật nông nổi a. Đánh tôi cũng không sao. Nhưng tôi lo cậu ta tự cho mình đúng, sau này lại đi đụng chạm đến công ty lớn thì phiền”. Lời nói của ông khiến cả phòng bàn luận ầm ỉ. Trong số họ có không ít người đã lĩnh giáo tính tình của An Tử Yến, vô cùng tán thành với quản lý Thôi.
Quý tổng càng nghĩ càng giận. Thân là lão tổng lại không quản được một quản lý của bộ phận chăm sóc khách hàng. Ông vô cùng bức xúc: “Cậu ta như vậy là sao? Vương tổng? Ông để mặc nhân viên như vậy à? Trước đây cậu ta vô cớ vắng mặt ở công ty trong một thời gian dài. Bây giờ còn ra tay đánh người. Đây là công ty, không phải chốn côn đồ hành sự”. Quản lý Thôi lên tiếng: “Trước đây tôi đã nhắc nhở Vương tổng rồi, An Tử Yến không phù hợp với vị trí quản lý. Đương nhiên Vương tổng cũng hiểu. Bất quá, tôi tin Vương tổng là một người công tư phân minh”. Vương tổng cười một tiếng. Dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn quản lý Thôi: “Cho nên lão Thôi ông hy vọng tôi sẽ hành động công minh như thế nào?”
“Tôi ở công ty đã nhiều năm rồi. Nói thế nào cũng xem như là tiền bối. Ngay đến tiền bối mà An Tử Yến cũng dám đánh. Tôi rất lo ngày nào đó cậu có điều bất đồng với các lão tổng mà sẽ… Người có năng lực bên ngoài rất nhiều. Nếu chỉ dựa vào năng lực mà có thể đánh người, lại còn tiếp tục giữ lại, tôi e sẽ ảnh hưởng không tốt công ty”.
Quý tổng gật đầu, nhìn sang phía Vương tổng: “Tôi cũng cho lão Thôi nói chí lý. Công ty không phải không thể thiếu cậu ta”.
Vương tổng không do dự: “Bây giờ sắp ra mắt sản phẩm mới. Đây là thời điểm bận rộn nhất của bộ phận chăm sóc khách hàng. Đột nhiên nói tôi sa thải quản lý An thì quá không hay. Huống chi sự việc còn chưa điều tra rõ ràng. Tôi rất muốn biết lão Thôi đã đưa ra ý kiến gì mà có thể nhận lại hành động đó của quản lý An”.
“Đúng vậy. Thằng nhóc đó phải có gì mới đi đánh người chứ. Dù sao tôi cũng không tin”. Chu Mạnh nói. Đối diện có người lên tiếng: “Không phải quan hệ của hai người không tốt, lúc nào cũng cãi nhau à?”. Chu Mạnh phản pháo: “Có cãi nhau thì anh đã bao giờ thấy cậu ta đánh tôi chưa?”
Ý kiến được chia làm hai. Bầu không khí càng thêm căng thẳng. Quản lý Quý dùng sức đập mạnh sập hồ sơ lên mặt bàn: “Ồn ào cái gì vậy! Muốn giữ lại cũng được. Mọi người ai dám đảm bảo cho anh ta? Nếu anh ta xảy ra chuyện thì người đảm bảo cũng nghỉ việc luôn đi!”.
Tào Thành Nghị vừa định mở lời, quản lý Thôi liền cắt ngang: “Cậu thì thôi đi. Ai biết cậu có thâm giao gì với quản lý An không? Công là công, tư là tư. Cậu nên lo cho thân mình trước đi”.
“Ông!”.
“Tôi đảm bảo có được không?”. Quý Mộng lên tiếng. Từ trước đến nay cô là người luôn giữ thái độ trung lập. Bây giờ lại phát ngôn như vậy khiến người nghe cho rằng mình đã nghe lầm. Quý tổng cũng nhìn Quý Mộng. Ông nhìn xoáy vào con gái của mình. Không hề thấy được chút tình cảm gì. Nhưng cô lại bảo đảm cho An Tử Yến. Rốt cuộc cô đang suy nghĩ điều gì? Quý tổng dùng ánh mắt trách cứ cùng hy vọng nhìn về phía cô.
“Nếu quản lý Quý đã bảo đảm cho cậu ta, Quý tổng ông cũng nên bỏ qua nhỉ”. Vương tổng lại khôi phục nét vui cười. Trong lòng không khỏi mắng An Tử Yến đang giở trò quỷ gì.
“Hừ!”.
Quản lý Thôi không bỏ cuộc: “Cho dù là quản lý Quý đảm bảo nhưng sản phẩm lần này tôi thấy nên để tôi phụ trách. Mọi người cũng đã nhìn rõ rồi. Quản lý An không thích hợp. Liên quan đến chuyện này, Vương tổng không có ý kiến gì chứ?”
“Ông phụ trách đi”. Vương tổng xua tay.
Chuyện xảy ra trong cuộc họp nhanh chóng được lan truyền trong bộ phận chăm sóc khách hàng. An Tử Yến rời phòng họp cũng không về văn phòng. Đám người Quách Bình rất lo lắng. Mạch Đinh thì bồn chồn. Cái này không giống phong cách làm việc của An Tử Yến. Điều gì có thể khiến hắn mất kiếm soát như vậy? Mạch Đinh không cần suy nghĩ cũng có thể biết được: Là ông nội.
Phùng Phỉ Mông không ngừng cắn móng tay, đè nén nét mặt lo lắng: “Trước giờ có sao đâu. Nhất định là thái giám Thôi đã làm gì đó. Mà tìm được An Tử Yến quan trọng hơn”. Quách Bình lắc đầu: “Nếu chúng ta tìm được Yến, ông ta lại đến nói này nọ nữa”.
“Ừ. Đến lúc đó thằng cha đó đi tố cáo Yến chuyện gì nữa lại phiền”. Liễu Vĩ ôm tay. Mạch Đinh không thể không đồng tình với suy nghĩ của bọn họ. Bây giờ tất cả mọi người đều ra ngoài tìm An Tử Yến thì quả là một hành động không sáng suốt. Ngược lại có khi còn gây liên luỵ đến hắn. Nhưng An Tử Yến đang ở đâu? Hắn không về nhà thì chắc đến căn nhà gỗ. Trong đầu Mạch Đinh hiện lên hình ảnh của An Tử Yến khi mở cánh cửa bước vào. Cậu không muốn trải qua cảm giác đó thêm lần nữa. Mạch Đinh buột miệng: “Quản lý Thôi, ông ta…”. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn cậu. Cậu đổi cách xưng hô: “Tôi nói là thứ như ông Thôi đó sẽ không từ bỏ ý định đâu”.
“Chúng ta cũng không phải loại dễ bị ăn hiếp. Phải cho thứ cặn bã đó biết lợi hại”.
“Yến, cậu về rồi!”. Phạm Thiếu Quân lên tiếng khiến tất cả mọi người nhìn theo. Mạch Đinh ngẩng đầu lên nhìn vào An Tử Yến. Nét mặt của hắn như thể không có chuyện gì xảy ra. Khi đi ngang qua chỗ cậu, hắn nhẹ giọng: “Không sao”.
“Sếp…”.
“Tôi biết rồi. Chuyện này tôi sẽ xử lý”.
An Tử Yến lại khôi phục như thường ngày. Hắn mất kiểm soát. Tâm tình của hắn đang đặt ở đâu? Mạch Đinh rất muốn biết. Bây giờ cậu sẽ không mắng mỏ An Tử Yến không biết phân biệt tình hình mà hành động. Cũng sẽ không lên lớp hắn phải biết tăng cường quan hệ ngoại giao. Cậu chỉ mong khi xảy ra chuyện cậu có mặt ở đó. Khi mà quản lý Thôi nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến ông nội, cậu sẽ xông đánh, nhận tất cả mọi hậu quả về mình
– Hết chương 114 –
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
13 chương
28 chương
39 chương
28 chương
23 chương
10 chương