Đang ngồi ngáp tận mang tai thì thấy một hình ảnh chắc là không muốn thấy nhất. Nhi đi với thằng Hậu. Không phải vì ghen hay gì khác, chỉ là thấy buồn thay cho Nhi vì đã chọn sai, sao lại là thằng này, thực sự không an tâm khi giao Nhi cho nó. Nhưng mình là gì của Nhi mà lo chuyện này nhỉ? Chả là gì….. Đi ra bàn lịch sự hỏi. – Hai người dùng gì ạ? – Mang cho hai trà sữa, hai bánh ngọt. – Ê. Em vẫy nhỏ phục vụ – Tao muốn mày phục vụ. – Đéo có quyền. – Tao là khách. – Một là lịch sự thì là khách, hai là mời ra khỏi đây. Không phải khách thì muốn làm gì thì làm. – Mày……. Tao sẽ báo quản lí. – Tao quản lí này, giờ đang nhẹ nhàng thì đừng làm tới. – Mang đồ ra đi. Nhi vẫn vẻ dửng dưng, vậy ư? Được thôi – Chào. Xong quay đi luôn. Cũng mặc thôi, Không níu kéo được thì buông tay thôi, dù sao cả tình bạn Nhi cũng không cần mà. Em bỏ về quầy thì một lúc sau Nhi và H cũng thanh toán rồi đi biến. Lúc ra đến cửa Nhi còn quay lại nhìn mình, ánh mắt lạ lắm. Nhưng còn gì nữa, mặc thôi. Đến 6h30 thì ông L về, trao chả quán rồi ù về tắm rửa ăn uông xong qua nhà L. Mở cửa xong lại chạy biến vào nhà luôn, lại vác mặt vào chào bố L như hôm qua. – Con chào chú. – P hả con? Đến tập với L hả? – Dạ chú. – Ngồi đây chờ lát, nó đang phụ cô rửa bát. – Vâng. – Con chào cô ạ. Chào với vào trong bếp, biết hơi mất lịch sự nhưng đang ngồi với chú chẳng nhẽ lại đứng lên vào chào. – Ừ ngồi lát nha con, L nó xong ngay đó. Nghe giọng quen quen – Dạ. – Hôm trước nghe con bảo ở trọ, vậy ở chỗ nào? – Dạ, ngay xxx đó chú. – Vậy con cũng gần trường nhỉ? – Dạ con…. Aaaaaaaaaa. Sao ai lại tự dưng véo tai mình. – Thằng này giờ mới thấy mặt là sao? Tao nghe cái L nói đã thấy nghi nghi rồi. Ai vậy nghe giọng quen thật mà sao chưa gì đã véo tai mình. – Dạ, con chào cô. Là cô Giang bạn của mẹ em. Cũng hay gặp cô về chơi với mẹ lắm, nghe cô nói có đứa con gái bằng tuổi nình mà ngờ đâu trùng hợp đến vậy ư? – Đó lên HN bao lâu giờ mới đến thăm cô. – Thì con dạo này bận quá. Cô tha con – Vậy nay đến đây thăm cô hay lý do khác? – Dạ, con đến tập văn nghệ với L đó cô. – Đó cô nó đây mà nó không thèm đến, giờ lại đến vì con gái tôi. Thế không có nó chắc không thèm tới quá. Véo mạnh thêm tý nữa – Thì con chưa biết nhà cô mà. Cô tha con đi đau quá cô. – Hai đứa học chung luôn? – Vâng con học với L. Giờ mới chịu thả tai em ra. – Vậy hôm qua là con bắt mất con gái cô đó hả? – Vâng ạ. – Vậy đây là lí do hôm qua con L bỏ cơm chiều rồi 10 đêm mò ăn cơm hả? – Vậy con tưởng L ăn rồi mà, hì xin lỗi cô. (Vậy chắc chắn hôm qua là đã chuẩn bị sẵn để kêu mình đưa đi chơi đây mà) – Mẹ quen P à? – Con bác H bạn mẹ đó, mà đây là cậu bạn mấy hôm nay con nhắc hả? – Con bác H? Sao…. Vậy P giả nghèo giả khổ. – Giả đâu? Đó là sống giản dị mà. – Vâng công tử bột đi dream, dùng 1280, đi làm thêm quán coffe với ở nhà trọ sinh viên? – Điều tra tôi hả? Mà nhắc gì tôi với cô Giang đó? – Nó nhắc….. Đỏ bừng mặt luôn. – Thì bạn bè chẳng nhẽ không biết được à? Chặn họng cô Giang Chú ngồi nghe nãy giờ thấy hai đứa làm trò thì lên tiếng chuyển chủ đề luôn. – Con thấy con gái chú sao? – Thì L dễ thương học giỏi v.. V. Thật thà vler – Vậy làm con dể chú ha? Chú troll – Dạ. Chẳng nhẽ không tham gia – Nói rõ xem nào? – Thì cô chú đợi con về kêu bố mẹ sắp lễ đã chứ. Hì – L đâu? Bố chấm con dể rồi đó. – Mẹeeeeeeeeeeeee bố kìa. – Ừ đúng đó, rước nó đi giúp cô. Cô Giang thêm – Mẹeeeeeeee….. Bóoooooooooooo – Ơ hay cô này? Tôi nói với con rể tôi mà. L chắc nản quá rồi ngồi im chịu trận, cúi gằm mặt đỏ bừng. Thấy vậy chú cũng không trêu nữa quay qua hỏi mình. – Thôi nay mày ở đây nhậu với chú. L nghe vậy thì đứng ngay dậy. – Chúng con còn tập mà? – Nghỉ một hôm không được à mà dành với bố. – Nhưng… P còn nhỏ không nên uống. – Đấy giữ chằm chặp luôn, bố mượn hôm nay thôi mai trả lại cô. Ha ha. L giờ mặt đỏ hơn ớt, chả dám nói gì nữa. – Vậy để con đi ít đồ nhậu. Em hưởng ứng. Dù sao cũng đang hứng – Thêm gì nữa? Nhà chú có mà. – Hì đồ nhắm nóng mới ngon mà chú. – Vậy mua ít thôi, mà tiền này. – Con có đây rồi chú. – Ai lại thế? Mà con vẫn đi học mà? – Đây tiền con tự làm ra mà, chú không phải lo đâu. – Ừ cũng được, con chạy ngay ra gần cuối đường có quán nhậu đó. – Vâng con đi lát thôi. Vậy là chạy ra quán nhậu mua ít đồ nhắm, lấy thêm luôn két ken nữa. Vừa sách về đến cửa thì cô Giang với L cũng đã bày mấy món nhậu lên bàn, chú thấy mình mua vậy hỏi. – Sao mua nhiều vậy con, chê nhà chú thiếu à? – Chú đừng hiểu nhầm con, Thì cứ mua vậy chú, lỡ đang uống mà hết thì mệt. – Ừ nhưng khách mà lại đi mua thế chú cũng ngại lắm. – Có gì đâu chú. Chú nhận con rồi mà. Giờ lại bảo con là khách vậy. He he – Được, chú duyệt mày rồi đấy. Bày hết ra thì có mình với chú thôi. Chuẩn bị sẵn tâm lý vì thấy ai làm ăn cũng uống như nước lã vậy, mình uống có khoẻ thật nhưng cũng không dám manh động. – Tới bến luôn nhớ con trai. – Dạ. Con cố thôi. Vậy là em hưởng ứng nhiệt tình, chai lạnh mở nắp tu luôn, chú nhìn vậy đã hơi khựng. – Thế thì chú chịu rồi. Rồi ngồi dót cốc. – Hì con uống quen vậy rồi. Uống vậy mới đã. – Quen nữa. Vậy con nhẹ tay với chú thôi. – Con tưởng chú làm ăn thì uống phải ghê lắm chứ? – Tại ai kìa. Ngó ngó cô Giang – Cô không cho uống ạ? – Thì chú bảo là uống kém nhưng vì công việc nên vẫn phải cố, nên cô hay cho chú uống thuốc giải rượu trước. Cô Giang giải thích – Vậy nên uống đã kém rồi giờ về mức âm luôn. Chú hậm hực – Vậy tốt cho ai? – Thì tôi, nhưng giờ để mất mặt quá. – Con cháu trong nhà chứ ai? – Thôi tôi thua. Xong quay qua mình – Chú khổ vậy đấy. – Hì chú yêu cô mới vậy thôi. Con hiểu mà….. Em an ủi, ông già mình cũng sợ bà già một phép chứ đâu. Ngồi vừa hết 15 chai, mình thì đã tu chai còn hết đến chai thứ 10, đùa chứ no thật. Chú lúc ấy mặt đã đỏ tưng bừng, cố chốt câu cuối. – Chú chịu rồi. Rồi gục luôn, uống yếu thật. Thế là cô Giang đưa chú lên phòng luôn, chẳng nhẽ ngồi uống một mình. Nhấc ass lên về thì cô Giang đang chăm chú rồi nên L phải ra mở cửa tiễn. Nhưng nhìn L mặt vẫn đỏ bừng. – Chào cô chú giúp nha. – Ừm. Nổi máu troll. – Chào bé anh về nha. Ha ha – Ông xưng gì? – Thì anh. – Tui với ông bằng tuổi đó. – Bằng tuổi thì tính tháng. Hơn nữa thì ngày. – Tui sinh tháng 11. 27 – 11. – Vậy anh sinh tháng 9, hơn em hai tháng. Không gọi anh thì gọi gì nữa? – Có hai tháng chứ mấy. – Nhỏ hơn là nhỏ hơn. – Dạ, thì anh. – Em gái ngoan. Ha ha – Vậy anh là phải chăm sóc chiều chuộng em gái đó. – Thì anh cũng quen rồi mà. Nhiều em gái quá mà. – Vậy anh bao nhiêu cô em gái? Nhiều vậy hả mà quen rồi? – À…. – Anh không nói nữa hả? -……. – Nhanh. – Ờ thì…. – Thì sao? – Đang đếm. – Đếm này.. Và véo hông thần công, hình như đám con gái đều học chung skill này hết sao ý. Véo xong lại làm mặt dỗi, gì đây? Ai nên dỗi bây giờ? – Không chịu đâu, thế giờ em là út à? – Tạm thời chắc thế. – Vẫn nữa à? – Ờ thì chưa biết. – Chưa này. – Aaaaaaaaaaa….. Đứa em tiếp theo đó, giờ lại hưởng thêm skill mới nữa là véo tay vào đùi non. Đau bm, mà nó cũng bạo thật gần… Của em mà vẫn dám véo. Tưởng không dữ mà hoá ra dữ không tưởng. Thêm một cô em gái à? Chắc là cách dễ nhất để không mất đi một người quan trọng mà cũng không làm khó sử cho cả hai. Thay vì để quá trễ, hãy rõ ràng ngay từ đầu. Và bây giờ bao nhiêu đứa em rồi nhỉ? Mà ban đầu mình là con một cơ mà? Thế này chắc chết….