Chuông đồng hồ lúc không giờ đã điểm. Đêm Giáng sinh đã tới. Bách Lý Vị Bộ đứng trước ban thờ, thất thần nhìn chiếc hộp gỗ lập loè quầng ánh sáng xanh lam. Lời của chị gái, như còn văng vẳng bên tai… Trong hộp gỗ là bộ da của một con nhân sư vàng. Nếu con gái họ Bách Lý uống máu người mình yêu, rồi khoác lên mình bộ da này, cô ta sẽ biến thành một con nhân sư vàng giống hệt như người yêu, tới cả người thân thiết nhất của cô ta cũng không thể nhận ra. Chỉ cần cô ta thay người yêu nhận lấy mũi tên Diệm Tinh từ chính người thân của mình, lời nguyền sẽ được phá giải triệt để. Khoác lên mình bộ da sư tử, có nghĩa là cô đã từ bỏ thân phận là thành viên của tộc Nhân Mã, trở thành thế thân của nhân sư vàng. Đương nhiên, cũng có nghĩa là phải giao nộp tính mạng của mình. Mười năm trước, Bách Lý Vị Tình cuối cùng đã không đủ dũng cảm để mở chiếc hộp này. Trước đó, cũng chưa có ai làm được. Bách Lý Vị Bộ hít sâu một hơi, đưa tay về phía chiếc hộp, trên khuôn mặt cô, rạng rỡ một nụ cười giải thoát…