Hôm nay đi học bình thường, nhưng đến lớp thì vẫn không thấy D. Ngồi chờ thêm đến đâu tiết một vẫn không thấy đâu nên tôi đâm lo. D thường ngày ngoan ngoãn chăm học đâu phải là dễ dàng nghỉ liên tiếp mấy ngày không phép như vậy? Tôi thực sự muốn giải đáp thắc mắc này. Bỏ luôn tiết học. Chạy đến nhà D bấm chuông thì lát sau có người phụ nữ đi ra. – Cháu tìm ai? – Cô cho cháu hỏi đây có phải nhà cô chú XY không ạ? – Trước đây thôi. – Sao ạ? – Ừ, cô mới mua căn nhà này. – Vậy họ đâu rồi cô? – Họ đã chuyển đi mấy hôm rồi. Chuyển đi đâu thì cô cũng không rõ. – Cháu tìm họ có việc gì à? – Dạ có chút việc thôi cô. – Vậy cháu quen biết gì với chủ nhà cũ? – Cháu là bạn học của D. Con gái cô chú ấy. – Bạn học của D? Vậy cháu tên gì? – Dạ cháu tên P. – P. Vậy chờ cô một lát. Cô đi vào nhà, lát sau đi ra mang theo một cái hộp nhỏ. D nó nhờ cô đưa cho cháu cái này, nó bảo chắc chắn cháu sẽ đến và nhờ cô giao tận tay cho cháu. – Vâng. Cháu cám ơn cô. Chào cô. Tôi chưa vội mở hộp, nhưng D chuyển đi như vậy chắc chắn ở trường sẽ biết. Sao tôi chưa nghe gì? Chạy lại về lớp thì vừa hết tiết đầu. Thăng S thấy mình thì kéo ra ban công. – Sắp đến đá bóng…. Nó định nói tiếp – Chuyện đó giờ không quan trọng. Tao muốn hỏi mày chuyện. – Chuyện gì? – Nói tao nghe xem mày và cả lớp giấu tao chuyện gì phải không? – Hả? – Không phải giả vờ, chuyện của D. – Chuyện gì cơ? – Tao đã biết rồi, giờ nói rõ tao nghe. – D đi Úc rồi, D kêu cả lớp đừng nói gì cho mày nên…. – Ừ. – Mày có sao không đấy? – Sao là sao. Thôi nha. Vậy là em lằm ra bàn ngủ, ngủ để tạm quên đi hiện tại, nhưng càng lằm càng tỉnh. Chán nản bỏ về luôn. Ừ vậy là người con gái bên tôi thời gian qua đã ra đi, bỏ lại tôi một mình không lời từ biệt. Về quán coffe leo lên tầng 3, tìm một bàn góc khuất yên tĩnh nhất rồi kêu nhân viên lấy món quen thuộc, 1 đen và một bao ba số. Cứ ngồi như vậy cho đến tối muộn, lúc này nhớ ra chiếc hộp. Mở ra thì bên trong có một lá thư và hai chiếc nhẫn bạc nhỏ. Nhẫn bạc ư? Từ ngày làm quen trên mạng, lang thang nghịch thì thấy ních một cô bé, bằng tuổi mình luôn. Trẻ con thật, ban đầu chỉ nói chuyện làm quen, xong sau một lần nói trêu. – Mình thấy thích bạn rồi đó. Em – Thích thì yêu luôn đi. D – Vậy gọi vk ck nha? – Dạ. – Vậy giờ D sẽ là vk của P. – Vậy vk ck phải có nhẫn chứ. Trẻ con thật – Nhẫn làm gì? – Thì vk thấy bố mẹ như thế. Vk thích nhẫn cơ. Vậy là em chạy ra mua một đôi nhẫn bạc nhỏ, gửi cho D kèm lá thư. “Đó nhé, giờ giữ nó đi, khi nào đến lúc tự ck sẽ đi tim vk để đeo nó cho vk” chỉ ngắn ngủi vậy thôi mà lại là niềm tin cho một cô bé ngây thơ như vậy. Em cũng ngố thật đó. Vội mở lá thư ra. ” Chào P, khi anh đọc thư này chắc em đã ở rất xa anh, và có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại. Chắc anh sẽ giận em lắm, ra đi mà không cho anh biết. Em cũng buồn lắm chứ, nhưng là do bố mẹ em quyết định nên em không thể không nghe theo được. Em xin lỗi và chỉ xin anh cho thêm lần này, lần cuối này thôi cho em gọi “ck” nha. Ck yêu à. Hì vk muốn gọi mãi như vậy thôi, nuốn làm lũng hay bắt nạt ck, dù sao ck cũng sẽ dỗ dành hay chịu đựng vk nhỉ, yêu ck nhất đó. Nhưng vk sẽ tìm lấy một người khác để yêu nhì thôi. Nhất vẫn mãi là ck đó. Vk đi lần này là sẽ định cư luôn bên Úc với bố mẹ, sẽ không quay về VN nữa, dù gì bên này cũng đã không còn ai thân thích nữa, chỉ có ck, nhưng ck đâu phải là dành cho vk nhỉ? Vk muốn như vậy lắm, nhưng chưa đủ tham lam để dành một tình yêu chắc chắn không thuộc về mình? Lần này vk sẽ ích kỉ sẽ ra đi mà không báo cho ck biết, để ck sẽ giữ, ít nhất là chút ghét vk, để hình ảnh vk luôn có bên ck. Thời gian qua bên ck dù sao vk vẫn thấy rất hạnh phúc, dù biết đó không là thật. Nhưng nhiêu đó đủ rồi ck ạ. Vk đã chờ để bên ck như vậy, đã từ rất lâu. Bên ck vk thấy có một cảm giác lạ lắm, ngay từ khi quen trên mạng không hiểu vì sao vk lại có suy nghĩ như vậy rồi, muốn cùng ăn kem, cùng xem phim, cùng ăn, hay là chỉ cùng đi ăn. Và đã thực hiện được điều đó là vk đã rất hạnh phúc rồi. Ở lại thật hạnh phúc nha ck, vk đi đây. Cảm ơn vì tất cả….. Vk D của ck P. Mãi mãi Tái bút nè, ck ở lại cố gắng kiếm một người con gái thật tốt nhé, hãy mở lòng mình ra đi ck, vk sẽ như vậy nên ck cũng vậy đó, đôi nhẫn bạc ck nhớ chứ? Lời hứa đó nữa, nhưng chắc nó không hợhp với vk rồi, chiếc nhẫn bạc đó vk trả ck, hãy tìm một người xứng đáng để ck đeo nó nhé.. Không vk giận à. Vk sẽ không xem được ck đá bóng, nấu ăn hay trong cuộc thi, nhưng cố lên nha ck, thi cả phần của vk nha” Ai sẽ là người phải nói cảm ơn đây? Tôi còn chưa kịp nói câu ấy cho em mà, em mới là người xứng đáng được nghe câu đó. Tôi ư? Không đâu. Vậy là tôi lại cô đơn ư? Chỉ mới cảm thấy thực sự muốn mở lòng với ai đó thôi mà. Thực sự muốn vậy, cùng với đó là ít nhất muốn bù đắp gì đó cho D thôi mà? Sao em phải dấu tôi. Nếu thực sự em muốn đi thì tôi đâu thể dữ. Em cho toàn thể bạn bè thầy cô biết, nhưng cuối cùng tôi lại là thằng không biết. Làm vậy thì càng làm tôi thấy mình vô tâm vô dụng mà thôi. Tôi có thể tiễn em đi, có thể mỉm cười chào em mà. Em đi đến phương đó thì sẽ hạnh phúc hơn tôi ở đây em nhé. Và sẽ tìm được người tốt hơn tôi. Mà chắc ai cũng sẽ tốt hơn tôi thôi, so sánh ư? Tôi chẳng bằng ai cả. Hạnh phúc nhé, chào em cô nàng lắm chuyện mà anh đã từng ghét…. Đã từng. Tâm trạng tôi lúc này sao nhỉ? Chả thể diễn tả hết được, muốn đi đâu đó thật xa, muốn tự do, hay chỉ là muốn có cảm giác được ai đó quan tâm. Đâu nhỉ? Chắc là sẽ về nhà, tạm xa mảnh đất thủ đô phồn hoa, chắc tôi không thuộc về nơi này, hoặc là nơi này không có những thứ thuộc về tôi. Chạy xe về nhà trong đêm lạnh, chỉ mong sao về thật nhanh để hưởng cái ấm cúng gia đình, chắc đó sẽ là liều thuốc tốt nhất. Về đến nhà thì đã hơn 10h đêm. Cũng không muộn lắm. Giờ này chắc mẹ vẫn bận bên đống bàn giấy. Hình ảnh mẹ thức khuya bên đống giấy tờ mỗi đêm ư? Là quá quen với tôi nhưng giờ, mãi lúc này tôi mới hiểu bố mẹ đã hi sinh cho mình nhiều như thế nào. Mà mình đã làm gì được cho họ chưa? Chưa gì cả, luôn là nỗi lo lắng, quan tâm từ bố mẹ chứ đâu có hướng ngược lại…. Bấm máy gọi mẹ. – Mẹ. – Gì đây? – Mẹ mở cửa cho con. Bóng mẹ dần hiện ra sau cánh cửa cổng, chỉ như vậy thấy thân ghương quá. – Về làm gì mà khuya vậy? Đi vậy nguy hiểm lắm, mà mệt lắm không? – Thì về thăm bố mẹ này, chắc con ở mấy hôm. – Thế còn quán xá, học hành. – Con muốn nghỉ ngơi chút thôi. – Vậy đi đường mệt không? Cơm nước tắm rửa gì chưa? – Hì con ăn rồi, nhưng tắm thì, chưa ạ. – Vậy tẳm rửa rồi nghỉ ngơi đi, mẹ làm nốt chút biệc. – Vâng con tắm qua đã, mà mẹ nghỉ sớm đi. Khi tôi tắm rửa xong quay ra vẫn thấy mẹ ngồi đó, vẫn cặm cụi với công việc, lúc này tôi lại càng thấy minh vô tâm quá, chạy vào bếp nấu vội nồi cháo, mong sẽ làm mẹ bớt đi chút gì đó mệt mỏi, hay ít nhất là giúp tôi vơi bớt cảm giác vô tâm của mình. Đặt bát cháo xuống bàn rồi quay qua nói với mẹ. Không hiểu sao nói được như vậy, nhưng đó là thật lòng. – Mẹ ăn rồi nghỉ sớm đi, thức đêm suốt vậy? – Mẹ làm vậy là cho ai hả? – Mẹ giờ phải nghỉ ngơi chứ, con tự lo được rồi, giờ mẹ phải nghĩ cho bản thân nữa đi. – Vậy thật à? Biết quan tâm đến bà già này rồi à? – Mẹ đã già là thế nào? Ra đường ối đứa con gái còn phải tỵ nữa ý. – Lại còn nịnh nữa. Hay là có chuyện gì? – Không có chuyện gì hết ạ. Mẹ không tin con hay sao? – Thật không? – Thật 100%. – Ừ nhớ mồm đó con trai. – Dạ. Mà mẹ ăn đi kìa. – Ngủ đi cho tôi nhờ, tôi ăn xong thì đi ngủ đươc chưa? Vậy là em lên phòng ngủ, không biết bì đi đường xa, một ngày mệt mỏi hay là vì đây thực sự là nhà tôi mà giấc ngủ đến dễ dàng đến thế, thực sự ngủ ngon lành. Vậy đó, nhà luôn là nơi ta có thể tìm thấy sự yêu thương, sự quan tâm hay là nơi giúp ta vơi bớt đi những nỗi muộn phiền. Vậy hãy cố luôn hướnng về nhà khi cần nhé, vì nơi đó không bao giờ chối bỏ bạn, luôn có những người quan tâm đến bạn.