Trước đây thì muốn đêm nào cũng mơ về em, còn giờ lại sợ mỗi khi có em trong giấc mơ, từ bạn thành yêu thì dễ, còn để khi đã không còn tình yêu thì… Quá khó. Và tôi đã thực hiện việc không cố quên nữa. Lục lại trong máy những tin nhắn, những tấm hòng khi xưa tôi và em.. Khi xưa những tin nhắn ấy khiến tôi vui thế nào thì giờ nó làm tôi đau gấp 10 lần như thế. Không đau như vết thương xác thịt, nhưng nỗi đau ấy còn hơn cả việc bị đánh. Nhưng chấp nhận thôi, trong trò chơi tình yêu này mình là kẻ thua cuộc mà. Giờ thì chủ có thể “chúc em hạnh phúc” 5H sáng có tin nhắn. Từ Yến “Dậy chuẩn bị đi học thôi” “Lạy cô, cô chuẩn bị 2 tiếng à?” “Thì tại được đi học lại mà. ” “Lát 6h30 tôi qua đón” “Ưm” Vâng người thì thấy học là sáng mắt lên, kê thì chưa thấy học đã nản. Dậy vệ sinh cá nhân rồi lại đi chợ, hình như mình rất nhanh chán những việc lặp đi lặp lại như vậy, sống mà chả chịu cố gắng đúng không? Nhưng giờ lại khó, chẳng nhẽ đi con s1000 này đi học à? Giờ thì lại nhọ. Chạy quanh khu trọ xem xét tình hình thì chắc còn mỗi ông Sơn. – Chưa sáng mà cu. “Dậy luôn đê, có việc đây” – Nói chuyện bình thường xem, có ai đâu. – Anh đổi tạm xe cho em, nay đi học. – Anh muốn lắm nhưng xe chú anh đéo đi được. – Ệt, vậy xem giúp em. – Chú chơi khó anh. – Hộ cái đê. – À, bà “phù thuỷ”(chủ nhà nhớ) có một con cub 81, chắc là được. – Để đệ thân trinh. – Ừ. Chạy lên gặp boss. Mịa, cái khu này toàn thánh ngủ nướng cmnr, giờ có ai dậy đâu. – Cô, cháu nhờ chút. – Vâng ạ, cậu nhờ nhanh tôi còn ngủ. – Cháu nghe cô có con xe cub ạ? – Ừ, nhưng cô không dùng đến. Không biết có dùng được không. – Cô cho cháu thuê tạm được không? – Cháu cứ dùng đi, coi như giúp cô bảo quản đi. – Vậy được không cô? – Được mà, trả cô đều đặn tiền nhà thôi là được. Mà giữ cẩn thận giúp cô. – Cái này cháu làm được. Con cub vẫn ngon vler. Gặp may rồi. Xem nào, đi học phải ăn mặc hẳn hoi. Sơ mi đen, quần bò đen, giày đen, thêm cái mũ đen, cặp đen nốt. Đúng 6h29′ dừng xe trước cổng nhà Yến. Nhưng nhà không có ai. Lấy điện thoại ra nhắn. “Đâu rồi?” “Ý, mình đang về đây, mình đưa cu Huy đi học” “Nhanh lên” “Ừm” 3′ Sau đã thấy nhỏ về, tóc bết vào mặt vì mồ hôi. “Sao khổ vậy?” – Mình về cho kịp. “Trường Huy chỗ nào?” – Làm gì ạ? “Hỏi, phải trả lời” – Thì cách đây gần một cây, trên đường mình đi học có qua đó. “Từ mai đợi ở nhà tôi chở đi học luôn. ” – Vậy được không? “Hay muốn như bây giờ?” – Hì, đợi mình lát mình thay đồ đã. “Cho 15′” – Ừm, nhanh mà. Chưa đầy 10′ sau nhỏ ra ngay, chỉ là tà áo dài thôi, chỉ là búi tóc cao khoe cái trán cái gáy trắng ngần thôi. Không son, không phấn, nhưng đủ để tôi chắc chắn rằng, con gái VN và áo dài sinh ra là để cho nhau. Nhưng chỉ là công nhận vậy thôi nhớ, chứ tình cảm thì không thể. Vì bây giờ không chỉ không cảm xúc với trai mà gái cũng vậy. Có lẽ sẽ rất khó để thay đổi qua hai bài học đau đớn từng trải qua. Ra hiệu cho Yến lên xe. – P chưa đủ tuổi đi xe gắn máy mà. “Có đi không đây?” – Thì đi. Đến chịu, mà sao số mình toàn khổ vì gái vậy? Đến gần cổng trường thì Yến nhắc. – Bạn đi xe máy sao vào trường được. Cấm mà. Cười. Rồi tôi đi thẳng vào trường để xe vào khu của giáo viên luôn. “Đi thôi” – Nhưng. “Học không đây?” – Dạ, có mừk. Thề là câu nói và hành động như vừa rồi của nhỏ đủ để hạ vô số thằng, nhưng mình không lằm trong số đó. Và quả thật, không biết là đếm được bao nhiêu cặp mắt dòm ngó Yến. Chợt có thằng chạy đến. – Chào bạn. Mình là X ở 11b, mình muốn làm quen với bạn được không? – Mình xin lỗi, mình thích người khác rồi. Yến phũ vãi, mà thằng Yến thích là ai nhỉ, chưa thấy nhắc. Mặt thằng cu kia ngắn tũn lại lủi thủi đi. “Tội người ta quá” – Xí, mình không quan tâm. “Mà anh nào đen đủi được cô nương chấm vậy?” – Hứ. Tui thương nhưng mà….. “Nó không chịu hả?” Cười – Xí, đồ hấp. Xong nhỏ bỏ đi lên lớp trước. – Mày tránh xa Yến ra. Là thằng cu lúc nãy, trông mặt sáng sủa mà hoá ra là…. Tối cũng sủa. May là Yến không yêu nó. “Liên quan?” – Yến là của tao. “Có ghi tên hả?” – Mày chán sống à? “Có lẽ” Xong nó nhào vào đấm, tôi né người sang rồi tặng nó một phát lên gối ngay giữa bụng. Nó gục luôn, còn tôi tay vẫn túi quần thong dong về lớp. – Dưới kia sao đông vậy P? Yến Lắc. Xong đi về chỗ. – P đã hạ thằng X đại ca 11b bằng một đòn duy nhất, bây giờ xem thằng nào dám đụng vào 11a tụi mình. Một cu trong lớp mới của tôi oang oang khi vừa về lớp. Và tất nhiên mọi người hướng về tôi. – Sao P lại đánh nhau? Yến. – P chỉ phản kháng thôi, lúc đó X lao lên định đấm P thì P né người sang một bên, lên gối một phát duy nhất hạ luôn X. Cu kia luyến thuắng. – Tại Yến hả? Lắc. Chợt ngoài cửa có tiếng nhốn nháo. Thằng kia ngó vào. – Nó đây rồi. Mày dám động đến tao hả? Nó vênh mặt. Đám kia đi vào. – Anh em lên cho nó một vài học. Cu kia hô nhưng đám kia đâu dám lên, lại người quen kìa, cả VA cũng đi cùng đám đó nữa. – Bọn mày sao thế? Nó đánh tao mà. – Chào. Tôi lên tiếng, giờ là Yến ngơ ngác. – Chào Phong. Bọn kia đồng thanh. – Lên HN không học được gì à mà về đây lập hội vậy? – Nó là thằng nào vậy? Thằng X ngơ ngác. – Phong, nhớ chuyện thằng Luân mà bọn tao kể không? – P.. Ph… Phong cho cho mình xin lỗi. Nó lắp bắp, nhìn hài đéo tả được. – M… Mi…. Mình đang chán sống mà, tôi troll lại. – Anh P tha cho em, em không biết gì nên. – Nên anh chỉ cho lần sau biết. Nhờ mày mà lớp tao mới học buổi thứ hai cũng là buổi cuối này. Xong tặng đúng một đạp giữa ngực nó. – Yến. Tôi gọi – Yến. – Dạ. – Học ngoan nhớ, anh giúp được đến đây thôi. Giờ sẽ có người khác giúp gia đình em. – Anh là P con bác…. – Ừ, hôm qua gặp mẹ em anh mới nhận ra em, cô em gái mít ướt. – Nhưng sao anh không học nữa? – Em sẽ hiểu thôi. – Dạ. – Nếu gặp bố mẹ anh thì gửi lời hỏi thăm giúp anh và bảo họ đừng lo cho anh. – Dạ. – Bây giờ anh đi đâu? – Chưa biết. Sống tốt vào đó. – Dạ. Mới vài ngày tôi vào mảnh đất này thôi mà, nhưng giờ lại trốn chạy mọi thứ, tôi sẽ rời khỏi đây. Lắp sim nhắn cho bà già một tin. “Con gặp cô Vân rồi, cô đang khó khăn và bị bệnh nặng lắm, đây là địa chỉ, nếu mẹ quan tâm. ” Về lại thu dọn tàn tích, trả xe chào bà chủ nhà và mọi người, qua quán coffe thông báo luôn xong đợi đến ngày thứ ba thì thấy ông bà già đến nhà gặp Yến rồi qua chỗ cô Vân mình mới rời đi. Lại lang thang khắp nẻo, tới khi tìm được nơi thích hợp thì đó là Nha Trang. Có lẽ nơi đây sẽ thích hợp để chứa một thằng giở hơi như mình, biển xanh, cát trắng có lẽ sẽ giúp tôi với đi tâm trạng. Và tách tôi xa khỏi em…