Đi đường phố ở HCM có vẻ bớt hơn không khí ngột ngạt ở HN, theo mình là vậy. Đi mất 15′ mới đến. Chả sao với mình nhưng còn Yến. “Từ mai đi học tôi đưa đón” – Bạn cũng đi taxi mà, mà mình tự đi được. “Mình có xe, ok” – Ừm. Đi vào trường bảo nhỏ dẫn lên nhà hiệu bộ đã. Vừa bước đến cửa thì có một thầy, đứng tuổi rồi. Yến thấy ông ấy thì lễ phép chào”thầy hiệu trưởng” còn ông kia thì quay sang tôi. – Cậu Huy đã nói với tôi rồi. Gật. – Hai cô cậu nộp hồ sơ rồi gặp cô chủ nhiệm rồi nên nhận lớp xem sao. Gật. Nộp hồ sơ xong cô chủ nhiệm vào. Cả Yến và cô đều nhìn nhau rồi ôm nữa chứ. – Em đi học lại rồi sao? – Dạ, em nhớ cô nhớ bạn bè, nhớ lớp quá. – Mọi người cũng nhớ em lắm đó. – A đây là P cô ạ. – Còn cô là Liễu. Sẽ là chủ nhiệm của em. Gật. – Bạn ý không nói chuyện được ạ. – Ừ. Mà em nghỉ vậy giờ theo kịp không. – Em vẫn tự học mà ạ. – Ừ, đang là học sinh giỏi mà…. – Mình lên lớp thôi cô. – Ừ, đi thôi P. Học sinh giỏi nữa cơ à? Có khi mình bị kèm cao đây. Vừa đến cửa lớp là mọi anh mắt đã dồn hết về hai đứa mình. Ệt, nhìn quả này lại lớp học trọn rồi. Lại sót mỗi mình. @@ – Cả lớp, đầu tiên là bạn Yến sẽ quay lại lớp ta học. Hò gieo đủ kiểu. – Và đây là Phát, học sinh mới chuyển đến. Giờ tâm điểm chú ý là mình, sao nhỉ, chỉ lộ ít hình xăm thôi mà. – Vậy hai em vào học luôn hả? Yến nhìn tôi vẻ đợi xin phép. Gật. – Dạ vâng. – Mọi người từ từ làm quen nhé. Chợt một bóng người đứng dậy. – Vậy bạn là Phát? Ệt, là nhỏ hôm trước. Nhưng hơi khác vì tà áo dài, xoã tóc. Khác hẳn vẻ hôm trước. Nhìn nhỏ kiểu “vậy sao?” – Thôi chọn chỗ đi đã. Cô Liên Yến vẫn do dự. “Cứ ngồi đâu thì ngồi đi” Yến vẫn đứng đó, tôi phải đẩy lưng mới chịu đi. Xong về bàn thứ hai ngồi với một nhỏ nữa. Người cũ mà Tôi thì thấy một bàn ở góc lớp không ai ngồi nên đi lại đó. – Chỗ đó cô dành cho học sinh cá biệt thôi. Cô Liên. Gật. Chỉ vào mình. Mình chắc cá biệt nhất cái lớp này rồi. Vào học đúng chuẩn lóp chọn rồi. Mọi người đều chăm chú học. Thao tác quen thuốc khi vào học của tôi, khoanh tay gục đầu rồi ngủ. Ngủ được lát rồi có người lay tay. – P, bạn đi học vậy à? Yến. “Bạn học rồi chỉ mình sau”@@ – Bạn…. Hứ. “Uống nước không?” – Cái này để mình mời. “Ok, một sting đỏ lạnh” – Bạn không đi hả? “Mấy bạn đợi kìa, mà mình muốn yên tĩnh đã” – Ừm, vậy để mình mang lên cho. Lại về vị trí cũ, có vẻ mình vẫn mãi cô độc. – Phát. – Hôm trước mình cám ơn. “Xong chưa?” – Không cho cơ hội trả ơn à? “Bao giờ thử trả ơn bố mẹ chưa? Ơn tôi trả đáng gì đâu” – Bạn…. “Tôi không muốn nghe lý do nhưng sống vậy cô có thấy ổn không?” – Chào. Xong nhỏ đi. Còn lại là giờ ngủ cho đến ra chơi gần tiết cuối. Yến lại lay tôi. – P ơi. – Về đi, chiều còn đi làm. ” Cứ học nốt đi, tôi nhắn anh Lâm rồi” – Xin nghỉ luôn hả? “Chưa, anh cho muộn 1 tiếng” – Ừm. “Đi học lại thấy sao?” – Vui lắm, gặp lại mọi người. “Ừ, cố mà học còn dạy tôi” – Mà sao P chả chịu học gì hết vậy? Lớp chọn đó. “Có cô giáo giỏi mà” – Hứ, thử bị loại khỏi lớp xem. “Chả sao” Rồi cũng hết buổi học đầu tiên tại lớp mới. Chắc lại như lớp cũ rồi. @@ Đến giờ ra về thì bình thường, chợt nhớ ra một việc. “Vào thăm mẹ bạn đi” -…. “Mình muốn gặp thôi” – Ừm, mình cũng muốn thăm mẹ. Đi vào thăm mẹ Yến, muốn gặp thử thôi, một người phụ nữ mạnh mẽ của một cô bé cũng mạnh mẽ. Vào đến nơi thì là một cô với vẻ mặt khá hiền lành phúc hậu, nhưng có nét chịu đựng lao động. Và nhìn rất quen, chắc chắn là từng gặp rồi. Và chắc cô ấy cũng vậy, định nói gì đó khi thấy mình nhưng Yến đã giới thiệu trước. – Mẹ, đây là Phát, bạn của con. – Ừ. Lâu lắm mới thấy con khoe bạn với mẹ đó. – Chào con. – Bạn ý không nói được ạ. – Ừ. – Mẹ với Phát ở đây nhé, con đi mua cháo. Yến đi khỏi. – Con chào cô Vân. – Vậy đúng là con rồi Phong. – 3 Năm rồi cô nhỉ? Chuyện nhà cô…. – Yến nó kể ư? Nó từ khi…. – Một năm trước con có nghe bố mẹ vào đây tìm cô chú nhưng không được. – Trước đây cô chú đã chịu nhiều ơn từ bố mẹ con rồi, với lại….. – Cô đừng nói vậy, ba mẹ con với cô chú như vậy mà. – Ừ, họ với cô chú là bạn tốt lắm, họ giúp cô chú quá nhiều, nhưng cô thấy xấu hổ không dám gặp bố mẹ con. – Bố mẹ con vẫn mong tin cô lắm đó. Biết cô làm vậy chắc họ buồn lắm. – Cô…. – Cô ít nhất phải nghĩ cho Yến và Huy chứ. – Tại cô chú mà hai đứa nó khổ. – Còn bệnh của cô sao rồi? – Hết cách rồi, nếu muốn chữa phải tốn rất nhiều tiền. Cô chỉ là gánh nặng cho con Yến thôi. – Con giờ thay mặt ba mẹ con…. – Cô mang ơn họ đủ rồi. – Không, con cho vay. Cô phải khoẻ lại, một cô Vân khoẻ mạnh yêu đời như xưa để gặp bố mẹ con. Rồi cô phải làm lại, cô mạnh mẽ mà nuôi Yến và Huy, rồi trả nợ con này. @@ – Con giống hệt họ. – Mà cô giữ bí mật giúp con, coi như ta không quen nhé. – Với con gái cô? – Vậy cô bé ngày xưa con hay ghẹo cho khóc nhè giờ lại đáng nể vậy. – Còn con, trưởng thành rất nhiều với ngày trước đó. – Vậy giờ con cho cô vay tiền, khoẻ lại con sẽ cho vay thêm vốn, rồi cô phải kiếm việc làm ăn mà trả nợ con mà để hết mặc cảm rồi gặp bố mẹ con. – Cô sẽ cố gắng. – Còn Yến và Huy thì như em con rồi, con sẽ chăm sóc cho hai đứa. – Làm con rể cô hả?@@ – Cái đấy thì nếu cần con sẽ xin phép sau. @@ – Cha bố anh. – Mà chuyện học hành của Yến. – Vậy con là người giúp nó đi học? – Hì vâng. Con trước là do nể sự cố gắng của Yến, còn giò là vì em gái. @@ – Cô chú đã nợ bố mẹ con, giờ lại nợ con nữa rồi. – Vậy cô càng phải mau khỏi nữa chứ. – Ừ, còn hai đứa, chăm sóc giúp cô. – Vâng. Dải đất VN vẫn quá nhỏ bé, cô Vân và chú Vũ ngày xưa rất thân với bố mẹ mình, làm ăn khấm khá, vậy mà giờ đây lại gặp cô trong hoàn cảnh này. Cả Yến nữa từ khi rời quê vào đây cùng bố mẹ mới chỉ 6 tuổi, vẫn bị mình trêu cho khóc suốt mà bây giờ như vậy. Chợt nhớ ra. – Ngày trước con tưởng cô chú cùng cả cô chú L, T(bố mẹ nhỏ tuýp)?? – Chuyện dài lắm. – Sao ạ? – Thì cả hai bên không ưa nhau lắm. – Dạ. – Mà bí mật nha cô, con câm đó. @@ – Ừ. Vừa lúc ấy thì nhỏ Yến về. Đưa cô mảnh giấy. “Cô cứ xem lại tiền viện phí tri phí đi, con sẽ xử lý. Số điên thoại con đây. 016Xxxxxxxx Nhớ chuyện hai cô cháu mình nói đấy” Xong hai đứa về, tạt qua làm tạm xuất cơm rồi về đi làm. Chiều đi làm nốt rồi thông báo ông Lâm xin nghỉ ca chiều để học thêm từ Yến. Còn lại mọi việc đều bình thường ngoài việc có mấy thằng theo mình lúc đi về, nhưng đợi mãi chả thấy manh động gì. Về uống thuốc ngủ và cố ngủ sớm để mai còn đi học mà.