Câu chuyện giữa hai ta như trò đùa của số phận

Chương 26 : liệu có thể bắt đầu lại thực sự?

Một mùa Giáng sinh nữa lại sắp tới, ngồi thu mình trong phòng khách tay xoay xoay ly cà phê sữa nóng hổi, Sư Tử đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết đang rơi. Trắng xóa và hơi lạnh lẽo. Chuyến đi đến Luân Đôn lần này anh dự tính sẽ thử hỏi quyết định của Yết sau ngần ấy thời gian suy nghĩ. Không phải anh quá vội vàng hay nôn nóng chỉ là anh muốn được bảo vệ cô, cùng cô gom nhặt và ghép lại những mảnh vỡ của hạnh phúc mà ai đó vô tình đánh rơi. Hơn hết anh muốn cô có thể thực sự quên người đó, quên đi người chỉ còn là bóng hình sau hơn 8 năm qua. “Này bờm đỏ ra ngoài này chơi đi.” Nhân Mã hí hửng đứng ngoài vẫy vẫy cố diễn tả lời nói bằng động tác, gương mặt đỏ ửng vì lạnh. Cà phê cũng đã uống tâm trạng có nhẹ nhõm hơn, chơi thì chơi dù gì con người trong Sư Tử này vẫn còn là đứa trẻ con mà. Cầm áo khoác anh định ra ngoài thì bị kéo lại. “Ăn mặc phong phanh, anh lúc nào cũng như vậy hả? Chán anh quá đi!” Thiên Yết quàng thêm chiếc khăn len lên cổ Sư, trách. “Anh biết kiểu gì em cũng sẽ lo lắng cho anh mà Tiểu Yết” Sư cười hôn nhẹ lên trán cô. Cô chỉ im lặng nụ cười trên môi nhuốm màu chua chát, 8 năm trước người đó và cô, cũng từng vui vẻ như vậy. Cô đẩy anh: “Mã gọi anh kìa ra ngoài đi đồ xấu xa” Yết giận dỗi trở vào bếp. Anh ôm chầm lấy cô từ đằng sau ghì sát mặt mình áp vào mái tóc dài thơm mùi dầu gội, khẽ hỏi: “Em định bao giờ lấy anh đây Tiểu Yết? Luân Đôn rất đẹp anh muốn cưới em ở đây.” “…” Yết im lặng không phải cô không yêu anh, cũng không phải cô không muốn cưới anh chỉ là cô vẫn chưa chắc chắn. Sư hiểu, anh vuốt nhẹ mái tóc dài khẽ đáp: “Em cứ nghĩ đi chúng ta còn ở Luân Đôn lâu mà. Mã gọi rồi anh ra ngoài đây.” Nhìn cái dáng cao lớn đó, Yết thấy chạnh lòng. Cô ngập ngừng rồi lên tiếng: “Sư Tử…ừm nếu anh tìm thấy thiên đường ở đây thì…” “Thì sao nào?” Sư cười. “Em sẽ lấy anh, tại Luân Đôn này.” Niềm vui đó không thể diễn tả nhanh chóng bằng lời được cậu chỉ biết tim mình đập rộn ràng như tiếng chuông nhà thờ. Có lẽ cô đã sẵn sàng quên đi người đó để thực sự chỉ yêu anh. Bế xốc cô lên cao anh nói giọng phấn khích: “Anh hứa sẽ tìm cho em thiên đường của Luân Đôn này. Tiểu Yết em sẽ là vợ anh.” Nhìn bóng dáng vui vẻ của Sư khuất sau cánh cửa, Yết thở dài não nề lên phòng. Bộ váy đó Sư đã lén mua trước từ lúc cô quay lại với cuộc sống bình thường vốn có của mình. Chiếc váy trắng muốt đơn giản không quá cầu kì nhưng cũng đủ sức đánh bại mọi chiếc váy sặc sỡ, cầu kì của Song Tử đã mua cho Thiên Bình. Nhấc chiếc váy ra rồi lại để nó lại ngay ngắn, đang vuốt lại gấu váy bị gấp nếp thì Xử Nữ lên tiếng: “Sao vậy cô gái nhỏ muốn làm cô dâu rồi sao?” “Xử Nhi mình không muốn đùa giỡn với chuyện này.” Yết trầm lặng. Tám năm trước người đó cũng hứa với cô như thế nhưng cuộc sống phũ phàng cướp anh khỏi cô, tan nát, cô chẳng còn gì. “Được rồi không trêu cậu nữa, mà Tiểu Yết cậu cũng quyết định rồi sao? Liệu ổn không?” “Mình cũng không biết nữa, cậu biết đấy Sư Tử nhìn lúc nào cũng cao ngạo nhưng anh ấy chỉ như một đứa trẻ lớn rất dễ bị tổn thương. Cái dáng lúc anh ấy quay đi…ừm mình không biết nữa, nhưng điều anh ấy phải làm là tìm thiên đường ở Luân Đôn này.” “Thiên đường? Ở nơi phố xá phồn vinh này có một nơi gọi là thiên đường sao? Cậu giỡn với mình hả Thiên Yết?” Xử cười gượng rõ ràng cô biết điều đó là nhảm nhí thà rằng bào đi tìm một tòa biệt thự kiểu cổ ở cái thành phố này cô còn tin chứ thiên đường á làm gì có chứ. “Cậu không tin phải không? Anh ấy sẽ không để cậu chờ lâu đâu.” Tiểu Yết mỉm cười, trong lòng lại dấy lên nỗi hoang mang nếu như Sư tìm ra được thì liệu bí mật này cô có thể giấu anh được bao lâu? Từ lúc cô hứa với anh sẽ đồng ý lấy anh tại Luân Đôn thì Sư lại càng nôn nóng muốn tìm ra thứ gọi là thiên đường nơi đây. Không hổ danh là con trai của phó trưởng Bộ ngoại giao Sư rất nhanh chóng dùng ngôn ngữ quen thuộc chỉ sau tiếng mẹ đẻ dò hỏi khắp noi về thứ gọi là thiên đường của Luân Đôn. Thần may mắn chưa bao giờ mỉm cười trọn vẹn với anh như đối với Mã, chuyến đi đến Luân Đôn này cũng là nhờ Mã Mã ham chơi quay trúng giải đặc biệt. Nhưng ước mơ được thấy Tiểu Yết bé nhỏ của anh e ấp trong bộ váy cưới, khuôn mặt kiều diễm đỏ hồng e lệ gật đầu đồng ý lấy anh thì nhiệt huyết trong Sư càng cháy dữ dội. Đêm xuống, trăng lên. Đêm ở Luân Đôn vẫn đẹp như vậy, cổ kính, huyền ảo trong sương sớm, huyền diệu dưới ánh trăng vàng. Sư thất thểu về biệt thự nằm vật ra giường mà không hay anh vào nhầm phòng. Cạch! Tiểu Yết đầu quấn khăn bông trắng ôm trọn lấy mái tóc đen sũng nước, choàng chiếc áo bông ra ngoài cả người vẫn mờ mờ hơi nước, khuôn mặt ửng hồng vì lạnh chưa kịp điều chỉnh thân nhiệt. Cô không hề chú ý có vật lạ trong phòng. “Thiên Yết em nên để ý xem có ai trong phòng trước khi thay quần áo chứ?” Sư lên tiếng rõ ràng sức chịu đựng của anh cũng đã đạt đến giới hạn. “Tử Nhi, sao anh ở trong phòng em?” Yết gỡ chiếc khăn bông to sụ trên đầu xuống, mái tóc đen rủ xuống vai đen óng, nước nhỏ giọt xuống nền nhà. Kéo cô vào lòng Sư hít hà cái mùi sữa tắm dịu nhẹ trên cơ thể cô, tay phải hư đốn lần tháo đai áo của Yết. Yết vùng ra thắt chặt lại đai áo nói, giọng không hài lòng: “Sư Tử như vậy không được, anh quá đáng rồi đấy!” “Được rồi đừng giận nữa, em biết không khuôn mặt giận dữ của em làm anh không kìm lòng được đâu. Lại đây nào!” Sư một lần nữa ôm chầm lấy Yết, nhẹ nhàng ép cô xuống giường hôn lên bờ môi mềm, hơi tái vì lạnh của cô. Chiếc lưỡi ướt nóng không yên vị của nó liếm nhẹ bờ môi của Yết lần sang bên kia tìm lấy lưỡi cô dẫn dắt nó theo cảm xúc mãnh liệt. “Thôi nào Sư Tử, buông em ra.” Yết ngồi dậy chỉnh lại áo lau khô mái tóc ướt của mình nói “Anh là chúa tham lam, không chờ được thì kệ anh, em không quan tâm. Anh thích có thể tìm người khác lấy làm vợ cũng được.” “Anh không phải loại người tùy tiện vậy đâu. Chỉ đồng ý mình em làm vợ thôi.” Sư cười. “Anh cười cái gì chứ, bộ vui lắm hả? Giờ thì anh về phòng tắm rửa đi, ở đây em thấy phiền.” “Thấy phiền sao? Vì cái gì chứ?” Sư cởi áo khoác vứt sang một bên chiếc áo len bó sát người tôn lên những đường nét cơ thể săn chắc hoàn mĩ của anh. Yết đẩy Sư Tử ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại không phải vì anh mà vì chiếc điện thoại kia nó đang nhấp nháy báo hiệu cuộc gọi khẩn. “Tôi nghe chỉ huy” “Cô chậm chạm quá Tiểu Yết lại bị làm phiền sao?” Đầu dây một giọng nam trầm vang lên “Mới nhận được tin báo về đầu xỏ của đường dây buôn lậu bị cảnh sát Luân Đôn bắt, K.A muốn cô lấy thông tin mật từ cơ quan tình báo Anh về việc này.” “Được thưa chỉ huy lấy được tài liệu tôi sẽ fax sang bên đó ngay lập tức.” Rất nhanh sau đó cô mang chiếc lap bạc sang phòng của Bảo Bình bắt đầu dò thông tin. “Cần gấp không?” Bảo Bảo vừa pha hóa chất vừa hỏi. “Gấp đấy, mượn máy cậu một lát” Yết vớ lấy chiếc lap của Bảo nhanh tay gõ lách cách. “Mưa như trút nước, lần đầu em thấy mưa ở Luân Đôn to như vậy.” Cự Giải pha mấy tách cacao nóng cho mọi người vừa lắng tai nghe tiếng mưa đánh giá. “Cám ơn Giải Giải, ừm cacao ngon lắm!” Kim Ngưu mỉm cười nhấp li cacao nóng hổi nói “Mà Tiểu Mã Nhi, Tử Nhi đâu bình thường giờ này là cùng cậu với Bạch đấu game mà?” “Hỏi Yết Nhi xem chứ hỏi tớ ăn thua gì. Tránh ra tránh ra, Tiểu Cừu cậu chơi xấu đấy!” Mã Mã nhảy chồm chồm trên ghế sofa miệng kêu không ngớt. Cuối cùng cũng xong cô không nghĩ wallfire này khó phá đến vậy, thở hắt ra một tiếng dài, khẽ vặn mình Yết thả mình xuống chiếc ghế dài gần đó đôi mắt đen khẽ lim dim mơ màng. Đang lạc trong quá khứ đầy tăm tối và bi phẫn của mình Thiên Yết cảm thấy có làn hơi lạnh đang mơn trớn trên mặt buộc cô phải lên tiếng mặc dù đã thấm mệt. “Sư Tử à?” giọng đanh thép nhưng có chút ngập ngừng. “Ài, đầu em từ lúc nào luôn có hắn vậy?” giọng điệu giận dỗi vang lên khiến Yết ngờ ngợ. Là ai đây? Anh trai Ma Kết của cô đâu có tính khí thế này chứ. “Sư Tử đừng đùa nữa.” Yết cau mày mở mắt nhìn. Đó không phải Sư cô có thể khẳng định mặc dù phòng chỉ có ánh đen vàng nhàn nhạt. Thiên Yết ngúc ngắc cái đầu mở to mắt nhìn kĩ dáng người đó: dáng dong dỏng cao tầm 1m8 trở lên, mái tóc vàng, một màu vàng làm mê mị lòng người dưới đèn, nụ cười khóe miệng đông cứng lại, đôi mắt vương vất u buồn. Ánh mắt đó sao nó khiến tim Yết trùng xuống, trong vô thức cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt đó, đôi môi nhỏ mấp máy một cái tên. “Lưu Thành!” Người con trai đó thoáng bật cười, nhìn cô khẽ đáp “Ngủ đi rảnh sẽ lại tìm em.” Tiểu Yết khẽ gật đầu buông áo người đó ra tiếp tục phiêu lưu trong giấc mộng dài miên man của cô. Người đó chưa đi ngay mà ngồi lại im lặng nhìn cô say sưa ngủ, ánh chớp lóe lên, khóe mắt đó như lóe sáng vương vất đâu đây một nỗi buồn dai dẳng. “Hừ… Lạnh quá!” Sư Tử rùng mình cởi áo khoác ném xuống nền nhà tắm xối nước ấm lên người xua đi cái lạnh của mưa đông. Mãi sau anh mới rời khỏi căn phòng mờ mờ những hơi nước ấy nhẹ nhàng lên tầng. Cậu chậm rãi nhón mũi chân khẽ mở cửa phòng Thiên Yết, đây là thói quen gần đây của cậu, Tử Nhi luôn bị ám ảnh bởi 5 năm dài đằng đẵng, bị ám ảnh bởi sự khổ tâm của Yết dành cho mọi người vậy nên chỉ khi cô yên bình ngủ thì anh mới có thể nhẹ lòng quay về phòng. Toan quay người đi thì anh thấy có ai đó đang ngồi phía xa đưa mắt nhìn cái dáng thở đều đều trên giường. “Ma Kết à? Sao cậu chưa ngủ?” Sư đánh tiếng hỏi. Dáng người đó đứng lên quay sang nhìn cậu, giọng trầm trầm, đều đều đáp “Sư Tử, cậu có dám khẳng định với tôi sẽ khiến Tiểu Yết được hạnh phúc không? Nếu cậu để cô ấy phải khóc, đau đớn vì cậu thì tôi sẽ đến đưa cô ấy rời cậu mãi mãi.” Sư cười đau khổ, khóe miệng nhênh nhếch hỏi lại “ Tại sao chứ? Tiểu Yết nói với anh, tại sao bên em luôn có những người con trai khác sẵn sàng cướp em đi nếu em không cần anh?” “Đó không phải lỗi của Thiên Yết, chỉ đơn giản là anh đã dũng cảm hơn đến với cô ấy hoặc là tình cảm của cô ấy với anh nhiều và sâu sắc hơn chúng tôi. Cậu ngủ đi tôi ngồi thêm một lát rồi rời đi ngay, đừng lo tôi sẽ không làm gì Yết Nhi đâu.” Người lạ đó mỉm cười lên tiếng khi thấy sự ngập ngừng của Sư Tử. “Tình cảm của cô ấy với tôi sâu sắc hơn ư?” Sư trầm mặc “Liệu có đúng là em yêu tôi hơn tất cả họ hay chỉ là hơn những người khác và chỉ thua kém một người tôi chưa từng nghe em nhắc đến?”