“Yến, đều do Mạch Đinh. Đang yên đang lành lại đi trêu chọc bạn gái ông chủ. Hai người họ bây giờ rất tức giận. Vốn không định phền cậu. Nhưng hai người là bạn bè…”. Quách Bình giải thích. An Tử Yến liếc Mạch Đinh: “Cậu thật làm tôi thất vọng”. Mạch Đinh cứng đơ như tượng gỗ. Mất hết cả tức giận. Đôi mắt vô hồn thừa nhận sự bất lực. Chu Cách giống hệt Ellen chẳng hề hà sự tình hiện tại mà dừng tay. Như thể hai người họ muốn An Tử Yến chịu hết những gì mà Mạch Đinh đang phải chịu. “Yến, mặc dù chúng ta là bạn bè, đương nhiên tôi cũng sẽ giữ thể diện cho cậu. Nhưng nhân viên của cậu khi dễ bạn gái của tôi lại là chuyện khác. Trừ phi Mạch Đinh quỳ xuống. Nếu không tôi sẽ không hết giận đâu”. An Tử Yến bẻ các khớp ngón tay, tiếng khớp xương khẽ vang lên: “Cần gì phải hết. Tôi trực tiếp cho cậu tắt thở, thế nào?” “Ha ha, đùa thôi. Cậu còn không hiểu rõ tôi. Doạ cả nhân viên rồi kìa. Không cần lo lắng. Chúng tôi thường hay đùa vậy ấy mà. Không có chuyện gì cả. Mọi người cứ ăn uống thoải mái đi”. Chu Chách thay đổi thái độ với Quách Bình. Lúc này, đám người Quách Bình mới yên tâm: “Không có chuyện gì là tốt rồi. Mạch Đinh. Sau này chẳng dám mời cậu đến đây nữa. Cậu mau về đi. Đừng ở đây mà phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác. Yến, vào đây uống một chén đi”. “Tôi chưa xử lý xong việc”. “Được. Thật xin lỗi. Tối rồi mà còn gọi cậu đến dọn dẹp. Mạch Đinh, cậu mau cảm ơn Yến đi”. “Đúng vậy, đúng vậy”. Trên mặt Mạch Đinh đang nở một nụ cười vô cùng bi thương. Cậu chẳng qua đến đây để cùng ăn bữa cơm với An Tử Yến thôi mà. Thế quái nào sự việc lại diễn ra đến mức này. Sau khi đám người kia về lại gian phòng, Mạch Đinh hỏi: “Anh ra ngoài từ đâu?” “Cửa sau”. “Cửa sau! Sao có cửa sau mà anh không nói cho em biết? Như vậy, em cứ đi từ đó không phải là được rồi sao?” “Em đâu có hỏi”. An Tử Yến nhún vai. “Nhất định phải hỏi anh mới nói hả? Em đúng là không có cách nào nói chuyện với anh được. Cứ đùa giỡn em đi. Chào. Hẹn gặp lại!”. Mạch Đinh đi luôn một hơi không quay đầu lại. An Tử Yến chậm rãi ra chỗ đậu xe bên ngoài, nhìn thấy Mạch Đinh lên xe buýt. Cậu ngồi ghế cạnh cửa sổ. Bỗng quay sang phía An Tử Yến làm mặt quỷ. An Tử Yến lập tức ý thức được có gì đó không đúng. Hắn đưa tay lục lọi khắp các túi. Chìa khoá xe lẫn ví tiền đều không có. Hắn nghiến răng nhìn theo chiếc xe buýt đi mỗi lúc một xa. Màn hình di động sáng lên. Là tin nhắn của Mạch Đinh. [Ai dô. Mới nãy ôm anh không biết đã xảy ra chuyện gì mà chìa khoá xe của anh lại ở trong túi xách của em. Chắc ông trời cố ý nhắc nhở anh uống rượu rồi thì không được lái xe đấy. Nhân nói với anh một chuyện. Ngoài việc không được lái xe khi say rượu, còn phải biết tiết kiệm nữa. Em giữ ví tiền của anh luôn rồi. Em có chừa lại tiền cho anh đi xe buýt đó. Em ở nhà đợi anh ha] Thì ra Mạch Đinh vội vàng không phải vì tức giận. Mà chính là muốn bỏ trốn. [Em hẳn biết, An Tử Yến anh không phải không có cách bắt được em] Sáng hôm sau, Chu Cách đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch lái xe đến. Bộ dạng của Ellen cũng không khá hơn là bao. Cả hai cứ ngáp ngắn ngáp dài. “Cậu trực tiếp gọi taxi không được hả? Nhất định đòi chúng tôi lái xe tới. Có biết tối qua chúng tôi mệt thế nào không, tôi và…”. Lời còn chưa dứt, An Tử Yến đã yên vị trong xe. Đóng cửa lại, khởi động xe. Hắn vừa định đi thì giọng nói của Mạch Đinh vang lên trong đầu. Hắn miễn cưỡng bĩu môi, đưa tay kéo dây an toàn. ——— “Tại sao ông muốn từ chức?”. Quản lý Thôi ôm điện thoại, âm thanh lạnh lẽo dị thường. “Tôi có lý do riêng”. “Có cái lý do riêng gì khiến ông từ chức rồi đi đề bạc Tào Thành Nghị? Có phải An Tử Yến đã nói cái gì với ông không?”. “Không có, không có”. “Ông chưa nói gì với cậu ta chứ?”. “Không có”. Quản lý Thôi đứng dậy quát lớn vào điện thoại: “Ông cho tôi là thằng ngu à? Tôi nói cho ông biết. Nếu ông dám bán đứng tôi, tôi sẽ không để ông sống yên đâu”. “Tôi đã rời khỏi công ty rồi, sau này có chuyện gì cũng không liên quan đến tôi. Bây giờ đi rồi cũng tốt. Nếu có người phát hiện…”. “Không ai phát hiện cả! Chỉ bằng An Tử Yến thì có thể điều tra ra cái gì?” “Quản lý Thôi, tôi còn có chuyện…”. “Được, được, Bách Thành Lâm, mẹ nó ông dám ngắt điện thoại của tôi”. Quản lý Thôi ném điện thoại xuống bàn. Ông dùng sức đẩy cửa sổ ra, châm một điếu thuốc. An Tử Yến, cậu không để tôi yên, tôi cũng không để yên cho cậu đâu. Bên ngoài có tiếng gõ cửa: “Quản lý Thôi, ba giờ rưỡi sẽ bắt đầu họp”. “Tôi biết rồi”. Quản lý Thôi theo đúng giờ hẹn đến phòng họp. Người bên trong cũng đã đến đông đủ. Nói là họp quản lý các bộ phận nhưng quản lý Thôi không nghĩ sẽ có hai vị sếp tổng. Ông ngồi cạnh An Tử Yến. Quý tổng bên marketing nói lớn: “Tôi nghĩ mọi người đều hiểu rõ tại sao lại có cuộc họp này. Năm nay chúng ta sắp tung ra sản phẩm mới. Công ty không mong sẽ như lần trước xảy ra chuyện không may. Tôi muốn nghe ý kiến của mọi người”. Trong phòng họp bắt đầu thảo luận. Tào Thành Nghị mới nhậm chức đương nhiên muốn có cơ hội thể hiện. Anh lên tiếng đầu tiên. Quản lý Thôi lại gần An Tử Yến: “Gần đây thấy quản lý An không có chuyện gì khiến tôi rất am tâm”. Tay An Tử Yến chuyển động cây bút trên bản tài liệu: “Tôi không biết ông lại quan tâm tôi đến như vậy”. “Đương nhiên rồi. Lúc đó cậu không đến công ty. Tôi nghe Vương tổng bảo nhà cậu có người bị bệnh. Tôi đây còn lo lắng cậu vì chuyện đó mà từ chức. Kết quả bây giờ cậu vẫn làm việc bình thường. Tôi nghĩ, người nhà cậu chắc đã khỏi bệnh…”. Trong mắt An Tử Yến xuất hiện một vệt sáng. Quản lý Thôi lập tức biết được ông đã đụng vào đúng chỗ. An Tử Yến không phải lúc nào cũng cứng rắn. Phàm là người, tuyệt đối vẫn có điểm không hoàn mỹ. Vẻ mặt quản lý Thôi tươi cười như thể đang bàn luận công việc cùng An Tử Yến. Ông tiếp tục: “Hoặc đã đi rồi. Thật đáng tiếc. Cậu cũng không cần quá đau lòng. Có người mệnh số ngắn lắm”. Cây bút trong tay An Tử Yến ngừng di chuyển. Quý Mộng quan sát thấy điều bất thường. Cô thấy được nét mặt lạnh lẽo của An Tử Yến, rồi sau đó là nụ cười của quản lý Thôi. Nụ cười kia thoạt nhìn rất bình thường. Nhưng Quý Mộng biết ẩn sâu trong đó không hề có ý tốt. Quý Mộng biết An Tử Yến không phải là người dễ bị xáo trộn cảm xúc. Rốt cuộc quản lý Thôi đang nói điều gì? – Hết chương 113 –