Câu chuyện giữa hai ta như trò đùa của số phận
Chương 10 : không ai ngờ tới...
Từ ngày Lệ Hàn đến sống cùng 11 chòm sao có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra mà âm mưu do Mã, Bảo và Song đồng tác chiến khiến cô ả sống còn hơn cả chết,tức tối lắm nhưng không dám làm mất hình tượng…
Sáng chủ nhật, 10 giờ 30 phút, cả 5 khu biệt thự bị đánh thức bởi tiếng thất kinh của Lệ Hàn, khỏi hỏi cũng biết cô nàng bị tam đại quỷ sứ của nhóm trêu chọc rồi. Sư và Bạch ngán ngẩm lắc đầu vì chịu cảnh này khá quen rồi, Mã cười lăn lộn trên giường. Sư nhoài người sang bên giường Mã hỏi:
“Các cậu làm gì thế?”
“Không có gì trộn ít mù tạt vào với kem đánh răng và thả thêm mấy bé chuột vào tủ quần áo của cô ta thôi mà hi hi hi.” Mã Mã lau nước mắt cười.
Dương cầm tờ báo lên nói giọng chịu thua “Bó tay với các cậu mà không sợ Xử với Bình Nhi sợ sao?”
“Tính cả rồi hai người họ ngắm lũ chuột mãi rồi mà có sao đâu còn về vụ kem đánh răng thì chỉ có cô ả Lệ Hàn dính thôi. Không biết mặt mũi cô ta hiện giờ thế nào chắc nực cười lắm.” Mã nằm ngửa ra giường tưởng tượng khuôn mặt nhắn nhó đỏ rựng của Lệ Hàn lại cười ha hả.
15 phút sau cậu bật dậy chạy vào phòng vệ sinh nói vọng lại “Cô ta đến tìm mình thì bảo mình với hai tên kia đi chơi rồi nhá, bảo đi kiếm thêm đồ trêu ngươi cô ta hahahaha.”
Sư và Bạch ngán ngẩm lắc đầu. Y như Mã nói lát sau Lệ Hàn đi đến gọi lớn dưới nhà tay trái cầm khăn ướt lên bịt miệng có vẻ cô ả “xơi” hơi nhiều kem đánh răng trộn mù tạt rồi. Bạch ngóc đầu ra nói với cô y lời Mã khiến Lệ Hàn tức xì khói đầu, xù lông, dậm chân, hậm hực đi về nhà……
Thấm thoắt đã nửa năm rồi vậy mà họ vẫn không biết thêm tin tức nào của Yết cả Sư ngày càng tiều tụy hơn, cô ả Lệ Hàn đó tức quá không chịu được, nhưng vẫn thi gan ở lại không bỏ đi mà còn thách thức tam đại quỷ sứ đuổi được cô ta đi, khiến ba chàng càng hăng máu hơn các trò chọc phá cũng gia tăng mức độ khinh khủng, Xử và Bình Nhi được đặc cách sang nhà của Yết ở đó tránh bị liên lụy.
“Hai hôm nữa là vừa đúng nửa năm Yết mất tích nhỉ?” Song Ngư ngồi cạnh Giải nói giọng buồn buồn.
“Ừm.”
“Sao vậy Giải có gì không vui sao?” Ngư chớp mắt nhìn Giải bơ phờ.
“Không hiểu sao mình có cảm giác tên xà Phu đó chưa chết Ngư à, nhất định hai hôm tới hắn sẽ vác mặt đến đây chỉ sợ lúc đó mọi người thấy hắn giận quá làm liều thôi cậu biết tính của Mã, Sư, Bạch và Kết mà. Họ nhất định sẽ không để yên cho hắn đâu.” Cự Giải co chân lên tì cằm lên đầu gối giọng lạc đi.
Bỗng một bàn tay ấm áp của ai đó áp lên vai cô thì thầm “Yên tâm đi bé Cua anh sẽ giải quyết êm xuôi nếu hắn dám vác xác đến.”
Kết nói thật trầm ấp và dịu dàng nhưng chỉ cần lắng nghe và chú ý sẽ thấy sự căm phẫn của anh trong từng câu từng từ. Ngư với Giải chỉ biết gật đầu tin anh không nói gì thêm.
“Vứt hết đống đồ đó đi Thiên Yết còn chưa chết ai cho máy người làm lễ truy điệu hả?” Sư Tử tức tối đập phá lung tung.
Lệ Hàn chạy ra cản anh nhưng không được trái lại còn bị anh hất văng va vào thành bàn khiến cô nhăn nhó không đứng lên được. Ma Kết đi ra chỗ Sư Tử nói nhỏ ghé sát bên tai anh.
“Cậu muốn tìm thấy em gái mình, mình hiểu. Tất cả chúng ta đều muốn thế. Vậy cậu muốn tóm lấy kẻ khiến chúng ta phải khổ sở như vậy không? Nghe mình nhất định hắn sẽ tìm đến đây.”
Nghe vậy cậu nắm chặt tay lại vỗ vai Kết nói giọng trầm trầm đủ để hai người nghe:
“Được, đã vậy mình nghe cậu lần này nhưng đừng bắt mình phải chịu cái cảnh tang thương này quá lâu nếu không mình không dám đảm bảo mình sẽ không nổi điên đâu.”
“Ok cậu cứ lờ như không là được.”
Lệ Hàn nhăn nhó bám víu lấy thành bàn đứng lên lúc Sư đi qua cô khẽ hỏi “Thiên Yết đối với cậu quan trọng như vậy sao?”
Sư ngỡ ngàng một hồi rồi đáp giọng nói chứa chan hạnh phúc:
“Phải cô ấy là tất cả những gì cuộc sống đem đến cho tôi và tôi sẽ không đánh mất cô ấy thêm một lần nào nữa nếu có thể gặp lại cô ấy lần cuối sau kiếp nạn này.”….
Hai hôm sau,tất cả khu biệt thự được trang trí giống y như một lễ truy điệu cho người đã khuất thật sự hình của Yết được đóng khung đen đặt giữa một bàn toàn hoa trắng. Tất cả 11 chòm sao cùng Lệ Hàn mặc quần áo trang nghiêm như đang ở một đám tang thực sự ai cũng mang tâm trạng não nề buồn sầu vô cùng.
“Sau đây là một phút mặc niệm cho người đã khuất Thiên…Yết….”
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên cắt đứt lời nói của người cử hành nghi lễ. Một làn khói trắng bao lấy khu biệt thự, lớp khói dần dần tan cũng là lúc một người xuất hiện và không ai khác đó là Xà Phu.
Lễ truy điệu đang diễn ra thì một tiếng nổ lớn kèm theo khói mù mịt bao lấy khu biệt thự,lớp khói tan để lộ ra dnags người gầy nhưng cao lớn, kẻ đó không ai khác là Xà Phu. Hắn bận bộ lễ phục cho tang gia cười chế giễu khinh khỉnh nói:
“Mấy người thật ngu ngốc khi nghĩ rằng cô gái kia đã chết.”
“Câm cái mồm chó của ngươi vào đi Xà Phu, chính ngươi mới khiến Tiểu Yết thành ra như vậy.” Bạch Dương Tức tối đôi mắt mang màu vàng của nắng hằn rõ những tia giận dữ gằn gọc.
“Làm gì phải dữ vậy anh bạn trẻ, tôi chỉ nói sự thật thôi mà.” Xà Phu so vai cười xuề xòa.
“Cái đồ tạp chúng chó má nhà người thì làm gì có khái niệm sự thật, nói cho ngươi hay nếu không vì hôm nay là lễ truy điệu nửa năm của Yết, ta đã cho ngươi một cước đi ngay khỏi chỗ này.” Mã Mã căm phẫn thu người lại chuẩn bị tung quyền cước.
Hắn chỉnh trang lại trang phục tiến lại chỗ Lệ Hàn nâng cằm cô lên nhìn vào đôi mắt màu hồng phấn nói:
“Cô giống tôi đến đây chỉ để cướp lại những thứ thuộc về mình.” rồi quay sang Sư Tử nói tiếp “Ngươi chẳng phải vẫn muốn biết cô bạn gái bé nhỏ của người đâu sao, vậy nói luôn cô ta còn khỏe và đang ở chỗ ta ngoan ngoãn như một con mèo con.”
Bốp!
Nhân Mã bức xúc lại thêm cái điệu cười đểu cáng của hắn khiến cậu thu người lại bật lên tung quyền cước khiến hắn nằm sõng xoài trên nền sân khóe miệng rỉ máu. Hắn đứng dậy lau vết máu cười gian ánh mắt gian tà nhìn Sư Tử.
“Ta nói thật còn ngươi tin hay không lại chuyện khác nghĩ kĩ đi ta có thể trả cô gái bé nhỏ đó về cho các ngươi kèm một điều kiện…”
Các sao nữ dù căm giận hắn nhưng là phận nữ nhi không dám làm gì chỉ đứng yên đó chờ đợi thái độ của hai bên. Bạch Dương cau có gằn giọng:
“Mi muốn gì?”
“Ma Kết tôi muốn gì anh là người hiểu nhất có đúng không? Ủa đâu rồi?”
Ban nãy còn thấy Kết đứng đó im lặng đôi mắt đen giận dữ chỉ chợt bùng phát,hắn vừa quay đầu tìm kiếm thì. Bốp! Kết nhảy lên bồi thêm phát nữa vào đầu hắn khiến hắn ngã dúi dụi ra nền sân đau đớn. Anh phủi bụi bám trên quần nói:
“Ngươi dám động đến em gái ta thì liệu mà giữ lấy cái mạng chó nhà ngươi đi, cú đá này coi như cảnh cáo.”
Hắn vẫn không nhụt chí vì hai phát vào đầu, vẫn cười gian tà nhìn Kết chỉ hau háu thâu tóm công ty của anh như một con thú hoang vơ được miếng mồi béo bở.
“Chừng nào anh còn không giao lại công ty thì chừng đó tôi không dám đảm bảo cô gái nhỏ Tiểu Yết còn an toàn hay không.”
Từ lúc Xà Phu đến Sư và Xử im lặng không nói gì mặc cho các sao nữ níu áo nói thì thầm Xử vẫn bơ đi tất cả nhưng cái giọng điệu nhão nhoét cùng điệu cười gian manh của hắn khiến cơn giận của Sư và Xử trào lên. Hai người đồng loạt nhảy lên bồi cho hắn hai cú vào bụng khiến hắn bay va vào cổng sắt. Hắn nhịn đau đứng lên ra hiệu thất bại với họ rồi ôm vết đau lết ra xe rồ ga đi mất.
“Kết Kết chuyện về công ty anh là sao?” Xử Nữ tay trái ôm lấy vai phải cất giọng nhẹ nhàng hỏi anh.
Kết không nói gì chỉ lặng lẽ đi lên nhà, Kim Ngưu giữ tay anh lại nói:
“Cậu không nói rõ cho tụi mình biết thì đừng hòng đi đâu. Chuyện đã đến nước này rồi cậu còn muốn giấu sao?”
“Mình không muốn các cậu giống Yết vì mình mà chịu sự quấy rầy không đáng của tên Xà Phu kia.”
Mã Mã, Bạch Dương, Bảo Bảo, Sư Tử và Song Tử đồng thanh nói:
“Tụi này đã coi cậu như bạn bè là anh em một nhà thì đừng giấu tụi này có gì nói hết đi có hoạn nạn chúng ta sẽ chia se mỗi người gánh vác một ít như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Đúng đấy!” các sao nữ hưởng ứng.
Bốp…bốp…bốp…
Tiếng vỗ tay khiến tất cả quay lại thì ra là cô ả Lệ Hàn, cô ả xem chừng rất hả hê cười nửa miệng, nụ cười đó nếu là Yết thì Mã thấy nó thật đẹp, còn giờ là ả thì cậu thấy buồn nôn, bực dọc cậu gằn:
“Cô có ý gì?”
Lệ Hàn cười đáp hai tay xua xua “ Làm gì có ý gỉ chỉ thấy tình bạn của các cậu đúng là rất gắn bó keo sơn như lời Yết từng kể thôi.”
“Hừ, cô cũng chẳng hơn gì loại người như Xà Phu đâu, lấy hắn làm gương nếu không muốn nhừ xương liệu mà cuốn gói đi.” Mã cười đểu.
Nghe bị hăm dọa Lệ Hàn từ khuôn mặt rạng rõ chuyển sang xám xịt âm u nhìn Mã Mã nói:
“Sao anh cứ tìm tôi mà kiếm chuyện hoài vậy? Thiên Yết nói tôi đến đây thay cậu ấy quan tâm đến mọi người vậy mà từ ngày đến đây mấy người có cho tôi được sống như con người không hả? Suốt ngày bày trò chọc ghẹo tôi,tôi không phải là món đồ chơi của mấy người!” Lệ Hàn vừa nói vừa khóc hàng lệ cứ lăn dài trên gò má cao khuôn mặt xinh xắn hiện rõ hai vệt đen mờ mờ do maccara bị nước mắt rửa trôi.
Thiên Bình lại chỗ Lệ Hàn giúp cô lau nước mắt nói nhỏ nhẹ cười dịu dàng:
“Lệ Hàn, Mã không cố ý trêu cậu đâu nín đi trông xí quá à!”
Lệ Hàn không nín mà còn vùng vằng như trẻ con hất tay Bình Nhi ra chạy nhanh về phòng, Tiểu Bình lên tiếng gọi:
“Lệ Hàn!”
Mã nhếch mép nói “Kệ cô ta lát nín giờ đấy.”
“Mã Mã cậu im đi trêu người ta vừa phải thôi chứ quá đáng rồi đấy.” Thiên Bình không kìm được cơn giận lớn tiếng.
Vậy là lại đại chiến nhưng là cuộc chiến thực sự cuộc chiến nội bộ mà người châm ngòi là kẻ đứng ngoài mang vẻ đẹp của thiên thần nhưng lòng dạ của ác quỷ đó là cô ả có cái tên Lệ Hàn.
______
“Nhân Mã đi tắm đi người cậu hôi quá!” Bạch Dương nhắc nhở.
Mã cứ lăn qua lăn lại trên giường miệng lảm nhảm như bị trúng tà hoài, nói câu nào là y như rằng câu đó có hai từ “Thiên Yết”, nghe mà não hết cả ruột, đau cả lòng, nhức óc vô cùng. Sư Tử bình thường không có Yết trầm tĩnh hẳn nhưng nghe Mã cứ lải nhải hoài cậu đành đứng dậy vơ lấy quả táo trên bàn nhét vô miệng Tiểu Mã Mã túm lấy cổ áo cậu đá *** vào nhà tắm hăm dọa:
“Tắm ngay đi cho tôi và bớt lải nhải thôi không tối nay cậu sẽ là thực đơn cho bữa tối đấy!”
Công nhận sức bá đạo của Tiểu Sư ngày càng cao vừa bị đá vào phòng tắm không những Tiểu Mã không dám ho he một lời mà nhanh chóng vặn vòi nước đi tắm. Bạch Dương tháo tai nghe đang mở nhạc xập xình ra khỏi tai thở phào chăm chú đọc nốt tờ báo, chợt đôi mắt mang màu nắng lướt qua một tin vắn “Sinh viên nữ Thiên Yết vừa đạt văn bằng thạc sĩ khi chưa học hết đại học”. Dòng chữ bé xíu tin hin cứ lướt nhanh qua đầu anh, anh căng mắt nhìn lại nhưng…không phải cái tên anh tìm kiếm mà là cái tên khác. Ủ rũ anh gục đầu trên bàn và ngủ gật mà không hề hay biết.
Khi tỉnh lại Bạch chỉ thấy căn phòng tối om không có ai cả, ngó đầu ra ngoài không chỉ mình căn biệt thự anh đang ở mà các căn biệt thư khác cũng tắt đèn tối om duy chỉ một căn vẫn còn sáng đèn đó là căn biệt thự mà Lệ Hàn đang ở.
“Có lẽ họ ngủ cả rồi?”
Tiểu Dương nhẹ nhàng đi lên tầng anh nghe thấy tiếng nói chuyện của cô với một ai đó hình như qua điện thoại.
“Mọi chuyện vẫn ổn không sao, luận án của cậu đến đâu rồi? Lâu dữ, định bao giờ giải thoát cho mình khỏi chỗ này đây ở thêm mấy ngày nữa chắc mình phát điên lên mất.”
Cậu ghé sát tai cô gắng nghe mong manh giọng nói đầu bên kia. Đột nhiên cậu nghe thấy cô ả Lệ Hàn búng tay cái tách giọng trầm xuống nói:
“Yết này…. liệu mình ….có thể… thay cậu chăm sóc Sư …Tử…. không?”
“Là Thiên Yết sao?” Bạch nghĩ thầm.
Không rõ cô gái đầu dây bên kia nói gì nhưng hình như là từ chối điều kiện của cô ả khiến cô ta gào rú lên dữ tợn y như một con thú hoang:
“Được lắm, được lắm Thiên Yết, cô không nể tôi thì tôi cũng chẳng cần nể nang cô làm gì cả. Cô cứ cằm đầu lo cái luận án vớ vẩn của cô đi rồi về mà chịu đau khổ Lệ Hàn tôi nói là làm đừng trách sao tôi ác.”
Tiểu Cừu lặng người đi khỏi căn nhà, anh nằm vật trên chiếc ghế đá dài kê ngoài sân, chợt một bàn tay nhẹ nhàng mân mê khuôn mặt của cậu, là Lệ Hàn.Cô ả cứ như con ma nữ đưa tay vuốt ve khuôn mặt được chạm khắc tinh xảo hiện lên dưới ánh trăng của Bạch, cậu để yên mắt nhắm nghiền nghĩ vu vơ về những chuyện xảy ra gần đây. Cảm thấy bàn tay của cô ả đang len sâu vào lớp áo của mình Tiểu Dương Dương ngồi dậy nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc hơn dao lam đứng lên bỏ đi ném lại cái nhìn khinh khỉnh về phía cô ả.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
69 chương
35 chương
9 chương
42 chương
20 chương